Hệ Thống Đào Mỏ

Chương 1: Hệ thống chết tiệt




Bảo Ngọc bị một bé hải cẩu nặng sương sương 200kg từ trên trời rơi xuống đè chết!? Chuyện quái gì đang xảy ra!?? Khi cô chưa kịp định hình mọi chuyện thì phần hồn của cô đã lìa khỏi xác và đứng bên cạnh nhìn cơ thể nát bét không còn hình người của mình. Đây quả thật không phải là một khung cảnh các bạn trẻ nên thấy. Ngọc không còn cơ thể nhưng vẫn cảm thấy nội tạng nhộn nhạo muốn ói hết ra trước cảnh máu thịt be bét này.

Mà khoan... cô đã bị một con hải cẩu giết chết ư?? Đừng có đùa nha! Nơi đây là đường phố ở giữa thủ đô đó!

Đây! Là! Trong! Thành! Phố!

Thật là một cái chết ly kì. Bảo Ngọc chết trong lòng nhiều chút.

Không được! Không thể như vậy được!

Cô không còn nữa thì em gái cô biết sống sao. Dù con bé luôn cảm thấy cô là một bà chị phiền phức và hai chị em gây gổ nhau liên tục, nhưng con bé chỉ còn có cô là gia đình thôi. Cô ôm mặt tuyệt vọng với cảm giác tội lỗi dâng trào.

Cô luôn hoài niệm gia đình bản thân từng êm ấm cỡ nào, có mẹ ở đó luôn chờ cô và Thư đi học về chăm chút từng miếng ăn, có bố ở đó luôn ủng hộ những quyết định của cô và chơi game với cô. Hạnh phúc không dài lâu. Thảm kịch xảy ra khi cô mới học lớp 12, sắp thi đại học. Đêm mưa tầm tã, bố mẹ Ngọc đã qua đời trong một tai nạn giao thông gây ra bởi một tên khốn say xỉn nào đó.

Trước khi vụ việc đó xảy ra, cô không quan tâm đến Thư nhiều. Nhưng cô đã hứa với mẹ khi bà hấp hối trên giường bệnh rằng phải chăm sóc em Thư thật tốt. Khi bố mẹ Ngọc ra đi, Thư mới chỉ học lớp 4, con bé trở thành một đứa trẻ trầm lặng khác với sự năng động lẻo mép của nó khi trước và Ngọc đã trở thành người giám hộ của Thư.

Cô vừa đi học vừa làm thêm kiếm tiền cứ thế 6 năm trôi qua và giờ đây cô đang đứng cạnh xác chết của bản thân bên dưới bụng con hải cẩu mập đuỵt. Giờ Thư học lớp 9, con bé lại phải đối mặt với việc mất đi gia đình như vậy sao. Linh hồn cô cảm giác quặn thắt lại. Dù Thư luôn tỏ ra ngỗ ngược ghét bỏ Ngọc nhưng cô biết con bé luôn dựa dẫm vào cô. Cô, chưa thể rời bỏ đứa em gái tuyệt vời có tính cách chết tiệt kia đi được.

Đột nhiên Ngọc cảm thấy một lực rất mạnh hút linh hồn cô đi, tứ chi Ngọc chới với, cố gắng thoát khỏi lực hút đó để quay về nhà với Thư. Cô đã thất bại. Lúc này Ngọc đang ở trong một không gian rộng lớn hường phấn với cầu vồng bảy màu. Xung quanh được bao vây bởi những con gấu bông đủ loại động vật với kích thước có thể sánh bằng những toà nhà lớn trong thành phố. Trong không khí còn có những hạt lấp lánh giống như nhũ.

Đây... chắc không phải là thiên đường hay địa ngục gì đâu ha...

Này là... sở thú? À không, có lẽ là một cái nhà trẻ siêu siêu bự.

Đáng yêu quá đi mất thôi!

