Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 91




Đến tận đây, Triệu Vô Cực cùng Thanh Lang bang mới có một cái chung kết. 

Sau Hắc Kình bang chính là Thanh Lang bang bị hắn diệt. Lúc này tất cả mọi người đều đã thấy rõ ràng.

Trong một thời gian ngắn Thiên Giang thành thế lực biến chuyển, hai đại bang phái đều bị diệt, trong thành các thế lực tranh đoạt phân chia lại địa bàn, lòng người hoang mang.

Hôm nay sự việc người vui nhất hẳn là Thiên Giang thành thành chủ. Hắn có thể dễ dàng tiêu diệt đám người phàm nhân tạo thành bang hội này nhưng hắn không thể làm thế.

Muốn làm phải danh chính ngôn thuận, nếu không ra tay tàn sát một đám người mà không có lí do gì sẽ làm thế nhân lòng người bàng hoàng lo sợ, nhân tâm tản mất.

Cách làm việc của phủ thành chủ vẫn luôn là thả nuôi tự do mấy cái bang phái này, cho bọn hắn mấy chục năm phát triển, tới lúc bọn hắn mạnh mẽ trở nên bành trướng làm lòng người căm phẫn, lúc đó phủ thành chủ sẽ ở trong tối vận dụng các loại thủ đoạn đả kích cùng tìm kiếm chứng cứ để diệt sát đám người này. 

Ngoài ra còn có thể kích thích một chút bang phái chi tranh để bọn họ tự giết lẫn nhau, phủ thành chủ chỉ cần đứng ra thu dọn tàn cuộc là được rồi, vô cùng tiện lợi.

Triệu Vô Cực làm việc này khiến phủ thành chủ bớt đi không ít việc, một thời gian dài tới Thiên Giang thành các thế lực bang phái cùng gia tộc sẽ không lập tức ngóc đầu dậy được. bọn hắn lại có mấy năm an nhàn.

Triệu Vô Cực lúc này đã đi ra khỏi phòng, nhanh chóng hướng cửa chính di chuyển, thoát li Thanh Lang bang.

Đi qua cửa chính, nhìn xung quanh xác người nằm la liệt, thây gần như có thể chất thành một cái tiểu sơn, Triệu Vô Cực trong lòng cũng là cảm khái.

Bởi vì không để lại tai họa nào, hắn giết không ít người. Trong đám này tuy đều là người của Thanh Lang bang, có người gia nhập đã lâu có người mới gia nhập.

Bọn họ không phải ai cũng đã làm ác, một số người chỉ xem Thanh Lang bang là nơi kiếm sống mà thôi, đối với bình dân bá tính cũng không hề ỷ thế hiếp người.

Nhưng Triệu Vô Cực vì tiêu trừ tất cả mầm họa mà ra tay vô tình, tiêu diệt tất cả.

Hắn thà rằng giết nhầm một ngàn, còn hơn bỏ sót một cái tương lai mầm họa.

Có trách thì trách những người này gia nhập sai thế lực, bao nhiêu bang hội cùng gia tộc không đầu nhập cứ phải là Thanh Lang bang.

Thế giới này chính là như vậy, người lừa ta gạt, không phải ngươi giết ta chính là ta giết ngươi.

Rất nhiều chỗ cũng có thể kiếm sống, bọn hắn nếu đã vào Thanh Lang bang thì cũng phải gánh chịu trong đó nguy hiểm.

Bang hội hình thức kinh doanh vốn đã không phải chủ lưu, thường xuyên ỷ thế hiếp người.

Cái này cũng chính là ngành nghề rủi ro. giống như ở kiếp trước của hắn, đầu tư cổ phiếu người bất cứ lúc nào một bước đi nhầm cũng có thể phá sản, làm một cái công nhân cũng có thể bị vật liệu xây dựng rơi trúng hoặc ngã từ trên cao xuống mà chết. 

Đã vào bất cứ ngành nghề nào thì đều có rủi ro nhất định, không thể trốn tránh chỉ có thể giảm tới nhỏ nhất mà thôi.

Như hôm nay những người nhanh chóng chạy trước chính là những người giảm thiểu rủi ro tới mức lớn nhất, bọn hắn chỉ mất nguyệt lương chưa được lĩnh, còn mạng sống vẫn có thể dữ được.

