Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 390




Đám người Từ gia sát khí đằng đằng xông lên, kể cả hộ vệ đội của ngũ đại môn phái trong lúc nhất thời cũng không biết làm sao cho phải.

Một người trong đó hỏi:

“ sư huynh, chúng ta có cần phải quản bọn hắn không?”

tên sư huynh dẫn đội kia suy nghĩ một chút rồi nói: 

“ chúng ta nhiệm vụ chính là ngăn chặn chính phái cùng tà phái nhân sĩ ở trong thành giao tranh tổn thương đến người vô tội mà thôi. Đây chính là đại gia tộc của Thiên Vân Thành ở giữa tranh đấu, không cần phải tham gia vào làm gì. 

Mặc kệ bọn hắn muốn đánh muốn giết thế nào thì làm, không cần quản!”

“vâng!”

Bên dưới đám người nghe vậy liền khôn khéo dữ im lặng. Không ai muốn thò chân vào cái này tranh đấu vòng xoáy, bọn hắn góp đi vào cũng không được chỗ tốt gì.

Đám người vây xem nhìn Triệu Vô Cực cùng Từ gia người rời đi mới giống như tỉnh hồn lại hỏi:

“ chúng ta có nên đi theo xem không? Từ gia cùng Thanh Thành kiếm phái, Ngũ Đao môn đại chiến, lần này chỗ tốt rất nhiều chúng ta chỉ cần nhặt nhạnh được một ít ở bên trong thật sự là đủ tu luyện một thời gian dài a!”

“ đúng vậy, chúng ta cho dù không nhặt được chỗ tốt gì có thể xem như vậy đại chiến cũng là rất đáng a!”

“ ta vẫn là thấy Triệu Vô Cực thật sự quá yêu nghiệt, hắn tuổi còn trẻ liền đột phá đỉnh phong cảnh đã đủ kinh nhân, vậy mà còn trận sát hai vị lão tổ đỉnh phong cảnh sơ kì cùng cảnh giới với hắn. Tin tức này một khi lan ra, chỉ sợ hắn danh tiếng ở trên giang hồ sẽ nổi như cồn!”

“ Từ Tiểu Bạch cũng không tệ a, ngươi không nghe Từ gia lão tổ nói sao, hắn được Từ gia Lăng Vân kiếm pháp chân truyền, lúc nãy hắn cùng Lưu Chiến đại chiến một lúc lâu cũng không rơi vào thế hạ phong, có thể nói chiến lực mạnh mẽ tới cực điểm!”

“các ngươi ngốc a, bọn hắn đám này thiên tài yêu nghiệt ở tuổi trẻ có thể đột phá đến cảnh giới này đương nhiên đều cụ bị trong người vượt cấp khiêu chiến thực lực, không mạnh mẽ mới là chuyện lạ đây!”

“ các ngươi giống như quên Tiếu Mị Mị a, nghe nói sư phụ của nàng là Âm hậu cũng là một trong ngũ đại môn phái xây dựng nên hộ vệ đội tổ chức võ đài lần này.

Nàng là đỉnh phong cảnh giới vậy thì có tư cách tranh đoạt bảo vật một phen. Nàng cảnh giới lúc này chỉ sợ đã vượt xa sư tỉ của nàng là Lý Điệp. Lần này đại chiến Tiếu Mị Mị chắc chắn sẽ đại diện cho Cực Nhạc Ma Tông lên tham dự trận đấu!”

“ ha ha ta ngược lại muốn xem xem Tiếu Mị Mị gặp phải Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch lúc đó khuôn mặt sẽ biểu hiện ra vẻ mặt gì? Thật háo hức a? có thể nàng sẽ không chiến tự bại sao? Ta thấy Tiếu Mị Mị cái kia dụ hoặc dáng người lại như chim non nép vào người Triệu Vô Cực như vậy, không chắc đã bị Triệu Vô Cực ăn qua mấy trăm lượt rồi!”

“ ha ha, vậy thì ngươi không biết năm xưa kiếm thánh, à không đúng phải gọi hắn là tình thánh mới đúng. Hắn năm xưa thảm trạng, chính là tấm gương cho Triệu Vô Cực trong tương lai. Nữ nhân của Cực Nhạc Ma Tông, các nàng có thể khiến các ngươi cho dù chết, cũng chết một cách sung sướng, chết một cách cam tâm tình nguyện, tinh bì lực tẫn mà chết.