Cái không gian này với bản thân Ngọc thực sự không có điểm chung gì cả, mái tóc Ngọc đỏ rực, đôi mắt cá chết thiếu ngủ vì đi học đi làm thêm quá sức và bộ quần áo nhạt nhoà xám xịt.

Có một cái bàn trà vừa cỡ của cô ở trong không gian này, cô đến gần và thấy trên mặt bàn có một tờ giấy note.

"Hãy chọn một bé thú bông dành riêng cho bạn

Lưu ý: Bạn chỉ có một lần chọn bằng cách chạm vào một con thú bông"

Chọn thú bông? Thú vị nha! Cô nhìn xung quanh một vòng và cảm thấy ưng ý một em poodle xinh xắn khổng lồ. Cô là một người yêu chó nên tất nhiên cô sẽ chọn em nó rồi. Nhưng khi Ngọc đang rảo bước dần về phía em poodle xinh tươi thì lọt vào tầm mắt cô là một con thú nhồi bông hải cẩu bự chảng cách đó không xa.

Máu nóng của Bảo Ngọc dồn lên não. Cái thứ chết tiệt! Hải cẩu chết tiệt!!! Cô lao lên và đạp liên tục vào bé thú nhồi bông hải cẩu đáng yêu. Mày giết bà này! Dám lấy thịt đè chết bà mày này! Ngọc đạp rồi đấm rồi lại đá.

"Ồ vậy bạn đã chọn Hải cẩu nhồi bông" Một tờ giấy note bay lơ lửng trước tầm mắt Ngọc.

"Hả cái gì cơ? Không không không! Không phải vậy đâu!"

Thực sự cô đã quá tức giận không kiềm chế được nên khi đánh vào con hải cẩu, cô đã chạm vào nó đầu tiên thành ra cả hai đã được gắn kết với nhau.

Chết tiệt.

Đột nhiên hải cẩu nhồi bông cỡ đại trước mặt biến mất khiến Ngọc mất thăng bằng và ngã nhào vào khoảng không trống trước mặt. Con hải cẩu ấy giờ đây đã thu nhỏ lại bé bằng nắm tay, nằm trên bàn trà.

"Tôi muốn chọn lại thú nhồi bông" Bảo Ngọc ngước mắt lên cố gắng nói bằng âm lượng lớn với không gian xung quanh.

Note hiện ra: "Không thể"

"Chủ nhân ơi chủ nhân ơi lại đây với em nào!" Con hải cẩu trên bàn trà quẫy quẫy cái đuôi ưỡn à ưỡn ẹo nhìn muốn đấm.

Không. Không muốn. Nghĩ vậy nhưng Ngọc vẫn lại gần bàn trà và ngồi xuống ghế nhìn cái thứ báng bổ mắt người này.

Bé hải cẩu nhìn Ngọc với ánh mắt long lanh. Còn Ngọc thì tặng cho nó ánh mắt đánh giá và thù hằn.

Cô có lẽ sẽ ghim loài hải cẩu này đến khi chết mất thôi. À không, cô đã chết rồi!

"Chủ nhân Tô Bảo Ngọc, bây giờ em chính là pet hướng dẫn chị. Mong chúng ta sẽ tình thương mến thương trong thời gian sắp tớ—"

Chưa kịp nói hết câu, hải cẩu nhồi bông đã bị Ngọc cầm lên và ném mạnh xuống đất, sau đó cô giẫm đạp nó liên tục.

"A ya ai ya ya chủ nhân thật sự mạnh bạo a! Nhưng mà làm ơn hãy dừng lại. Bé biết chủ nhân đã có một cái chết rất là ối dồi nhưng bé thực sự chỉ là một bé hải cẩu vô hại và không liên quan gì đến cái chết của chủ nhân cả."