So với mấy người mất mạng còn mạnh hơn nhiều. dù sao còn sống mới có thể kiếm tiền, người chết chính là cái gì cũng không thể kiếm mà còn tiêu tiền.

Triệu Vô Cực bình tĩnh đi ra ngoài, đám người đang thảo luận lập tức câm miệng.

Ai cũng tự ý tránh ra một con đường cho Triệu Vô Cực đi trở về, Triệu Vô Cực sắc mặt lạnh nhạt bước đi.

Hắn vốn có thể dùng khinh công lập tức rời đi, nhưng như thế sẽ cho người ta cảm giác hắn cũng bị trọng thương nên cần gấp trở lại chữa thương, sau đó sẽ có mấy tên không mở mắt tìm tới xin chết.

Triệu Vô Cực không sợ phiền phức nhưng cũng không muốn thêm phiền, vậy nên hắn tỏ rõ bản thân cường ngạnh, tránh cho những tên ngu ngốc kia làm loạn.

Một đường đi qua, không ai dám hé môi nửa lời. 

Có người đối với hắn sùng bái, Triệu Vô Cực quá mạnh mẽ, võ lực ở Thiên giang thành phá trần.

Có người đối với hắn khuôn mặt xu nịnh cười cợt, hi vọng có thể được Triệu Vô Cực thu làn tay chân, từ đó học được một ít bản lĩnh phòng thân. hắn mạnh mẽ như vậy chỉ cần lộ ra một chút gì đó cũng đủ bọn họ học cả đời. Nếu không đi theo hắn cũng đủ oai phong, cáo mượn oai hùm cũng không phải lệ một việc quá tệ.

Có người thì lại đối với hắn lộ ra hận ý, trong đám người vừa bị hắn giết hẳn là không ít người có thân nhân ở đây, nhưng bọn hắn không có thực lực tìm Triệu Vô Cực báo thù rửa hận chỉ có thể dùng ánh mắt trừng Triệu Vô Cực mà thôi, Triệu Vô Cực đối với đám người này không hề nhìn thẳng.

Có người lại đối với hắn ghen tị, tại sao phong quang như vậy hình ảnh không phải là bản thân mà là một cái thiếu niên cơ chứ? ngoài võ công ra ta có thua hắn cái gì đâu cơ chứ? 

Không ít người bản thân tự ngạo, cho rằng như thế. Nhưng bọn hắn cũng không nhìn lại bản thân xem có bản lĩnh gì? muốn được phong quang, sao không thử xông vào Thanh Lang bang chém giết một phen. Lúc đó ngươi muốn bao nhiêu phong quang có bấy nhiêu phong quang.

Những người này chỉ có thể suốt đời đố kị với người khác mà thôi, bản thân không có tài năng nhưng luôn nghĩ mình hơn người, không thể nào tự hiểu ra được.

Triệu Vô Cực đối với tất cả mọi thứ mắt điếc tai ngơ, một đường bình tĩnh trở về Trang gia.

Trang gia gia chủ cũng sớm đã đứng ở cổng chờ hắn. Triệu Vô Cực bây giờ gần như lại đại diện cho Trang gia, mỗi hành động của hắn cũng có thể ảnh hưởng to lớn tới Trang gia hướng đi trong tương lai.

Triệu Vô Cực thành công, Trang gia tương lai chính là một mảnh tiền đồ sáng lạng.

Triệu Vô Cực một khi thất bại, Trang gia không cẩn thận cũng sẽ nhận lấy giận chó đánh mèo giận lây, khắp nơi bị chèn ép, nặng một điểm chính là bị người trực tiếp ra sát thủ diệt tộc.

Bởi vậy Trang Đại Nghĩa trong lòng cũng là nóng như lửa đốt. khi biết Triệu Vô Cực tới Thanh Lang bang náo loạn giết người hắn đã không thể ngồi yên được nữa rồi.

Triệu Vô Cực trở về, Trang Đại Nghĩa mới thở ra một hơi. Triệu Vô Cực chỉ cần trở về nói rõ Thanh Lang bang đã thất bại, bọn họ không thể làm gì hắn.

Nếu có thể làm gì sớm đã làm, mặt mũi bị tổn thất lớn Thanh Lang bang sẽ không bao giờ để Triệu Vô Cực thoải mái rời đi như vậy.

