Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Đeo Bám 999 Kiếp: Ta Có Thể Tính Toán Chỉ Số Vạn Vật.

Chương 27: Diện mục




Chương 27: Diện mục

Nhấc tay một cái, cảm giác có linh lực luân chuyển, hắn dựa theo Vận Linh Quyết tỏa ra toàn thân, bắt đầu tự khôi phục cho thân thể.

Chừng sau nửa khắc thời gian, Lâm Trường Sinh mới từ từ thối lui ra khỏi trạng thái điều tức, thân thể lúc này ẩn ẩn có linh khí quấn quanh, vô cùng thần dị.

Đưa mắt nhìn về phía trước, một khoảng không đen kịt tràn đầy mùi máu tươi, thanh âm giao chiến vang lên liên tục, Lâm Trường Sinh hơi nhíu mày, thế nào mà chiến cuộc vẫn còn kéo dài tới giờ?

Rời khỏi vị trí ẩn nấp, hắn ngón tay khẽ điểm, linh lực theo đó tuôn trào ra, uốn lượn tạo thành một đạo phù ngân sắc.

Linh lực ba động khẽ tản, Lâm Trường Sinh trong đáy mắt hiện rõ vị trí của Hàn Uyên cùng Tam giai Vô Ảnh Lang đang giao chiến.

Tay hắn duỗi ra, đạo phù phi tốc bắn đi, cắt ngang khoảng không đen tối phía trước tạo thành một vệt dài ngân sắc.

Phía Hàn Uyên cảm nhận được dị động, một luồng linh lực quen thuộc đang bay tới, hắn trong lòng khẽ mừng thầm, Lâm sư đệ đã khôi phục xong rồi.

Lâm Trường Sinh thi triển thủ đoạn hỗ trợ, cộng thêm chiến lực của Hàn Uyên, đại biểu cuộc chiến sắp tới hồi kết thúc.

Vụt!

Tam giai Vô Ảnh Lang bất chợt tăng tốc, song trảo tựa như mũi tên xuyên phá, thẳng hướng Hàn Uyên mà đi.

Hàn Uyên từ đầu vốn rất cẩn thận khi đối chiến, vừa cảm nhận được có thanh âm gió cắt, lập tức hắn dựng kiếm lên, linh lực tuôn trào, nháy mắt ngưng tụ ra vài đạo linh kiếm ngăn ở trước người.

“Tam Linh Kiếm Hộ!”

“Huyễn!”

Ba thanh linh kiếm nháy mắt hóa thành cả trăm đạo, khiến cả một vùng hơn mười trượng xung quanh Hàn Uyên tràn ngập linh kiếm tạo thành một kiếm vực, linh lực ba động tản ra dữ dội, không cách nào phân biệt thật giả.

Lâm Trường Sinh nhìn thấy cảnh này, mắt khẽ nhảy lên, Hàn Uyên không cần tới Phân Ảnh Phù cũng có thể huyễn hóa ra số lượng lớn huyễn kiếm như vậy, thủ đoạn chắc chắn rất cao cường.

Tâm thần hắn khẽ động, đạo phù lập tức dịch chuyển quỹ tích, nương theo sự vận chuyển của huyễn kiếm mà ẩn vào bên trong, không tài nào phát hiện được.

Song trảo của Tam giai Vô Ảnh Lang v·a c·hạm với kiếm vực do Tam Linh Kiếm Hộ huyễn hóa, nháy mắt phát sinh xung kích khủng bố, quang mang chói mắt lóe lên liên hồi, tựa như lưu tinh không dứt.

“Bách Ảnh - Liễm!”

Hàn Uyên vung kiếm lên, trăm đạo huyễn kiếm theo đó dung nhâp làm một tạo thành một thanh cự kiếm khổng lồ. Hắn tụng niệm pháp quyết, tay duỗi ra, cự kiếm đột nhiên phi tốc bắn đi, tốc độ có thể nói là vô cùng kinh dị.

Tam giai Vô Ảnh Lang cảm nhận được khí tức khủng bố từ cự kiếm toát ra, Hàn Uyên phía sau toàn thân bốc lên đấu khí ngút trời, trong lòng hơi có chút kh·iếp sợ.



Tu sĩ Nhân tộc từ khi nào lại khủng bố như vậy?

Kẻ này tu vi còn kém nó một đoạn, thế mà khí thế đôi lúc còn vượt qua, cả quá trình chiến đấu chưa một lần rơi xuống thế hạ phong, thậm chí còn khiến nó ăn không ít thiệt thòi.

Tam giai Vô Ảnh Lang hai mắt đỏ ngầu lên, từ khi nào nó lại phải chịu khuất nhục tới nhường này?

Cự kiếm đã lao tới trước mặt, tựa như một khỏa thiên thạch đem tới khí thế muốn ép chặt nó xuống đất. Tam giai Vô Ảnh Lang gào thét, tiếng tru rung trời khiến chung quanh cơ hồ bị chấn nó nát vụn. Yêu lực trong nháy mắt bùng nổ, thân hình nó thế mà trong giây lát hư thực có tinh mang bao phủ, cực kỳ thần dị.