Hải cẩu nhồi bông dùng một ánh mắt long lanh ầng ậng nước vô cùng dễ thương tưởng như có thể khiến người khác mủi lòng cầu xin Ngọc nhưng cô vẫn không dừng lại. Cô mệt mỏi lắm rồi, sự mệt nhọc căng thẳng bao năm nay vì học tập và công việc, rồi mọi thứ bỗng nhiên lại đổ sông đổ bể chỉ vì bị một con hải cẩu không biết từ đâu đè chết. Khiến cái Thư giờ chỉ còn một mình.

Cô dường như trút hết sự tủi hờn lên người hải cẩu nhồi bông bé bằng cái nắm tay dưới đất. Hải cẩu nhồi bông chỉ biết mặc cho Ngọc đánh đập chà đạp rồi khóc huhu.

"Thật oan uổng! Thật oan uổng cho em a-"

Bé thực sự cũng mệt mỏi lắm a! Bé đang gánh thù hận từ một con hải cẩu chết tiệt nào đó không có liên quan gì đến bé a! Rồi tương lai bé biết sống sao với chủ nhân đây a.

Sau một hồi đánh nhau với hải cẩu nhồi bông. Không. Sau một hồi Ngọc đơn phương hành hạ hải cẩu nhồi bông. Cô đã hết hơi ngã nằm xuống đất. Ở trong không gian kì quái này khiến Ngọc mất khái niệm về thời gian nên cô đã đánh mãi đánh mãi để rồi cơ thể vô lực lúc nào không hay.

Hải cẩu giờ đây đang nằm bẹt dí, ruột bông xô hết ra ngoài, hai mắt cũng bị Ngọc bứt rách thảm hại đến tột cùng. Không còn có thể nhận ra hình dạng ban đầu của nó nữa. Nó cũng không còn có thể rơi nước mắt nữa. Nó đã bị Ngọc cho ăn hành suốt 3 tháng nếu tính theo thời gian của con người.

Thật sự là một chủ nhân rất hùng mạnh a...

Nhân cơ hội Ngọc không thể làm gì được nó. Hải cẩu nhồi bông dùng một thứ ánh sáng bao quanh nó khiến cho thể trạng nó trở lại ban đầu. Hai mắt lại quay về cơ thể nó và sáng long lanh ầng ậng nước. Hải cẩu nhồi bông lại sạch sẽ tinh tươm như lúc đầu.

Ngọc kinh ngạc khi nhìn thấy thứ sức mạnh kì lạ này. Hải cẩu nhồi bông rón rén từ từ bay lơ lửng lại gần chỗ Ngọc đang nằm nhưng lại dừng giữa chừng vì cảm nhận được thứ sát khí kinh khủng phát ra từ cô.

"Chủ nhân làm ơn nghe bé nói đã. Bé có thể giải thích tất cả mọi chuyện đang diễn ra cho chủ nhân nếu chủ nhân chịu hợp tác với bé. Đầu tiên chủ nhân hãy đặt tên cho bé nha nha."

"Im mồm đi con chó biển mập đjt chết tiệt"

Một tờ giấy hiện lên bay lơ lửng:

"Xác nhận:

Tên vật pet kí kết:

Con Chó Biển Mập Đjt Chết Tiệt"

Hải cẩu nhồi bông: Không không không không! Khoan đã! Đó không phải là đặt tên-

"Xác nhận:

Linh hồn Tô Bảo Ngọc đã được kí kết với pet Con Chó Biển Mập Đjt Chết Tiệt"

Bảo Ngọc xoa xoa cằm: "Ồ mặc dù tao không định đặt cái tên đấy nhưng thực sự nó rất hợp với mày đấy"

"Đừng màa" hải cẩu nhồi bông ôm chặt lấy chân Ngọc gào thét cầu xin

"Câm cái mõm mày lại không thì tao vặt nát đầu mày đi đấy Con Chó Biển Chết Tiệt"

Cục... cục súc quá đi.

Con Chó Biển Mập Đjt Chết Tiệt lùi về phía sau khoảng chừng 100 bước để cảm thấy an toàn hơn trước con người bạo lực này.

