Hệ Thống Đế Thần

Chương 1: Hệ Thống Đế Thần




Thiên niên kỷ thứ 12 năm 312, ngày 12 tháng 03, Đại Địa cầu, tại Cổ Việt Tộc (Việt Nam) cong cong hình chữ S.


Trên một đồng cỏ trải dài hơn một héc-ta nằm ở phía đông bắc Sài Thành (Tp.HCM) chính là Đồng Nai, men theo con đường mòn gần một kilomet nối liền với quốc lộ sẽ bắt gặp một cái nhà thờ cũ kĩ, mục nát, bị bỏ hoang chắc cũng hơn 1 ngàn năm.


Bên dưới tầng hầm lại có một cổ quan tài, trên mặt là một cái thập tự giá. Xung quanh lờ mờ, len lỏi những tia sáng yếu ớt đủ để thấy cổ quan tài bị phủ đầy bụi, giăng kính mạng nhện, bên cạnh còn nghe tiếng những con chuột đồng vang lên inh ỏi.


Bây giờ là giữa trưa, bên trong cổ quan tài có một cặp mắt đang dần mở ra, đôi mi hơi run chắc có lẽ do mệt mỏi vì phải ngủ một giấc dài. Khi đôi mắt ấy mở ra thì cũng chỉ là một màu đen như mực.


Hắn đưa tay lên tìm kiếm lấy lối thoát, đây là một không gian kín bên trên là nắp mở nhưng không còn sức để nghĩ nữa mà dùng sức kéo thật mạnh nắp quan tài ra.


Ầm...


Khụ... khụ...


Chật vật hơn nữa giờ cái nắp quan tài mới rớt xuống đập vào nền gạch làm cho bụi mù bay tứ tung, hắn vì thế bà học lên vài tiếng.


Men theo bờ tường chống thêm một cây gậy ở gần đó rời khỏi tầng hầm. Vừa thoát ra ngoài ánh nắng của buổi trưa đầu hè ấm áp chiếu lên da thịt lạnh buốt của hắn.


Hắn đưa cánh tay gầy gò lên che lấy ánh nắng mặt trời, hắn ở bên trong này không biết đã bao lâu, vừa từ bóng tối bước ra cảm nhận kích thích từ ánh nắng khiến hắn không khỏi run rẩy.


Thân ảnh hắn hiện ra, cơ thể ốm tỏng teo, trên người chỉ còn lại chiếc quần cộc cùng với cái áo bị rách tả tơi, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi khô khốc như hạn hán 3 năm, thân cao chừng mét tám, mái tóc màu đen dài kéo ngang hông, cặp mắt màu đỏ sâu hun hút. Là một thiếu niên chừng 16, 17 tuổi nhưng chẳng có chút sinh lực nào.


Hơn 40p' với cơ thể yếu ớt, tốc độ đi trên đường như bị bón lâu ngày, thiếu niên ấy đã ra khỏi con đường mòn dài 1km. Đứng đối diện với một con lộ nhựa, chính là quốc lộ 1A tuyến đường xuyên quốc gia tại Đồng Nai.


Nhìn quanh không xe, không người, không nhà chắc đây cũng là lý do khiến cho nhà thờ này bị bỏ hoang, những cánh đồng cỏ mọc cao ngang thắt lưng trải dài mênh mông.


Đi tiếp được một đoạn, cuối cùng thiếu niên cũng đuối sức ngã lên một bụi cỏ trên lề đường.


Qua một khoảng thời gian khá dài, bây giờ cũng là 17h15, thiến niên đang mơ màng mở mắt, bắt gặp một trần nhà màu trắng hai bên là hai tấm rèm cũng trắng nốt, hắn nhận ra hắn bây giờ đang ở trong bệnh viện, nhờ những thiết bị y tế cạnh đầu giường. Đây là phòng hồi sức mà bệnh viện nào cũng có.


Hắn nhắm mắt lại tiêu hoá thông tin hiện có trong não bộ của hắn. Hắn gọi là Lạc Tiếu Nam, năm nay hắn đã 16 cái xuân và hắn cũng biết cái gọi là hiện đại hoá, cái gì là khoa học, lại nghĩ tiếp thì liền tiến vào hư không mờt mịt, cứ cố chui vào thì cứ như là tự tay lấy búa đập vào đầu mình vậy, hắn cũng buồn nghĩ nữa.


Một lúc sau thì có hai người tiến vào, một nam trung niên và một cô em xinh tươ... á nhầm là một nữ y tá. Trung niên thì đeo kính cận, thân mặc y phục trắng thả dài xuống tận đầu gối, nữ thì trang phục cũng y như thế nhưng lại bó sát vào cơ thể làm trương lên một cặp xuân sắc đầy đặn cở D cup.


- Chàng trai trẻ cậu tỉnh rồi à. Cậu ổn chứ? Cậu có nhớ mình là ai hay không? Cậu có gia đình hay không?


Giọng nói trầm ấm, có chút khàn kéo Tiếu Nam từ trong dòng suy nghĩ về với thực tại.


- ...


Tiếu Nam lặng vài giây rồi mới nói ra, giọng phát ra khe khẽ, khô khan cùng cực...


- Gia đình... tôi... tôi không có... tôi không nhớ gì cả...


Mệt mỏi, bi thương là những từ mà bác sĩ trung niên nghĩ ra được khi đối diện với câu trả lời của hắn.


