Chương 7: Bữa tiệc lớn, thái sư xuất hiện
Hoàng Phong lúc này đang trong phủ của hắn xem tiến trình nhiệm vụ, một màn hình trôi nổi trên hư không.
Lê Hoàng Phong: 65%
Lê Thiên Vũ: 15%
Lê Mục Chung: 2%
Lê Văn Tú: 18%
Lê Thanh Sơn: Không có dữ liệu
Trung lập: 0%
Yêu cầu: 50% (Đã hoàn thành)
Hắn nhìn bảng nhiệm vụ đánh giá thầm qua, hy sinh tiền bạc hiện tại để đổi lấy sự ủng hộ của dân chúng thật sự là quá lời rồi. Nhưng thứ hắn để ý không phải là tiến trình của hắn mà là nhị hoàng tử Lê Thiên Vũ, tiểu tử này hắn luôn cảm thấy quái lạ, cùng tranh cử với hắn cũng chỉ có lão nhị và lão tứ. Tứ hoàng tử thì hắn nắm rõ, lần nào kiểm tra cũng đều tăng còn nhị hoàng tử thì không vậy luôn luôn giảm mà hắn không thể nắm rõ được tên này đang làm gì.
Hắn có nghĩ tới một khả năng nhưng không quá chắc chắn nên cũng không để ý quá nhiều đành phải chờ đến ngày mai cuộc hội họp giữa các hoàng tử trước khi di chúc kế thừa chính thức thừa kế để xác thực suy nghĩ của hắn.
Sáng hôm sau, hoàng cung trở nên rất náo nhiệt bởi tối nay sẽ có đại tiệc được tổ chức bởi các hoàng tử trước ngày tổng kết. Rất nhiều đại nhân vật có mặt mũi tiến vào hoàng cung tham dự tiệc tiêu biểu như đại tướng quân trấn giữ biên cương phía bắc, đô đốc hải quân nắm giữ lực lượng hải quân của cả Đại Cồ Việt và còn rất nhiều nhân vật máu mặt khác nhưng đặc biệt nhất là đại sứ ngoại giao của Vương Quốc Đại Lý cũng đến tham dự bữa tiệc này.
Cả hoàng cung từ trên xuống dưới đều tấp nập bận rộn làm việc mà lúc này tứ hoàng tử cũng đã từ Thanh Chí về hoàng cung.
Hoàng Phong trong phủ của hắn được rất nhiều người bái phỏng, hỏi thăm tặng quà. Mặc dù hắn không thích việc ổn ào này lắm nhưng đây dù sao cũng là xã giao việc thiếu hắn là không thể.
Cả một ngày bận rộn đại tiệc cuối cùng cũng tới, trong một đại sảnh lớn nằm gần chính giữa hoàng cung dùng để tiếp khách hay tổ chức tiệc, lễ. Buổi lễ tiệc có thể tự do đi lại giao lưu nói chuyện xã giao với nhau, chính là cơ hội tốt nhất để làm quen với các đại nhân vật vì vậy mà bữa tiệc rất náo nhiệt. Hai bên đại sảnh là bàn ăn được bày bố trang trí rất đẹp mắt cùng với những món ăn sơn hào hải vị, đặc biệt hơn là tất cả đều được cho thêm muối khiến gia vị như lên một tầm cao mới. Rất nhiều người thích thứ mới mẻ này định xin một ít về thậm chí còn có thương nhân muốn bàn chuyện mua bán muối.
Mà lúc này Hoàng Phong ở chính giữa sảnh được rất nhiều người vây xung quanh chào hỏi, nói chuyện. Hắn thân là đại hoàng tử những chuyện xã giao như này hắn bắt buộc phải làm huống chi đây là cơ hội tốt để đánh giá xem những vị đại nhân vật này như nào nên nhất thời hắn không thể thoát ra được.
Điều mà hắn ngạc nhiên là hắn không thấy người chủ trì đại tiệc ở đâu từ lúc mở tiệc đến giờ đều là tự do đi lại, tự do ăn uống. Hắn chỉ nghe phong phanh qua là đại tiệc này sẽ do thái sư chủ trì nhưng từ đầu tới cuối hắn không hề thấy thái sư đâu cả.
Không biết trôi qua bao lâu, bữa tiệc đã qua một nửa lúc này thái sư mới xuất hiện, đó là một ông lão tóc đã bạc trắng, mặt nhăn nheo mặc áo quan đội mũ quan đi vào sảnh sau lưng ông ta lần lượt là thái uý Hà Lâm Cư, đại tổng quản Từ Chi, đô chỉ huy sứ Phục Chinh, quan văn nhất phẩm duy nhất Hoàng Từ Trí, quan võ nhất phẩm Hải Lâm, quan võ nhất phẩm Phục Tâm Tiên. Cơ hồ quyền lực của cả hoàng thành đều nằm ở đây.