Một hồi lâu tĩnh lặng trôi qua. Hải cẩu nhồi bông đã nghe được tiếng thở dài và một tiếng "Được thôi" của Ngọc khiến nó bớt rén và vui mừng khôn xiết.

"Ta đang ở đâu còn mày là thứ gì? Chuyện gì sẽ xảy ra?"

Ngọc biết bản thân đã chết, vậy đây là nơi linh hồn sau khi chết sẽ đến ư? Khá là khác với những gì cô tưởng tượng. Nếu vậy con hải cẩu kia là một thực thể tinh linh nào đó sẽ dẫn dắt cô ở đây sao? Sao nhất định phải là hải cẩu cơ chứ!? Khốn kiếp!

"Chủ nhân là một linh hồn mạnh với chấp niệm lớn nên đã được các đấng tối cao của chúng tôi lựa chọn để sửa chữa lỗ hổng ở chiều không gian khác. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ước nguyện của chủ nhân sẽ trở thành sự thật. Cụ thể là trở lại bên em gái của cô"

Ánh mắt Bảo Ngọc từ sắc lạnh trở nên dịu lại khi nghe hai chữ "em gái". Cô thực sự có thể trở lại bên Thư sao?

"Chiều không gian khác? Thế giới khác ư?"

"Đúng vậy. Cô đã được lựa chọn để đến chiều không gian 'Chạy trốn khỏi sự giam cầm của tổng tài hắc ám' sửa lỗi bug, thúc đẩy tình tiết và cứu rỗi thế giới"

Cái quần què...??

Cái tên này nghe như tên tiểu thuyết tổng tài rẻ tiền có đầy trên mạng vậy?

Nhưng mà cái tên nay nghe rất quen tai...

Không lẽ—

Chẳng phải là cái tiểu thuyết hãm cành cạch cô đã từng đọc hồi cấp 3 sao???

"Này này này này đây chẳng phải là tiểu thuyết sao? Nghĩa là tôi sẽ xuyên vào trong cái truyện tổng tài rẻ tiền ấy???"

"Đúng rồi đó chủ nhân a, chẳng là một nhân vật trong bộ truyện đó đã ngoẻo sớm hơn dự kiến do sơ suất. Nên chúng tôi cần những người như cô để nhập vai vào đi theo tình tiết hoàn thành mạch thế giới."

'Chạy trốn khỏi sự giam cầm của tổng tài hắc ám' là tiểu thuyết mạng đầu tiên cô đọc. Ngọc lựa chọn đọc bộ truyện này cũng bởi vì hồi đó nó rất hot với những cô học sinh cấp 2 và sau đó được xuất bản quảng cáo hàng loạt.

Cô vẫn còn nhỡ rõ nội dung của bộ tiểu thuyết đó. Nhưng, không phải vì nó hay mà là bởi sự hãm và bức bối ở các tình tiết.

Và có rất nhiều lỗ hổng khó hiểu trong cái tiểu thuyết rác này!!!

Nữ chính trong 'Chạy trốn khỏi sự giam cầm của tổng tài hắc ám' tên Dương Ngọc Diệp là một người hết sức mềm yếu, thụ động lại không có chính kiến. Cô là một tiểu thư gia đình khá giả tính cách hiền hoà nhu mì, đúng tiêu chuẩn phụ nữ ở nhà làm vợ đảm ngày xưa.

Ngọc Diệp được đính ước với nam chính Vương Duy Tuấn hơn cô 10 tuổi từ nhỏ. Nhưng Tuấn lại không quan tâm đến mối hôn sự này và hai người cũng chưa từng gặp nhau.

Lên cấp 3, Diệp được gia đình cho đi học ở học viện Hoàng Gia. Nhưng vừa vào trường cô đã vô ý đắc tội với tên nam phản diện trẻ trâu Đỗ Gia Lâm, chính là trùm trường. Không ai có thể vượt mặt vì gia thế khủng bố của hắn và ông bố làm to tài trợ một số tiền khổng lồ cho nhà trường. Gia đình Dương Ngọc Diệp cũng không dám làm gì.