Trang Đại Nghĩa lập tức đi tới cười nói:

“ Triệu hiền chất, ngươi có bị thương chỗ nào không? ”

“ Đa tạ Trang thúc quan tâm, ta không sao! Ngươi là chờ ta sao? Đã lâu chưa? ”

Trang Đại Nghĩa vội vàng khoát tay nói:

“ Không lâu không lâu. ta đã sai hạ nhân chuẩn bị nước tắm cùng một bộ y phục mới, ngươi mau vào tắm rửa tẩy trần, tối nay chúng ta lại mở một chút tiệc! ”

Triệu Vô Cực nhẹ nhàng gật đầu, hắn cũng không cần phải từ chối cái gì cả.

Trang gia gần đây mượn danh tiếng cùng thế của hắn phát triển mạnh mẽ không ít, Trang Đại Nghĩa mỗi ngày đều là đang thu đấu vàng, hắn cười khuôn mặt đều nhanh nở hoa.

Khổ sở kinh doanh mấy chục năm cũng chưa chắc bằng mượn Triệu Vô Cực thanh thế mở rộng buôn bán trong thời gian gần đây. Mỗi người chỉ cần nghe danh tiếng Triệu Vô Cực ở Trang gia lập tức cho hắn khuôn mặt tươi cười.

Hàng hóa thì giảm giá, con đường lưu thông thì thuận tiện. một số nơi mặt bằng cửa hiệu trước đây không thể mua nổi bây giờ cũng đã mua không ít.

Trang gia lúc này chính là một mảnh phong quang, Trang Đại Nghĩa càng là xuân phong đắc ý, bọn hắn đang hướng gia tộc đẳng cấp rảo bước tiến lên.

Tuy là yếu nhất gia tộc cũng là gia tộc, lạc đà chết còn hơn ngựa. Gia tộc là thứ mà bọn hắn trước đây tiểu tộc không thể cùng so sánh đấy.

Đương nhiên nhà giàu mới nổi cũng có cái tai hại chính là nội tình quá yếu.

Tất cả mọi thứ bây giờ đều là đang dựa vào Triệu Vô Cực, một ngày Triệu Vô Cực chết hoặc bỏ đi bọn hắn liền sẽ bị đánh trở về nguyên hình, không còn cao thủ tọa trấn.

Vì thế Trang Đại Nghĩa mỗi lần thấy Triệu Vô Cực đều hết sức khách khí, sợ làm hắn không vui. Hơn nữa cũng thúc dục Trang Huyền Nhi tới gần, nhiều một chút cùng Triệu Vô Cực tiếp xúc, bồi dưỡng một chút cảm tình.

Triệu Vô Cực trở lại, lập tức có tì nữ giúp hắn làm tốt nước cùng đồ áo. Triệu Vô Cực chỉ cầm tắm nữa là xong.

Đồ áo hắn thường mặc vẫn là một bộ màu vàng, trên đó họa tiết vẫn là từng đĩnh vàng tung bay. Triệu Vô Cực đối với cái này họa tiết cũng không có gì bài xích, Sở Phi Huyền trước đây may áo cho hắn dùng loại này hoa văn hắn mặc đều quen thuộc, không hề cảm thấy thổ khí chút nào.

Sau này hắn cũng đều bảo người may đồ áo mới theo loại này họa tiết, mỗi lần cùng người giao thủ đồ áo đều sẽ rách tung tóe. Hắn nhu cầu về quần áo ngày càng nhiều.

Triệu Vô Cực tắm rửa xong, nghỉ ngơi một chút.

Hắn báo cho hộ vệ một tiếng, mở lên trận pháp, kiểm tra bên trong phòng từng ngóc ngách đề phòng có người ẩn nấp, sau đó lập tức vào trạng thái tu luyện.

Triệu Vô Cực lúc này không còn đơn thuần ngồi thiền mà là sử dụng hôm trước Độ Hải chia sẻ cho hắn.

Đầu tiên là Chiếu Hồn pháp. Ngồi xếp bằng dùng tay xoa bóp các huyệt vị bên cạnh tai cùng thái dương, hốc mắt để cho tinh thần lập tức an tĩnh lại, trở nên chuyên tâm không bị ngoại vật ảnh hưởng. tạo tiền đề cho Pháp Luân Chiếu Minh.

