Trong mắt Hạ Hòa khi nhìn cha con nhà họ Mạnh, giống như bọn họ là hai con chó điên trong thời kỳ động dục đang căn xé lẫn nhau. Hạ Hòa cảm thấy, đám người này thật nực cười. Hạ Hòa vốn dĩ không phải là một thành viên Toàn Tính, cô ta là một Dị nhân bẩm sinh, chẳng qua, trước khi mười tám tuổi thì Dị năng của cô ta chưa được thức tỉnh. Đến sau khi tròn mười tám tuổi, Dị năng của Hạ Hòa mới dần dần thức tỉnh, từ lúc đó trở đi, trong ánh mắt của tất cả đàn ông khi nhìn thấy cô ta đều sẽ chứa đầy du͙© vọиɠ và dâʍ đãиɠ. Tất cả đàn ông đều muốn cùng cô ta lên giường. Dị năng của Hạ Hòa chính là bất cứ lúc nào bất kỳ thời điểm nào cũng có thể phát ra sự quyến rũ để thu hút giới tính đực, cô ta cũng có thể khống chế được Sắc dục. Sắc là con Dao Nạo Xương, Hạ Hòa vốn không hề muốn như vậy, nhưng mà nó lại là Dị năng của bản thân, cô ta cũng chẳng thể làm khác được. Người mà thích Hạ Hòa thì sẽ bỏ bê mọi thứ, đám đàn ông thèm khát thân thể của Hạ Hòa, đám đàn bà thì thầm mảng chửi Hạ Hòa là hồ ly tinh. Sau này, trải qua rất nhiều chuyện, Hạ Hòa mới biết đến Toàn Tính, biết được sau khi gia nhập vào Toàn Tính, sẽ có thể sống mà không còn bị gò bó o ép, muốn làm gì thì làm nấy. Cho nên, Hạ Hòa liền gia nhập vào Toàn Tính, chỉ trong vòng ngắn ngủi hai năm, Hạ Hòa đã trở thành lực lượng chiến đấu trung kiên của Toàn Tính. Nói thực, cuộc sống như: vậy Hạ Hòa cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng cô ta không có lựa chọn khác, năng lực của bản thân như vậy, cô ta cũng không làm khác được, cô ta thân bất do kỷ!
Đúng vào lúc này, Hạ Hòa bỗng nhiên nói với Thẩm Xung: “Thẩm Xung, chúng ta đi!”.
Thẩm Xung cười: “Ha ha ha, làm sao thế, chúng ta còn phải cho người của thôn Cửu Mộc Trang vay nợ nữa mà”.
Biểu cảm trên mặt của Hạ Hòa trở nên nghiêm trọng hiếm thấy, cô ta nói: “Trong thôn có một đạo sĩ vừa đến!”.
Thẩm Xung hơi ngạc nhiên: “Đạo sĩ? Của Long Hổ Sơn à?”.
Hạ Hòa gật đầu: “Ở đây là Giang Tây, đương nhiên là đạo sĩ của Long Hổ Sơn rồi, chúng ta đi thôi!”.
Nhưng mà Thẩm Xung lại không cảm thấy nên bỏ đi, Hạ Hòa muốn an toàn mà chắc chắn, bởi cô ta chỉ thích chơi đùa với tình cảm của người khác để thỏa mãn sự trống vắng trong tâm hồn. Nhưng mà Thẩm Xung thì khác, cái mà hản cần là trở nên mạnh hơn. Hắn liếʍ môi, đáy mắt lộ vẻ điên cuồng nói: “Chúng ta còn chưa từng chơi thử đạo sĩ của Long Hổ Sơn đấy".
Hạ Hòa hết sức ngạc nhiên: “Thẩm Xung, anh điên rồi à!?”.
Thẩm Xung đáp lại: “Tôi không điên, người xuống núi cũng chẳng phải thiên sư của Long Hổ Sơn, chúng ta sợ cái gì!? Cô đi quyến rũ đạo sĩ kia, sau đó tôi sẽ cho hản vay nợt Phải biết rằng, đây chính là đạo sĩ của Long Hổ Sơn đói”
Thẩm Xung là lời miêu tả rõ ràng nhất cho hai chữ “người điên.
Phải biết rằng, đây là dưới chân núi của Long Hổ Sơn đó, hắn ta lại dám gài bãy đạo sĩ của Long Hổ Sơn, đúng là gan to bằng trời. Hành động này cũng lột tả hết được bản tính của người Toàn Tính, đều là một đám điên không từ bất kỳ thủ đoạn nào để đạt được mục tiêu!
Hạ Hòa cảm thấy hơi động lòng trước lời đề nghị này, cô †a mỉm cười, tiếng cười đầy quyến rũ rồi nói với cha con nhà họ Mạnh: “Hai người đừng đánh nhau nữa, nào nào, nghe tôi nói, hai người đi dẫn đạo sĩ của Long Hổ Sơn đến đây....
Trương Ngọc Thanh đi vào bên trong thôn Cửu Mộc Trang, không biết vì sao, hẳn có thể cảm nhận được người trong cả thôn này, trên cơ thể đều có Khí. Nhưng mà loại Khí này rất kỳ cục! Vô cùng kỳ cục! Trương Ngọc Thanh nhìn thấy hai đứa trẻ ở trên đường đi, hai đứa trẻ này đi chung một nhóm với nhau, trên người bọn chúng cũng có loại khí kỳ lạ kia. Trương Ngọc Thanh đi qua vỗ lên vai bọn chúng, nhưng mà một giây sau, mắt của hai đứa trẻ lập tức biến thành màu đỏ. Trong cơ thể bọn chúng bộc phát ra một luồng Khí cực mạnh. Sau đó đấm thẳng về phía Trương Ngọc Thanh! Nhưng một trong hai đứa trẻ bỗng nói: “Ban ngày ban mặt mà dám đánh nhau, mày không muốn sống nữa à!?”.