Từ đây, Diệp luôn bị bắt nạt hội đồng ở trường nhưng cô lại luôn luôn chịu đựng và không dám làm gì cả. Rồi, một người "tốt" tiếp cận cô và cho cô ánh sáng. Diệp ngu ngốc tin tưởng coi người ấy là bạn tốt, chi trả rất nhiều tiền cho người kia. Hai người trở thành người yêu. Nhưng mọi chuyện đã bại lộ khi nhà Ngọc Diệp phá sản, người ấy liền rời bỏ cô. Ra đó chỉ là một tên đào mỏ!

Bố mẹ đi tù, căn nhà bị thu hồi, bị đuổi học, bị người tưởng như thân thiết nhất lừa dối rời bỏ.

Khủng hoảng liên tiếp xảy ra khiến Diệp gục ngã. Cô đi làm thêm rất nhiều công việc vặt kiếm tiền để nuôi bản thân và trả tiền viện phí cho ông cô.

Lúc này nữ chính gặp nam chính - vị hôn phu đã huỷ hôn từ khi nhà cô bị phá sản khi cô đi làm thực tập trong công ty của hắn. Nam chính cảm thấy cô gái này thật thú vị nên bắt đầu theo đuổi Diệp nhưng cô đã không còn tin tưởng vào tình yêu kể từ khi bị lừa dối. Và lúc này Diệp chỉ muốn tập trung vào kiếm tiền chăm ông cô.

Vương Duy Tuấn cứ mãi dây dưa với Dương Ngọc Diệp nhưng cô vẫn không yêu anh ta. Nam chính này thủ đoạn thâm độc chỉ muốn chiếm hữu lấy cô, hắn mang ông Diệp ra đe doạ để cô kết hôn với hắn. Cô vô lực nghe lời hắn.

Lấy được nữ chính về làm vợ, nhưng cô vẫn không yêu lại hắn. Hắn bắt đầu giam cầm cô dưới căn hầm tối với ý niệm muốn Diệp mắc hội chứng stockholm rồi yêu hắn.

Dương Ngọc Diệp hết lần này đến lần khác cố gắng trốn thoát nhưng luôn bị hắn bắt lại.

Không những bị tên nam chính điên khùng này đày đoạ, cô còn bị nữ phụ Hoàng Linh yêu nam chính sâu đậm bao năm, cảm thấy Diệp cướp mất người cô yêu nên đã sau lưng nam chính tra tấn Ngọc Diệp nhiều lần. Cho đến khi nam chính phát hiện ra thì đã cho người hiếp chết nữ phụ trước mắt nữ chính và công bố chỉ có hắn mới được đày đoạ nữ chính.

Nữ chính Dương Ngọc Diệp quá sợ hãi trước tên biến thái này nên cô đã thành công bị thuần hoá ngoan ngoãn nghe theo lời hắn. Nam chính cảm thấy cô đã yêu hắn nên thả cô ra và để cô sống như một con người đúng nghĩa. Cưng chiều vợ hắn hết mực.

Nam phản diện chính là đối thủ của nam chính nên sau này khi biết nữ chính là điểm yếu của nam chính thì hắn đã bắt cóc nữ chính định giết cô nhưng tất nhiên có kết cục cũng không tốt đẹp cho lắm đó là bị nam chính làm gia đình hắn phá sản khiến hắn trở thành người vô gia cư, chà đạp nát lòng tự trọng của nam phản diện khiến hắn tự sát.

Tên đào mỏ lúc đầu khi thấy Diệp đã là phu nhân tổng tài giàu nhất đất nước cũng quay lại đe doạ cô để bòn rút tiền nhưng khi nam chính phát hiện ra đã ghen đỏ mắt vì biết hai người kia từng là người yêu và cái kết cục tên này thảm nhất trong tất cả. Bị cắt lưỡi rút xương...

