Chương 10: Lão nhị tạo phản
“Được rồi, ngươi có thể lui xuống” Hắn một tay tiếp tục phê duyệt đánh dấu tay kia phẩy phẩy ra hiệu hắn có thể đi.
Vĩnh Sinh thấy vậy chuẩn bị đi thì chợt bị Hoàng Phong gọi lại
“À, phiền người giúp ta phái một người đến Cao Bắc kêu lão nhị về yết kiến ta” Hoàng Phong chợt nhớ ra, dừng tay lại nói
“Nếu hắn không chịu về thì cứ áp cho hắn cái danh tạo phản là được, lúc đó ta sẽ đích thân đi viễn chinh”
“Vâng hoàng thượng” Hoàng Phong nhận lệnh cúi thấp đầu xuống
“Vậy thần xin được cáo lui”
“Ừm”
Nghe được sự cho phép của Hoàng Phong Vĩnh Sinh liền đứng dậy biến mất tại chỗ.
Ở với hắn lâu như vậy rồi mà cách hắn biến mất thật sự vẫn rất khiến mình ngạc nhiên nha. Hoàng Phong tấm tắc không thôi.
Sau khi Vĩnh Sinh đi hắn lại bắt đầu chìm đắm vài công việc vô tận đến thời gian rảnh hơi để đọc sách cũng không có
Còn về hệ thống chế độ khiêu chiến người chơi hắn tạm thời không muốn động đến, hắn muốn bình định lại đất nước rồi mới nghĩ đến khiêu chiến với người chơi khác.
Theo lẽ thường chỉ cần trong bảng xếp hạng không lọt top đầu và không có khiên chắn thì chắc chắn sẽ bị người chơi khác khiêu chiến liên tục.
Nhưng hắn tìm ra được lỗ hổng của hệ thống, chỉ cần hắn không vào mục người chơi nhận thứ xếp hạng thì hắn vẫn chưa thể xác định là người chơi vì vậy không thể bị khiêu chiến do không có trong bảng xếp hạng người chơi.
Nhưng cũng không thể kéo dài việc này quá lâu được bởi vì để muốn gây dựng đất nước thành siêu cường trong thế giới, trở thành lão đại trong thế giới người chơi thì thứ cần nhất phải là thời gian.
Mà tuổi thọ của con người rất ngắn nên không thể đáp ứng được nhu cầu này, trường sinh đan là lựa chọn tốt nhất để giải quyết vấn đề tuổi thọ của con người nhưng muốn có trường sinh đan thì cần phải có điểm mà muốn có điểm hắn bắt buộc phải đi khiêu chiến với các người chơi khác.
Khiêu chiến người chơi khác là thứ bắt buộc hắn phải thực hiện trong thời gian tới.
Vừa nghĩ đến đây thôi Hoàng Phong để cảm thấy mệt rồi công việc chính sự trong nước chưa xong lại phải đón đầu tự thân viễn chinh t·ấn c·ông quân sự rồi.
………
Tại Cao Bắc, trong một căn phòng đơn sơ
Nhị hoàng tử Lê Thiên Vũ lúc này đang đọc qua lá thư triệu tập về kinh thành của Hoàng Phong. Bỗng hắn bóp vỡ chén trà đang cầm trong tay, tay kia đập mạnh lá thư xuống bàn.
Lúc này người đàn ông bên cạnh Thiên Vũ quay qua nhìn hắn hỏi “Có chuyện gì sao”
“Là của hoàng huynh”
“Hắn bắt đầu để ý tới bên này rồi, xem ngữ liệu trong thư e rằng hắn đã biết ta tạo phản rồi”
Thiên Vũ cau mày giọng trầm xuống nói
Bất quá không bao lâu hắn liền giãn lông mày ra quay đầu qua nhìn người đàn ông bên cạnh nói: “Mạc Chính, lực lượng chuẩn bị đến đâu rồi”
“Tính cả thuộc hạ của ngài và ta, cộng thêm một đám dân binh mới tuyển từ các nơi trong Cao Bắc cộng lại cũng được hơn năm nghìn người rồi” Tên đàn ông gọi là Mạc Chính đáp
“Vẫn còn quá ít so với q·uân đ·ội bên hoàng huynh”
“Tăng cường tuyển quân từ các làng, cưỡng ép, bắt dịch hay gì đều được” Thiên Vũ nói
Mạc Chính nói một tiếng “Được” sau đó gọi thuộc hạ tới ban hành lệnh cưỡng ép đi lính các nơi.