Đứa trẻ còn lại nói: “Tao mặc kệ, tao muốn ăn Khí của hắn!”
Trương Ngọc Thanh chẳng hề cử động, cú đấm này nện thẳng lên đầu gối của Trương Ngọc Thanh, hắn hai tay mỗi tay xách cổ một đứa trẻ lên, sau đó nhíu mày hỏi bọn chúng: “Hai đứa sao lại đánh anh?”.
Hai đứa trẻ với biểu cảm vô cùng hung bạo nói: “Chúng †ao muốn ăn mày, mau đưa Khí của mày đây!”.
Trương Ngọc Thanh nhíu mày, hai đứa trẻ này tinh thần không được tỉnh táo, bên trong cơ thể lại có một lượng lớn Khí không thuộc về bản thân. Trương Ngọc Thanh nghĩ đến đây liền rót Khí của mình vào trong cơ thể của hai đứa trẻ. Mà thứ khiến hẳn ngạc nhiên chính là, Khí trong cơ thể của hai đứa trẻ lại nuốt chửng Khí của Trương Ngọc Thanh. Hắn nhíu mày: “Khí trong cơ thể hai đứa bay hơi kỳ lạ. Nếu đã muốn ăn, vậy để anh xem hai đứa bay có thể ăn được bao nhiêu!”. Trương Ngọc Thanh truyền ra nhiều Khí hơn nữa. Một giây sau, luồng Khí kỳ quặc kia bị Trương Ngọc Thanh đẩy thẳng ra khỏi người hai đứa trẻ. Sau đó biến mất! Không sai, luồng Khí nuốt chửng Khí của Trương Ngọc Thanh tự nhiên biến mất rồi, mà hai đứa trẻ kia cũng đã ngất xỉu. Trương Ngọc Thanh đặt hai đứa bé năm ở một chỗ an toàn xong, hẳn dường như đã đoán được nguồn gốc của luồng Khí kỳ quặc này rồi, nó giống với Khí của Thẩm Xung. Khí của Thẩm Xung và Hạ Hòa có hiệu quả như nhau nhưng cách dùng khác nhau, Trương Ngọc Thanh đoán 'Yêu nhân Toàn Tính xuất hiện ở đây chính là Thẩm Xung, cho dù không phải hắn ta thì cũng phải có liên quan đến hắn ta! Thẩm Xung cấy Khí của hẳn ta lên người hai đứa trẻ này, sau đó hai đứa trẻ này có được sức mạnh mà bình thường chúng không thể có được, bọn chúng sẽ chìm đắm trong loại “Siêu năng lực” này, hơn nữa Khí của Thẩm Xung còn có thể làm nhiễu loạn tinh thần của bọn chúng, khiến bọn chúng trở nên tàn bạo hung ác.
Đúng vào lúc này, có hai bóng người đi đến trước mặt Trương Ngọc Thanh. Trương Ngọc Thanh có thể cảm nhận được rõ ràng trên người bọn họ cũng có luồng Khí rất quái dị.
Thình lình, Mạnh Quế Thanh cất lời, nói: “Đạo trưởng có phải đạo sĩ của Long Hổ Sơn?”.
Trương Ngọc Thanh gật đầu: “Đúng vậy, tôi đến Cửu Mục Trang để truy đuổi Yêu nhân Toàn Tính, ông là ai2”.
Trương Ngọc Thanh cố ý nói ra bốn chữ “Yêu nhân Toàn Tính' để thả mồi, sau đó quan sát biểu cảm của hai người kia.
Mạnh Quế Thanh nói: “Tôi à, là thôn trưởng của Cửu Mộc Trang Mạnh Quế Thanh, đây là con trai tôi”.
Trương Ngọc Thanh nhìn về phía hai người, bọn họ như thể vừa mới bị ai đó đánh xong, quần áo xộc xệch, trên mặt chỗ xanh chỗ tím. Mà sau khi nghe thấy bốn chữ “Yêu nhân Toàn Tính”, biểu cảm của Mạnh Quế Thanh chẳng hề có chút thay đổi nào cả, chỉ có trên gương mặt của con trai ông ta là lộ ra một chút cảm xúc phẫn nộ.
Hắn ta to giọng nói: “Bọn họ không phải là Yêu nhân!”.
Sắc mặt Mạnh Quế Thanh thoắt cái thay đổi, nhấc chân đạp vào bụng con trai mình một cái làm cho hẳn ta ngã lộn nhào ra phía sau! Tạp chủng! Đừng có làm hỏng chuyện tốt của bảo bối Hạ Hòa chứ! Mạnh Quế Thanh thầm nghĩ trong lòng, nhưng ngoài miệng thì lại quát: “Thăng chó, có phải mày biết tung tích của Toàn Tính ở đâu không!”.
Nhưng Trương Ngọc Thanh lại dùng giọng nói nghe đầy vẻ xa xăm nói: “Thôn trưởng Mạnh, theo như tôi quan sát, ông hẳn là một người bình thường, sao ông lại biết đến sự tồn tại của Toàn Tính vậy?”.
Giọng nói của Trương Ngọc Thanh thình lình vang lên làm cho Mạnh Quế Thanh tự nhiên dựng hết cả lông tóc. Ông ta cảm thấy hơi sợ hãi, không phải bởi vì sợ hãi Trương Ngọc. Thanh sẽ gϊếŧ mình mà là sợ hãi không thể hoàn thành được nhiệm vụ của Hạ Hòa, khiến cô ta khiển trách mình. Như vậy. thì mình sẽ không còn cách nào để gặp lại được cô ta nữa.