“Kia là….”

Lâm Trường Sinh như nhận ra gì đó, khuôn mặt chợt biến sắc, lập tức hắn hét lên cảnh báo:

“Hàn sư huynh, nó muốn mượn lực lượng huyết mạch cưỡng ép tăng lên chiến lực, mau dứt điểm!”

“Được!”

Hàn Uyên nghe được lời của Lâm Trường Sinh, lại cảm nhận được đấu khí của Tam giai Vô Ảnh Lang đột ngột tăng vọt, hắn liền biết không thể kéo dài cuộc chiến thêm nữa.

Tam giai Vô Ảnh Lang sơ hiện sau lưng một cỗ linh thể khổng lồ, Hàn Uyên không chút do dự đẩy mạnh cự kiếm giáng xuống, ý đồ muốn chém nát nó tại chỗ.

Phanh!

Ầm ầm ầm!

Cự kiếm lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai bổ xuống đầu Tam giai Vô Ảnh Lang khiến mặt đất như rung lên, khu rừng theo đó ầm ầm đổ gãy, cơ hồ mang theo khí thế hủy thiên diệt địa.

Khói bụi bốc lên mù trời, đất đá bắn lên không trung giờ rơi xuống như mưa, mùi của bụi đất hòa với mùi huyết tinh khiến người ta cảm giác vô cùng quái dị muốn n·ôn m·ửa.

“Hô!” Hàn Uyên khẽ thở ra một hơi, sắc mặt tái nhợt, hai tay chống kiếm đỡ lấy thân thể, phảng phất một chiêu vừa rồi đã đem nội thể linh lực hắn sao đến sạch sẽ không còn chút gì.

“Hơn một bậc mà đã khó đối phó đến thế, nhà ngươi không hổ là Vô Ảnh Lang nha.”

Khí tức Tam giai Vô Ảnh Lang đã biến mất, đấu khí cũng tiêu tán đi, Hàn Uyên trong lòng khẽ buông xuống lo lắng, lúc này mới nở một nụ cười nhẹ nhõm.

Hắn, thế mà thắng rồi!

Toàn thân truyền tới cảm giác hư thoát, Hàn Uyên gắng gượng lết mình tới một gốc cây, sau đó lập tức vận chuyển công pháp điều tức thân thể.

Linh khí chung quanh chậm rãi luân chuyển, từ từ dung nhập vào thân thể hắn, đem đan điền rỗng không xuất hiện vài sợi linh lực.



Trận chiến vừa rồi đối với Hàn Uyên mang tới áp lực cực lớn. Đối diện với Tam giai Vô Ảnh Lang, hắn không còn cách nào khác ngoài thiêu đốt linh lực để bù lại khoảng cách tu vi, tiêu hao cũng theo đó mà tăng vọt.

Nếu không phải có Lâm Trường Sinh phụ trợ, chuyện ai thắng còn phải bàn luận rất nhiều.

“Hú u u u u!!”

Một tiếng tru khủng kh·iếp lan tràn không gian, Hàn Uyên giật nảy mình, trong lòng không khỏi trầm xuống cùng kh·iếp sợ.

Tam giai Vô Ảnh Lang, thế mà vẫn chưa c·hết?

Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, từ trong bóng tối chợt lao tới một cỗ lang trảo khổng lồ, khí thế to lớn như muốn ép chặt Hàn Uyên xuống đất, không tài nào cử động.

Lang trảo hư thực ẩn hiện, khiến Hàn Uyên không khỏi kh·iếp hãi là, chung quanh còn có lôi điện khủng bố, muốn đem hắn đánh thành tro bụi.

Chẳng lẽ ta lại c·hết ở đây?

Hàn Uyên trong lòng gào thét, nhưng nội thể trống rỗng, hắn chẳng thể làm gì, chỉ có thể bất lực giương mắt nhìn t·ử v·ong đang giáng xuống đầu mình.

Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng vang lên:

“Tấn công, chẳng lẽ ngươi còn muốn c·hết?”

Một đạo linh lực phi tốc bắn ra, vụt qua làn khói bụi, giây lát sau có một tiếng tru thảm liệt vang lên, mơ hồ còn có tiếng xương cốt nứt vỡ.

Hàn Uyên giật mình, vội vàng nhìn lại, chỉ thấy Lâm Trường Sinh toàn thân quang mang đại thịnh, phù văn luân chuyển khiến hắn tràn ngập cảm giác hư ảo cũng huyền hoặc.

“Hàn sư huynh, ngươi không sao chứ?”

Lâm Trường Sinh vội vàng đỡ Hàn Uyên dậy, lại lấy ra vài viên đan dược chữa thương đưa cho.

Hàn Uyên ánh mắt cảm kích: “Đa tạ.”

Vừa rồi nếu không phải vị sư đệ xuất thân Bất Chu Phong này kịp thời ra tay, hắn phỏng chừng đã là một cỗ thịt nát dưới cỗ lang trảo khổng lồ tràn ngập lôi điện kia.