- Haizz...


Ông thở dài ra một hơi rồi hỏi tiếp.


- Vậy cậu có nhớ tên của mình không?


- Là... là Lạc Tiếu Nam...


Câu trả lời cộc lốc của Tiếu Nam cũng không làm cho Bác sĩ trung niêm buồn bực. Ông biết với cơ thể ốm yếu như thế thì cũng tốt rồi. Cô gái kế bên cũng chỉ hơi nhíu mày một chút rồi thôi. Ông tiến tới ngồi trên bàn làm việc gần đó mở máy tính ra và tìm kiếm thông tin của Tiếu Nam bất giác nhíu mày thật sâu rồi quay lại hỏi.


- Cậu không có làm chứng nhận công dân?


Tiếu Nam ngơ ngác nhìn Bác sĩ một hồi rồi lắc đầu, vì cầu cũng không biết là có làm hay chưa hay để ở đâu mà không nhớ. Cậu không biết vì sao lại không nhớ vì sao mình lại tỉnh lại ở đó, và những chuyện trước đó.


Suy ngẫm một hồi bác sĩ mới nói:


- Trường hợp này tôi sẽ gửi cậu lại cho quân đội, bọn họ sẽ lo tất cả cho cậu. Cậu cũng không cần phải lo lắng về tiền bạc, bên nhà nước sẽ cung cấp cho cậu theo mức của người vô gia cư. Chắc cũng 1 tuần sau quân đội sẽ tới mang cậu đi.


Ông chỉ sang cô gái bên cạnh rồi nói tiếp.


- Trong thời gian đó, Tiểu Thâm sẽ chăm sóc cho cậu.


Ông quay qua gật đầu với cô gái bên cạnh, không ai khác chính là Tiếu Thâm trong lời của Bác Sĩ.


Tiếu Nam lần này mới cẩn thận đánh giá cô nàng lại một lần nữa. Làn da trắng hồng, mịn màn, đôi môi hồng nhạt cánh sen, cơ thể quyến rũ mê người, chỗ cần lồi thì lồi, chổ cần lõm thì sâu hun hút. Với nhan sắc trị đó, tại tu chân giới cũng đươc xem là một vưu vật trời cho xứng đáng được hơn 95 điểm.


Đang trong xuân tưởng thì lại bị ông già bác sĩ ngắt quảng lần nữa.


- Được rồi tôi không làm phiền cậu nghỉ ngơi nữa. Tiểu Thâm nhờ cháu chăm sóc hắn. Chuẩn bị cơm cho hắn luôn nhé.


Ông nói xong với Tiếu Nan rồi quay qua nhắc nhở Tiểu Thâm xong rồi rời đi luôn.


- Vâng.


-...


- Cảm ơn... cô.


Lời nói của Tiếu Nam vang lên.


Cô gái quay đầu qua nhìn, hai cặp mắt đối gặp nhau, không khí vô cùng xấu hổ.


Một lúc sau quay đầu định rời đi. Thì giọng Tiếu Nam lại lần nữa vang lên.


- Cô gái... cô tên gì?..


- Hà Dĩ Thâm.


....


Thời gian trôi qua cũng thật nhanh, thoáng cái đã một tuần.


Tiếu Nam từ cơ thể gầy gò, khuôn mặt trắng bệch, nay cơ thể của Tiếu Nam cũng đầy đặn hơn hẳn, sắc mặt hồng hào. Và tất nhiên hắn cũng được xem là soái ca trên đất nước này. Lại kết hợp với đôi mắt màu đỏ như ruby muốn hút hồn người khác, quả nhật là nhan sắc thập phần. Đây chính là kết quả của việc chăm sóc ân cần của Dĩ Thâm.


Nhắc đến Hà Dĩ Thâm hắn lại phát sầu, ngoài cái tên và đang làm ở bệnh viện này ra thì chẳng biết thêm gì cả. "Cưa gái lúc nào cũng khó vậy à." -hắn nghĩ.


Cửa phòng bệnh chợt mở ra, người tiến vào là một thanh niên chừng 25 tuổi, dáng dấp đô con với bộ quân phục bó sát cơ thể lộ ra cơ bắp cuồn cuộn.


Đây là cơ thể trải qua khổ luyện cực kì khắc nghiệt đã trui rèn ra một cơ thể sắc đá. Anh ta đi thẳng đến trước giường bệnh của Tiếu Nam, khuôn mặt nghiêm nghị, đồng thời đứng nghiêm giơ tay chào chuẩn quân đội hô lớn.


- Chào đồng chí, tôi là Trương Tiểu Cường, chức vụ Đại úy, hiện là Đại đội trưởng của thể đại đội 43, sư đoàn 009, quân đoàn HM75. Tôi được lệnh của Tham Mưu Trưởng sư đoàn 007 đến đây để thực hiện mọi thủ tục cho đồng chí. Và đưa đồng chí về quân đội tiếp nhận huấn luyện. Xin hết.



Chương tiếp: Hai năm thể tu % Đại Võ Thần Lực.



Góc tác giả: Hoả Long Đế Vương.
Truyện này do Hoả Long Đế Vương sáng tác cũng là bút danh của mình á.


Nếu có gì sai anh em đừng ném đá nha, truyện đầu tay có lẽ không hay...


Xin mọi người hai giây, ấn like giúp mình nha.