Triệu Vô Cực thu phục được Tiếu Mị Mị, còn chưa rõ là phúc hay là họa đâu!”

“ đúng vậy đúng vậy, nói không chừng ngày mai trên giang hồ liền nghe tin, Triệu Vô Cực vì tinh bì lực tẫn mà chết, Tiếu Mị Mị thương tâm tự vẫn a, hắc hắc hăc!”

“ các ngươi nói đủ chưa? Có muốn đi xem chiến đấu nữa không? Nhanh chân lên?”

“ phía trước nhanh chân lên, nếu không chỗ tốt đều bị người cho chiếm! các ngươi khinh công tại sao nát như vậy? Không được thì mau tránh đường ra a!”

............

Đám người vây xem lúc này một đoàn người như là kiến rời tổ hướng Thanh Thành kiếm phái bên kia chạy tới, bọn hắn bởi vì số lượng quá đông cho dù triển khai thân pháp ở trên mái nhà di chuyển cũng có chút không đủ chỗ đặt chân, có thể nói thanh thế hạo đại vô cùng, người đông như mắc cửi.

Không ít người trong lúc di chuyển còn đâm sầm vào nhau tạo nên tai nạn giao thông, bắt đầu tức giận rút kiếm tương bác.

Lúc này hộ vệ đội lại có việc để làm, lập tức xông tới trấn áp bọn hắn.

Tất cả mọi người từ khắp nơi trên giang hồ tập trung ở Thiên Vân Thành lúc này quan tâm hàng đầu chính là Từ gia sẽ đại chiến Thanh Thành kiếm phái như thế nào? Ai mới là người cười đến cuối cùng? Từ gia nếu chiến thắng, Thanh Thành kiếm phái có khiến bọn hắn phải trả giá thật đắt hay không? Thiên Vân Thành thế cục có thật sự biến đổi to lớn, Từ gia độc bá Thiên Vân Thành hay không?

Tất cả những câu hỏi này, chỉ cần bọn hắn đuổi theo Từ gia bước chân, đều sẽ rõ.

Bởi vậy dòng người di chuyển càng lúc càng lớn, không ít phàm nhân cũng là hiếu kì đuổi theo vây xem, cả Thiên Vân Thành sự chú ý, lúc này đều đổ dồn vào Thanh Thành kiếm phái bên này.

Mà Triệu Vô Cực dẫn đầu đoàn đội đi tới Thanh Thành kiếm phái lúc hắn liền phải dừng chân lại.

Bởi vì lúc này, Thanh Thành kiếm phái đại môn đóng chặt, bên trong đệ tử khuôn mặt âm trầm đến đáng sợ, người nào người nấy trên tay đều cầm lên thủ nỗ, không ít trung tâm kiến trúc trên còn thấy được phá cương nỗ bóng dáng.

Triệu Vô Cực đánh giá sơ bộ, chỉ riêng ở trên mái nhà cầm thủ nỗ người, đã gần trăm.

Chưa kể bên dưới sân lớn, bọn hắn đệ tử Thanh Thành kiếm phái xếp thành từng hàng, phải có bốn năm trăm nhiều.

Tổng một cái môn phái lại, có thể đưa ra chiến đấu lực lượng chính khoảng chừng sáu trăm người.

Chưa kể bên trong Thanh Thành kiếm phái còn có phàm nhân, gia quyến, các loại người. 

Chỉ một cái môn phái này, bên trong một ngàn người cũng không có gì là lạ.

Từ Tiểu Bạch đáp xuống bên cạnh hắn, lo lắng hỏi:

“ Vô Cực, nếu không được cũng không cần miễn cưỡng quá!”

Triệu Vô Cực không đáp chỉ là mỉm cười nhìn về phía bên kia một cái trung niên nhân.

Đối phương đầu đội mộc quan, lông mày rậm, mặt chữ điền. Thân hình cao lớn vạm vỡ, bên hông treo một thanh kiếm.

Hắn đứng ở trung tâm nóc nhà chăm chú nhìn về bên này, ánh mắt như muốn phun lửa nhìn về phía Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch.