Triệu Vô Cực cảm thấy bản thân tinh thần đã đủ tập trung, lập tức nằm xuống trên giường dựa theo Pháp Luân Chiếu Minh phương pháp vận dụng mà thi hành.

Pháp Luân Chiếu Minh cực kì nhận mạnh một cái điểm quan trọng chính là Ý tự nhủ quên hết chân, tay, thân mình. Mắt nhắm, nội ý nhìn thẳng từ giữa trung tâm hai chân mày tới phía trước, rồi tập trung chú ý tới cái rún.

Trạng thái này gọi tắt chính là vong ngã cảnh giới, là một cái sâu nhập vào toàn tâm toàn ý tu luyện, quên hết bản thân tứ chi lục giác chỉ để lại một tia tâm thần. Ở trạng thái này người tu luyện có thể đẩy cao tốc độ tu hành lên gấp nhiều lần bình thường tu hành.

Cho dù bị hạn chế tư chất nếu có thể ở cảnh giới này phát triển lên mà nói, cũng có thể cùng một số thiên tài tư chất cao ganh đua so sánh.

Nếu thiên tài mà đạt tới cảnh giới này thì sẽ trở thành thiên tài trong đám thiên tài, chính là siêu cấp thiên tài hay yêu nghiệt mức độ.

Nhưng cảnh giới này không phải ai nói hay muốn là có thể đạt được tới.

Thứ nhất, người biết và tu luyện pháp này chủ yếu là phật môn, mà phật môn chỉ làm một cái đoàn thể không quá nhiều người trong tu luyện giới nói chung mà thôi.

Bởi vì bí pháp mỗi môn phái đều rất ít đối ngoại tiết lộ hạn chế, tu luyện giới cũng không quá nhiều người hiểu cái này, cho dù hiểu cũng không dễ gì luyện thành.

Người đạt được thì luôn có tư tâm, muốn chiếm làm của riêng mà không phải là chia sẻ.

Hắn thiên tân vạn khổ có được, vì cái gì phải miễn phí cho người khác? 

Mỗi người đều là suy nghĩ như vậy, bởi vậy bí pháp này cũng không thịnh hành!

Thứ hai chính là tư chất hạn chế, mỗi người không phải cứ học được pháp này là có thể tu luyện thành công.

Nếu không phật môn nhiều đệ tử như vậy sớm tất cả đều đã là thiên tài siêu cấp, phật môn sợ đã sớm thống nhất tu luyện giới rồi.

Tuy hiện tại phật môn ở tu luyện giới địa vị không thấp nhưng cũng không quá mạnh mẽ.

Bọn họ chỉ có thể có một cái vừa phải địa vị, không quá quang trọng cũng không quá yếu, có quyền lên tiếng mà thôi.

Đương nhiên phật môn cũng không thiếu thiên tài luyện thành, bọn họ chính là trụ cột hiện nay của phật môn. Chính bởi vì có bọn họ phật môn mới có được địa vị vững chắc tới ngày hôm nay.

Biết được khẩu quyết là một chuyện, có thể tu luyện thành hay không là một chuyện khác.

Giống như ngươi có rất nhiều kiến thức sử dụng súng, lăp ráp súng nhưng không có nghĩa ngươi liền bắn súng giỏi. đưa cho ngươi một thanh súng, sợ rằng bắn bia đứng im còn không mấy cái trúng chứ đừng nói tới bia di chuyển hay luyện thành thần thương thủ.

Thứ ba chính là tu luyện giới quá tạp, quá nhiều thứ khiến người ta bị phân tâm. Không giống với phật môn khá là thanh tĩnh vô vi, tu luyện giới nhiều màu sắc cùng cám dỗ khiến bọn hắn khó mà tập trung sâu tu luyện được.

Mọi người đang tu luyện cũng là đang vì bản thân tư lợi mà tu luyện. vì tiền tài, vì mĩ nữ, vì quyền lực... Trong lúc tu luyện mà để ý nhiều thứ như vậy, vì nhiều thứ như vậy mà tu luyện thì làm sao có thể tập trung tinh thần được.

Ngược lại phật môn mỗi ngày công việc đều đặn đúng giờ, ít thứ cám dỗ, mọi người chỉ chăm chỉ luyện võ, tinh thần lúc nào cũng ở trạng thái vui vẻ trái lại dễ dàng nhập tĩnh sâu hơn.