“Còn đám quan triều địa phương thì sao, đã giải quyết chưa” Thiên Vũ như nhớ ra điều gì đó liền hỏi
“Một đám ham sống s·ợ c·hết mà thôi g·iết vài đứa làm răn đe bọn chúng liền sợ không ho he gì nữa”
“Phiền phức ở chỗ đám tàn quân đóng quân ở biên cương sau khi bị chúng ta vây quét bất ngờ nhưng vẫn chạy được vẫn đang không ngừng kêu gọi người dân tham gia lực lượng q·uân đ·ội để chống lại chúng ta” Mạc Chính đáp
“Vốn lực lượng đóng quân ở Cao Bắc chỉ có gần năm trăm người sau một lần vây quét thiệt hại nặng nề nhưng vẫn trốn được, chúng vừa q·uấy n·hiễu chúng ta vừa luyện binh. Vì địa hình đồi núi cách trở nên rất khó để tiêu diệt toàn bộ bọn chúng” Mạc Chính nói tiếp
“Được rồi, không diệt được hết thì cố ngăn bọn chúng liên hệ với bên ngoài là được, cô lập bọn chúng”
“Phía Đại Lý thì sao, bên đấy có hành động gì không” Thiên Vũ nói
“Bên phía Đại Lý quyết định sẽ không can thiệp quân sự vào Đại Cồ Việt nữa rồi, đổi lại bọn họ sẽ bí mật gửi các v·ũ k·hí quân dụng cho chúng ta” Mạc Chính đáp
“Hừ, đây là muốn ngư ông đắc lợi à, đợi ta và hoàng huynh đánh nhau sống c·hết bọn chúng liền kéo quân vào Đại Cồ Việt danh chính ngôn thuận biến Đại Cồ Việt thành thiên hạ của bọn chúng à” Thiên Vũ bất mãn nói
“Công tử, tay đã ra thì không thể thu lại đâu” Mạc Chính lo lắng nói
“Biết rồi”
…..
Hoàng Phong lúc này rất bận rộn vù đầu vào công việc không có thời gian rảnh hơi.
Sau khi lão nhị của hắn từ chối về kinh thành nhận sắc phong thì tin tức nhị hoàng tử tạo phản liền truyền ra khắp cả nước.
Điều này làm nên một trận khá ồn ào từ quan lại cho đến người dân, gián tiếp làm khối lượng công việc của hắn tăng lên gấp đôi.
Về phần cha mẹ của hắn, hắn cũng điều tra lý do sao cha hắn c·hết thì đều nhận về một thông tin là cha, mẹ hắn và các phi tần có con là hoàng tử đều biến mất như bốc hơi khỏi thế giới vậy chỉ để lại một bức thư và một di chúc.
Bức thư nói là cha hắn sẽ ở ẩn nhưng sao hắn tin được chứ, hệ thống đã hiển thị cha hắn là c·hết rồi nên phía sau việc này vẫn còn rất bí ẩn. Cũng vì có bức thư và tâm di chúc nên hoàng cung mới không bị loạn nên mà làm theo di chúc tìm kiếm thiên tử mới.
Lại bận việc nội chính và vấn đề của lão nhị nên hắn luôn luôn không thể rảnh tay mà để ý đến việc này.
Về công nghiệp làm muối ở Thanh Chí có kinh nghiệm từ lô muối thử nghiệm người dân ven biển rút ngắn được gần nửa thời gian làm muối và thành phẩm cũng chất lượng hơn.
Hắn muốn gia tăng quy mô làm muối rộng ra và bắt đầu buôn bán toàn quốc với người dân, sau khi người dân cảm thấy dùng muối rất tốt hắn liền đánh thuế muối như vậy hiệu quả sẽ cao hơn chút.
Về thuế ở Đại Cồ Việt có ba loại thuế lần lượt là thuế công dịch, thuế hộ và thuế điệu
Thuế công ích là tiền công dịch (như lao động công ích) mà người dân phải chịu mỗi năm 10 ngày và có thể nộp tiền thay vào việc tạp dịch
Thuế hộ là là tiền mỗi gia đình phải nộp hàng năm
Thuế điệu là tiền mỗi hộ phải nộp để đóng vào việc quân
Còn có thuế thổ sản là loại thuế triều đình đánh vào quyền sở hữu tài sản như có ruộng đất cày bừa thì mỗi mùa thu được phải nộp ba phần mười nông phẩm lên triều đình
Các loại thuế đều được quan chính quyền địa phương thu mà không có sự giá·m s·át của triều đình việc này khiến lượng lớn t·ham n·hũng quan liêu ra đời.
Muốn thay đổi các loại thuế này trước tiên phải giải quyết đám quan địa phương này và thay đổi cơ chế thu thuế đã.
Còn có q·uân đ·ội hắn phải thay đổi biên chế quản lý q·uân đ·ội và áp dụng nghĩa vụ quân sự với người dân đủ 18 tuổi
Còn về thương mại hiện tại triều đình không thu bất kì thuế gì với các thương nhân thậm chí còn khuyến khích buôn bán nên đây là một con mồi béo bở mà hắn không thể bỏ qua được
Nói thẳng ra là hắn còn quá nhiều việc để làm không rảnh tay được một chút nào.