Nuốt vào đan dược, linh lực hỗ trợ tiêu hóa dược lực luân chuyển toàn thân, thương thế cũng theo đó chậm rãi khôi phục, Hàn Uyên sắc mặt hơi đỏ lên, đây là khí huyết đang đản sinh, nhất thời khiến thân thể như phủ trong một lớp sương mờ.

Qua một khắc thời gian, ẩn ẩn cảm giác thân thể đã khôi phục được ba bốn thành, hắn mới chậm rãi đứng dậy, bộ dạng mặc dù hơi thê thảm, nhưng để hoạt động nhẹ nhàng vẫn không có vấn đề gì.

Lâm Trường Sinh thấy Hàn Uyên đã hấp thu đan dược xong, bèn chỉ tay về một phương, nói:



“Chúng ta ra xem nó như nào.”

Hàn Uyên khẽ gật đầu: “Được, chúng ta đi.”

Hai người cẩn trọng hành tẩu, một lúc sau tới vị trí của Tam giai Vô Ảnh Lang.

Nó lúc này b·ị t·hương cực nặng, trên mặt đất không ngừng có máu tươi chảy ra rồi bốc hơi trong nháy mắt. Lâm Trường Sinh vẽ ra một đạo phù chiếu sáng, trực tiếp đem thân hình Tam giai Vô Ảnh Lang lộ ra.

Tam giai Vô Ảnh Lang không còn sức lực để phát động thiên phú, vì thế bản thể cũng hiện rõ trước mặt hai người. Đó là một đầu cự lang dài hơn một trượng, toàn thân tinh mang lấp lánh đẹp đẽ, trông qua mười phân thần dị, trên đầu có ba con mắt, mắt thứ ba mọc ngay giữa trán, lúc này lờ đờ đảo quanh, phảng phất như chẳng còn chút sức sống nào.

Hàn Uyên hiếu kỳ xem xét kỹ thân thể của Tam giai Vô Ảnh Lang, lát sau chép miệng:

“Da thật tốt, tiếc là Vô Ảnh Lang c·hết đi thì t·hi t·hể sẽ trực tiếp phân hủy, có lột đi cũng vậy, chẳng thể giữ được mấy giây.”

Quả thực da Vô Ảnh Lang rất đẹp, Lâm Trường Sinh nhổ một cọng lông, chỉ thấy giây lát liền bốc hơi mà mất, không lưu lại bất cứ dấu vết nào.

Nhìn cảnh tượng này, đôi mắt hắn khẽ nhảy, thứ này cũng quá bất hợp lý đi.

Lông là chất sừng, thế nào mà lại bốc hơi được?

Thế giới Huyền huyễn quả nhiên có tồn tại muôn vàn điều lạ lẫm, tuyệt đối không thể dùng ánh mắt của tiền kiếp để đánh giá!

Hàn Uyên nhìn quanh, đột nhiên nghĩ ra gì đó, ngay lập tức lấy ra giấy bút, hưng phấn nói:

“Lâm sư đệ, phiền ngươi chiếu sáng giúp ta, ta muốn vẽ lại hình dáng của Vô Ảnh Lang.”

Hàn Uyên có mong muốn này cũng dễ hiểu, trước giờ chưa ai nhìn rõ bộ dạng của Vô Ảnh Lang, giờ nếu có thể vẽ ra rõ ràng, vậy danh tiếng của hắn nhất định sẽ tăng vọt.

Lâm Trường Sinh cũng không phản đối, chỉ khẽ gật đầu: “Được.”

Ánh sáng từ đạo phù tỏa ra, trong bóng đêm của U Minh Sơn Lâm phảng phất như một con đom đóm, lập lòe mà rực rỡ.

Lâm Trường Sinh đôi mắt nhìn chằm chằm vào đầu Tam giai Vô Ảnh Lang sắp c·hết, dường như đang có suy tính gì đó với cỗ t·hi t·hể này.

Tiếng giấy bút loạt soạt, sau vài nén hương, Hàn Uyên rốt cuộc cũng đã phác họa lại được hình ảnh của Vô Ảnh Lang.

Đưa mắt ngắm nghía một hồi, hắn hài lòng gật đầu: “Sư đệ, ta đã xong, đa tạ.”

Lâm Trường Sinh ngó qua nhìn thử, gật gù khen đẹp, họa lực của Hàn Uyên quả thực rất tốt, tuy chỉ là phác qua vài nét nhưng đã đem Vô Ảnh Lang vẽ lại mười phần sinh động, không thể không nói là đại tài.

“Sư huynh vẽ thật tốt, ta gặp họa sư từ trước tới giờ thì huynh là người vẽ tốt nhất đấy.”

Tranh thủ vỗ mông ngựa một tiếng, dù sao hắn cũng chẳng mất gì, khả năng lại thu được hảo cảm của đệ tử nội môn như Hàn Uyên, sau này khi tiến thăng nội môn cũng có thể sống tốt hơn.