Bởi vậy pháp môn này thích hợp phật môn mà chưa hắn thích hợp ngoại nhân, nếu cương quyết tu luyện sợ rằng làm nhiều mà công ít trễ nải thời gian tu luyện.

Triệu Vô Cực tuy là một cái xuyên qua người, tinh thần bên trong cũng tồn không ít loại ý nghĩ xấu, nhưng từ ngày tới thế giới này hắn cũng đã thay đổi rất lớn.

Triệu Vô Cực mỗi ngày kiên trì luyện tập tạo cho bản thân một cái thói quen vô cùng khỏe mạnh, không tập luyện hắn liền không chịu được.

Mỗi ngày cũng đều đang ở khiêu chiến giới hạn của bản thân, giống như đứng mã bộ chuyện này khiến hắn tinh thần càng là cứng cỏi, ý chí dễ dàng điều khiển bản thân tiềm thức, ức chế bản thân thói hư tật xấu.

Hắn ở thế giới này mục tiêu chí cao lại là làm mạnh nhất tu tiên giả, bởi vậy đối vơi tu luyện vô cùng để bụng, trước giờ chưa hề qua loa làm cho xong việc cũng góp phần tạo thành hắn thành tựu hiện tại.

Triệu Vô Cực nằm trên giường, hắn rất nhanh thì bước vào trạng thái tu luyện của Pháp Luân Chiếu Minh thức tu luyện.

Quên đi tứ chi ngũ giác chỉ giữ lại một điểm ý thức. Triệu Vô Cực cảm thấy cũng không quá khó khăn, đầu tiên hắn liền mất đi cảm giác ở tay phải.

Tay phải chính là hắn thường xuyên sử dụng nhất tay, nên hắn đối với tay phải càng là quen thuộc cùng dễ dàng khống chế, lập tức hoàn thành.

Tay phải của hắn giống như đã bị cắt rời khỏi cơ thể, hắn không hề cảm giác được tay phải tồn tại nữa, nhưng hắn biết chỉ cần ra khỏi trạng thái này hắn liền sẽ cảm giác lại được tay phải ngay lập tức.

Triệu Vô Cực vui vẻ, Độ Hải nói có bao nhiêu khó, hắn cũng không cảm thấy quá khó mà.

Hoặc là, chính hắn bản thân đã là võ đạo kì tài trong lời Độ Hải nói.

Triệu Vô Cực không hề có hệ thống hay bàn tay vàng gia thân.

Hắn cũng không nhận được quá nhiều truyền thừa gì từ cha mẹ hắn.

Hắn một mạch tu hành đến hiện tại đều ở bản thân tự đi cố gắng cùng tranh thủ.

Người khác hài tử cùng tuổi hắn đang bú sữa, hắn đã ở đọc sách.

Người khác hài tử đang cùng cái khác hài tử ngịch bùn, hắn đã ở luyện thể.

Người khác hài tử mới hơi hiểu chuyện, thường xuyên còn quấy rối phụ mẫu, hắn đã tu luyện ra hơi nội lực đầu tiên, trở thành một cái nội công cao thủ. 

Tất cả những thứ này không có một cái nào mà hắn không bỏ ra to lớn thời gian cùng sức lực đi làm, đi cố gắng. Không hề giống một đám xuyên việt giả, chỉ cần hệ thống gia thân liền mới có thể đột kích ngược, nếu không có hệ thống, bọn hắn vẫn là tiếp tục làm cá ướp muối sinh hoạt mà thôi.

Ngươi không tin? không tin liền tìm một đoạn nào đó mấy cái nhân vật chính rơi vào hiểm cảnh, nếu không có hệ thống ra tay cứu giúp hắn có thể dựa vào bản thân mà thoát ra sao? dù nhiều dù ít đều là do hệ thống ban cho bọn hắn sức mạnh mới có thể làm được mà thôi.

Chỉ cần loại bỏ yếu tố hệ thống giúp đỡ ra khỏi hiểm cảnh của bọn hắn, bọn hắn lập tức phải quỳ không thể nghi ngờ.

Như thế mạnh mẽ không phải là tự thân bọn hắn mạnh mà là được ban cho, không giống Triệu Vô Cực là từng bước tu luyện đạt được.