Và sau đó có vài tên nam phụ tiếp cận nữ chính cũng ngoẻo hết mẹ luôn.

Hết truyện.

Các fan não tàn cảm thấy đây là một HE chính hiệu và donate cho tác giả liên tục. Sau này, các cốt truyện như vậy cũng đua nhau phát hành ra khiến các fan u mê. Thật là hỏng hết cả một thế hệ!

Nhưng đối với Ngọc, sau khi cô đọc tiểu thuyết này xong cô đã suýt nữa đập vỡ điện thoại lần thứ ba.

Kịch bản khùng điên!

Nhân vật thần kinh!

Cái thể loại ngu si biến thái chết tiệt gì đây? Cô cũng đã cảm thấy phục bản thân vì có thể đọc đến cái kết. Cô đã mong nữ chính sẽ mạnh mẽ hơn và trốn thoát được trở nên hùng mạnh và tự lập hơn nhưng mà không!

Nữ chính thật yếu đuối đến đáng thương. Ngọc không thích nhân vật này lắm. Thực sự trong bộ tiểu thuyết này nhân vật nào cô cũng ghét hết. Người thì hèn yếu không thì lại biến thái vặn vẹo.

Rồi khi cô đọc fan não tàn reply comment của cô về truyện lại cạn lời hơn nữa:

[Tô meo meo: Bộ truyện này không nên được đánh giá cao như vậy. Nó có thể làm lệch lạc suy nghĩ của những người trẻ tuổi. Phí thời gian, mọi người không nên đọc.

Chê tác giả, chê nhân vật không có chiều sâu, truyện rác]

[Mỹ nữ an tĩnh_ reply Tô meo meo: Thôi mày im mẹ mồm đi, không thích đọc thì cút ra chỗ khác]

[Thiên sứ không chửi tục_ reply Tô meo meo: Đừng có ở đây ra vẻ thông thái hơn người nhé, anh nam chính đẹp trai vcl dám chửi anh iu tao à con đĩ]

[...]

[...]

[...]

Tô Bảo Ngọc muốn lật bàn.

Ngọc thở dài trầm mặc liếc xéo hải cẩu nhồi bông: "Vậy tao sẽ trở thành nhân vật nào?"

Ngọc nghĩ nếu cần cô giúp thúc đẩy cốt truyện thì có thể cô sẽ trở thành nữ phụ hoặc nam phản diện có chất xúc tác mạnh nhất với tình cảm nữ chính và nam chính.

Cô cũng nghĩ về việc cô chỉ có thể xuyên qua một nhân vật nữ nên chắc là nữ phụ Hoàng Linh nhưng cô không hề thích cái kết cục bị hiếp chết đâu...

"Cô sẽ là đào mỏ a"

"Hả"

"Đào mỏ a"

Ngọc ngã ngồi. Cắt lưỡi... rút xương... chắc là tốt hơn bị hiếp hội đồng chứ ha?

"Nà—" Vậy tôi sẽ trở thành một người đàn ông sao?

Ngọc chưa kịp nói hết câu đã cảm thấy linh hồn bị hút đi.

Khi tỉnh lại Tô Bảo Ngọc đang ở trong một căn phòng lạ, trần nhà bị dột nước và tường bị bong tróc sơn. Trông có vẻ rất bần hàn.

Cô đã xuyên không rồi!

Vậy là tôi đã trở thành một người đàn ông sao?? Cô rất tò mò nên chạy vội vào phòng vệ sinh muốn cởi quần ra xem thử xem.

Ngọc đứng sững lại khi đi qua gương và nhìn thấy một cô gái có khuôn mặt baby mái tóc hồng bồng bềnh với đôi mắt xanh ngọc to tròn đọng nước.

"!!!"

Con gái sao??

Vậy nữ chính Dương Ngọc Diệp là Bisexual???