Hắn chính là Thanh Thành kiếm phái chưởng môn Thanh Vô Điền.

Đối phương cảnh giới chính là nhất lưu viên mãn cảnh giới, so Triệu Vô Cực còn kém một chút, nhưng hắn lúc này chính là chiếm sân nhà lợi thế cùng thủ nỏ phòng ngự, như là một cái mai rùa. 

Từ gia muốn gặm rụng cái này khối mai rùa, chỉ sợ sẽ phải gãy mấy cái răng.

Mà đối phương hiển nhiên biết lão tổ của bọn hắn đã chiến tử, môn phái đối diện với từ trước tới nay lớn nhất nguy cơ, không cẩn thận liền có diệt môn đại họa.

Triệu Vô Cực cũng có thể chọn rút lui sau đó chờ đêm tối tổ chức lại nhân thủ lần nữa tập kích, nhưng hắn lúc này không hề muốn làm như thế, bởi vì hắn tự tin vào thực lực của bản thân, Thanh Thành kiếm phái còn không đủ gây sợ.

Từ gia lão tổ cũng đến nơi, hắn cười nói:

“ Triệu thiếu hiệp, không biết có cao kiến gì phá trận!”

Triệu Vô Cực cười nhạt nói:

“ không có cao kiến gì, bọn hắn chính là phòng thủ, chúng ta chính là tiến công. Chẳng qua đám này thủ nỗ quá mạnh mẽ mới khiến chúng ta không thể tấn công được mà thôi. Việc này cứ để cho ta lo, lão tổ ngài vẫn là nên suy nghĩ tí nữa làm thế nào để bảo trụ được Thanh Thành kiếm phái tài sản, tránh để bị người khác lợi dụng thời cơ nẫng tay trên a!”

Từ Nghĩa lông mày giật giật một cái, hắn vốn là gia chủ, đối với tiền bạc vấn đề rất nhạy cảm.

Đúng a, đánh nhau cho chán chê một chết hai sống còn không phải liền vì tiền sao? Vì để cho Từ gia độc bá Thiên Vân Thành có càng nhiều tài nguyên, bọn hắn mới cùng Thanh Thành kiếm phái đánh đến mức này.

Bọn hắn bỏ bao công sức đánh chiếm Thanh Thành kiếm phái, chẳng lẽ cứ như vậy để cho người khác hưởng lợi?

Từ Nghĩa đầu óc nhanh chóng suy tư, hắn ra lệnh cho một cái đệ tử Từ gia lập tức trở lại kêu gọi thêm người tới, chỉ cần Từ Tiểu Bạch cùng Triệu Vô Cực có thể đánh hạ Thanh Thành kiếm phái lập tức chiếm cứ nơi này, biến nơi này thành một cái vỏ rùa lần nữa.

Ai xông vào liền bắn người đó thành cái sàng.

Tên đệ tử kia cũng là người thân cận của hắn, lập tức nhanh chân rời đi nơi này, trở lại làm việc.

Triệu Vô Cực cười nói:

“ Tiểu Bạch cùng lão tổ chuân bị một chút, phần khó khăn nhất ta giúp các ngươi dọn đi, tên kia môn chủ ta cũng không hứng thú nhiều, các ngươi là người Thiên Vân Thành vậy tự quyết định số phận của hắn đi. Mị nhi chỉ cần bảo vệ tốt bản thân là được rồi, ngươi muốn giết ai thì cứ giết!”

Triệu Vô Cực nói chuyện giết người phong khinh vân đạm cứ như là giết một con kiến vậy. Từ gia lão tổ trong lòng cũng âm thầm lo lắng Từ Tiểu Bạch làm bạn với loại người này có thể bị nhiễm của hắn tính cách hay không.

Nhưng hắn thân phận tuy cao, nhưng đối với Từ Tiểu Bạch không có bao nhiêu thân thiết, Từ Nghĩa nói Từ Tiểu Bạch còn không nghe lọt tai, huống hồ là hắn.

Thở dài một hơi, Từ Chấn Thiên liền thu hồi tâm tính.

Từ gia lúc này đứng trước quật khởi thời cơ, mấy trăm năm mới có một lần, hắn không thể sao nhãng được.

Ý nghĩ vừa lóe qua, bên kia Thanh Vô Điền đã trước tiên mở lời!