Cũng bởi vậy lúc này hắn tu luyện Pháp Luân Chiếu Minh cảm thấy vô cùng thuận lợi nhanh nhẹn.

Tay phải sau đó chính là tay trái, Triệu Vô Cực mất so với trước đó một tí thời gian cũng hoàn thành.

Tiếp theo là hai chân. Chân vốn là con người trụ cột, là thứ dùng để di chuyển hàng ngày. Mỗi người đối với chân sử dụng dều là trong tiềm thức ăn sâu, cũng giống như tay mình vậy.

Triệu Vô Cực đối với chân cắt đứt cảm giác cũng không hề chậm.

Cuối cùng là thân cùng đầu!

Triệu Vô Cực lúc này cảm giác vô cùng mạnh mẽ nhạy cảm, hắn gần như có thể nghe được trong lồng ngực tiếng tim đập cùng huyết dịch ở trong tĩnh mạch lưu động.

Triệu Vô Cực cần làm là quên đi những thứ này, để cho bọn chúng tự hành vận chuyển, tâm quy về một chỗ trở lại ý chí chuyên nhất.

Lúc đầu tiếng tim đập rõ to, khó mà kiểm soát, nhưng thời gian trôi qua, Triệu Vô Cực liền cảm thấy tiếng tim đập càng lúc càng nhỏ, càng nhỏ cuối cùng là mất hẳn. hắn cũng đã mất đi thân thể cảm giác.

Đầu lại chính là cơ quan quan trọng nhất, điều khiển cả cơ thể con người hoạt động.

Đầu chứa não bộ, cũng là nơi thức hải tồn tại, chứa vô số thần kinh tuyến cùng giác quan tuyến tụ họp về đây. 

Theo lí ra mà nói đầu chính là chỗ khó quên lãng nhất, bởi vì mỗi người trong một lúc đều đang không ngừng tiếp nhận từ ngoại giới thông tin cùng tứ chi ngũ giác thông tin phản hồi.

Lượng thông tin nhiều như vậy, có thể đè chúng xuống mà an tĩnh tinh thần, ý chí chuyên nhất một cách dễ dàng được sao? 

Khó! rất khó!

Nhưng trước đây Triệu Vô Cực tập mã bộ, hắn đã dựa vào ý chí của mình mà mạnh mẽ bài xích sự mệt mỏi của bản thân, tự xem nhẹ những tín hiệu thần kinh phản hồi của cơ thể này.

Bây giờ hắn chỉ là ôn tập lại bài cũ mà thôi, Triệu Vô Cực ý chí động một chút, hắn bỗng nhiên cảm giác được bản thân giống như thật chết đi, nhưng hắn vẫn là còn sống.

Bản thân như một cái đom đóm giữa đêm tối, không có thể xác nhưng hắn biết chúng vẫn tồn tại, ý chỉ lại chỉ có thể ở tại chỗ này đứng yên quan sát tất cả thể giới xung quanh.

Chỗ này một vùng tăm tối, chỉ có hắn ý thức là một cái đom đóm nhỏ bé phát sáng lên một điểm như vậy ánh sáng, giống như một hạt cát xuống biển mà thôi.

Nhưng hạt cát này lại vô cùng đặc biệt, nó lại như là trung tâm của cả đại hải, đại hải bởi vì nó tồn tại mà còn tồn tại như vậy, một cảm giác vô cùng kì diệu.

Triệu Vô Cực lập tức hiểu rõ, đây chính là của mình linh hồn quang điểm, là của mình ý thức.

Hắn nhìn xung quanh một mảnh tối tăm, ở đây hẳn là không gian ý thưc của hắn, hay nói cách khác chính là thức hải.

Đáng tiếc Triệu Vô Cực thức hải trước giờ chưa hề mở, xung quanh chỉ là một mảnh tối tăm vô tận.

Hắn chỉ có thể chuyên tâm tu luyện mà thôi.

ở trạng thái này Triệu Vô Cực đối với nội công trong cơ thể vận chuyển cùng tái tạo đã vô cùng hiểu rõ, hắn cảm thấy tốc độ tu luyện không chỉ tăng lên một hai lần đơn giản như vậy.

Triệu Vô Cực tu luyện chính là Tử Hà Bất Diệt thần công, vốn vô cùng dũng mãnh, nội lực tốc độ sinh sản nhanh, lại có chữa nội thương kinh người tác dụng, chính là một bản chủ tu nội công pháp.