Để có thể tham dự bữa tiệc này quan hàm ít nhất phải là tứ phẩm trở nên, tri phủ còn gọi là tri tỉnh, một số tri huyện quản lý vùng rộng lớn, các quan võ được phong hàm tướng quân hoặc là các thương nhân nắm giữ mạch máu kinh tế của đất nước. Cơ hồ trong đại sảnh ai ai cũng đều là người có quyền có thế, tất cả quyền lực của đất nước đều ở đại sảnh này.
Thái Sư vừa xuất hiện lập tức mọi người ào tới hỏi thăm, bắt chuyện vì tiên đế đã lui về ở ẩn, trước khi tân thiên tử lên ngôi thì quyền lực đều nằm trong tay thái sư.
Hoàng Phong đứng xa nhìn ông lão đó cười cười dù sao thì chức thái sứ này sớm thôi hắn sẽ phế bỏ, cải cách lại toàn bộ bộ máy nhà nước của Đại Cồ Việt.
Vĩnh Sinh từ đằng sau hắn xuất hiện nói thầm vào tai hắn nói: “Đại hoàng tử, lần này không tới gồm có nhị hoàng tử, tam hoàng tử, ngũ hoàng tử, một tri huyện thuộc Thanh Chí, tri phủ và tri huyện của Cao Bắc, mộ số quan văn quan võ tam nhị phẩm”
“Đã biết” Hoàng Phong gật đầu đáp lại
Vĩnh Sinh báo cáo xong liền biến mất, Hoàng Phong nghe xong báo cáo của Vĩnh Sinh liền suy ngẫm gì đó.
Mà lúc này thái sư sau một hồi hỏi thăm với mọi người liền hô to: “Theo luật lệ cũ của Lê Hoàng đã đặt ra kế thừa thiên tử chỉ có thể là người có lòng dân cao nhất, vì vậy bữa tiệc này được sinh ra cũng chính là để mọi người làm quen với tân thiên tử, bữa tiệc này nhân vật chính là các hoàng tử các vị có thể tới bắt chuyện”. Nói xong thái sư nhìn lướt qua đại sảnh một lần, lướt đến chỗ của Hoàng Phong ánh mắt bỗng dừng lại chốc lát rồi lướt nhanh qua sau đó thái sư toạ vị ghế ngồi.
Như cảm nhận được có ai nhìn hắn liền liếc mắt qua thì thấy thái sư, hắn cũng không làm động tác gì nhiều liền đánh mắt qua chỗ khác.
Có năm hoàng tử thì ba người không tới chỉ có hai người trong tiệc mà hắn lại bận rộn tiếp khách với những người khác khiến hắn từ lúc xuyên không tới giờ chưa từng nói chuyện với các hoàng tử khác. Còn các công chúa thì trừ Bảo Xuyến ra hắn chưa từng thấy ai hoặc nghe qua cả như chưa từng có vậy.
Thời gian bữa tiệc trôi qua rất nhanh chẳng mấy chốc đã tới đêm, tinh thần ai cũng mệt mỏi. Lúc này thái sư mới đứng lên tuyên bố buổi tiệc kết thúc những người tham dự tiệc sẽ được bố trí một căn phòng để nghỉ ngơi và tuyên bố năm ngày sau tân thiên tử sẽ lên ngôi, đại tiệc cứ vậy mà kết thúc.
Hoàng Phong từ bữa tiệc trở về phủ, vừa về hắn đã nằm ườn ra giường, cả tinh thần lẫn thân thể đều mệt mỏi hắn đã phải tiếp chuyện với rất nhiều người việc này như đào rỗng hắn ra vậy. Nằm trên giường hắn mở hệ thống ra để xem nhiệm vụ thì thấy được số liệu của hắn đã lên tới 67% tăng thêm 2% so với ngày hôm qua.
Hắn xem bảng nhiệm vụ xong liền ngủ th·iếp đi không quan tâm đến thứ khác nữa.
Sáng hôm sau hắn vẫn dậy như thường ngày, nhưng hôm nay hắn không đến thư phòng vì có rất nhiều người tới bái phỏng hắn chào tạm biệt. Còn có mấy thương nhân ngỏ ý muốn mua muối thì đều bị hắn từ chối, lấy bừa một lý do để đối phó qua loa. Chính vì quá nhiều người tới bái phỏng hết người này tới người khác khiến hắn mất cả một ngày không thể đến thư phòng. Đến cả thị nữ ngày trước bê cho hắn chậu nước với khăn rửa mặt được hắn phân công mở cửa phủ mời khách vào cũng đã mệt mỏi rã rời có chút không chịu được nữa.
Mà lúc này có một người tới bái phỏng hắn, là một người quen thuộc là đệ đệ cùng cha khác mẹ của hắn tứ hoàng tử. Hắn rất ngạc nhiên vì sao tứ hoàng tử lại tới bái phỏng hắn liền ra lệnh cho thị nữ dẫn hắn vào.
Còn 4 ngày
——————————————————————
Cầu ủng hộ