Nhục thân hắn khỏe mạnh cường hoành có thể gánh chịu được càng to lớn hơn tốc độ di chuyển của dòng nội công cùng tăng cường tốc độ sản sinh nội công.

Tâm pháp cao cấp, nhục thân mạnh mẽ, lại thêm Pháp Luân Chiếu Minh bí pháp tăng tốc tu luyện, lúc này Triệu Vô Cực chỉ cảm thấy bản thân giông như là một cái đỉnh cấp cao thủ đang tu luyện chứ không phải nhị lưu cao thủ ở tu luyện.

Tốc độ tu luyện nhanh đến chính hắn đều kinh ngạc, vui mừng đến quá bất ngờ.

Không ngờ Độ Hải chỉ đơn giản thuật lại cho hắn một lần, hắn liền có thể nghiên cứu thành công Pháp Luân Chiếu Minh bí pháp.

Triệu Vô Cực lúc này liền điên cuồng vận chuyển Tử Hà Bất Diệt thần nội công đi khắp cơ thể, tìm kiếm những vết thương do lúc nãy giao đấu cùng hai người kia để lại, hắn muốn chữa thương trước.

Trong cơ thể hắn cũng không có bao nhiêu to lớn thương tổn, hắn nội thể có Tử Hà Bất Diệt thần công hộ thể bảo vệ kinh mạch, nội công lại tinh thuần vô cùng chỉ cần có ngoại lực xâm nhập vào lập tức sẽ bị vây quét đánh tan.

Cả quá trình giao đấu hắn cũng không nhận qua cái gì to lớn tổn thương, chỉ là đổ máu hơi nhiều mà thôi.

Tất nhiên dùng Thiên Địa Tinh biến chưởng uy lực to lớn là có cái giá phải trả.

Thiên Địa Tinh biến chưởng vốn đã là hắn đỉnh cao chưởng pháp có thể khiến hắn đánh ra một kích toàn lực của bản thân, đối với sức mạnh vận dụng đã vô cùng tinh tế ti mỉ, đạt tới giới hạn chịu đựng.

Vượt quá giới hạn, vậy thì cần phải trả ra cái giá tương xứng.

Triệu Vô Cực cũng có chút lo lắng, từ lúc ra giang hồ tới nay không ngừng tranh đấu, không cẩn thận tiêu hao quá nhiều tiềm năng cơ thể sau này có thể bị lùn hay không?

Hắn tuy không bị thương gì quá nhiều nhưng máu đổ không ít, nôn máu cũng là thường xuyên.

Nôn thường xuyên đến nỗi chính hắn cũng quen thuộc chết lặng. Triệu Vô Cực từng nghĩ hắn góp nhặt tất cả máu đã từng nôn ra sợ là phải được một cái chậu lớn máu chứ không ít.

Bản thân vẫn là không thể tránh né nổi trên giang hồ chiến đấu, hắn khắc sâu hiểu rõ câu nói: “ Người tại giang hồ, thân bất do kỉ! ”

Có những lúc không phải hắn không muốn người khác liền sẽ để yên cho hắn. 

Người nổi tiếng đừng ở đầu sóng ngọn gió, trong tay lại có trọng bảo chính là đối tượng được mọi người nhắm tới, chỉ cần một khi bọn họ ra tay, Triệu Vô Cực lại không chết chính là một mất một còn chiến đấu.

Hắn trước giờ không phải một cái bị đánh lại chịu nhục người, nhất định sẽ tìm cách đánh lại đối phương, gỡ xuống một miếng thịt.

Chữa thương kết thúc, Triệu Vô Cực lúc này suy nghĩ một chút, hắn quyết định còn thừa thời gian liền dùng tới thông mạch đi.

Hi mạch nhâm đốc chính là hắn bây giờ lớn nhất chờ mong cùng con bài tủ chưa lật. 

Một cái chiếu hải mạch có thể hư không mượn lực để Triệu Vô Cực trong lúc gang tấc thoát chết một lần, được xưng là cao thủ tất phải đả thông hai cái kì kinh bát mạch bên trong quan trọng nhất hai mạch sẽ cho hắn cái gì kinh hỉ, Triệu Vô Cực vô cùng chờ mong!