Trường Lạc suốt cả chặng đường từ nhà tới trường đều ngồi tựa đầu một bên, khoanh tay ra trước ngực nhắm nghiền mắt yên tĩnh ngủ một giấc. Thỉnh thoảng Dương Tiêu tập trung lái xe sẽ không tự chủ được mà khẽ liếc sang nhìn trộm tư thế của cô.
Hắn kì thực có chút khó hiểu, ở trong lòng sinh ra nghi hoặc. Đại tiếu thư cao ngạo, kiêu căng ngày thường đi đâu mất rồi? Chẳng phải cô ta hay gây chuyện lắm sao?
Tại sao hôm nay lại an tĩnh đến vậy?
Hắn nhìn tới dáng cô ngoan ngoãn tựa đầu nghiêng một bên mà ngủ lại tự nhiên cảm thấy cô gái này cũng không quá đáng ghét đi! Trông bộ dáng lúc ngủ cũng đáng yêu đó chứ!
Suy nghĩ như vậy ở trong đầu hiện lên, làm cho Dương Tiêu hăn cũng không có phát giác ra được là bản thân trong một khoảnh khắc nào đó vừa rồi đã gợn lên một đường cong môi hiếm thấy.
Hệ thống khi này bất ngờ vang lên âm thanh thông báo.
( Ting! Chúc mừng kí chủ! Điểm hảo cảm +10%. Hiện tại là 10% ].
Nhưng nó nói cô cũng không biết. Bởi căn bản là lúc này cô thật sự đã ngủ say giấc nồng ở trên xe. Cũng không thèm để ý đến thế giới xung quanh như thế nào. Căn bản là cơ thể cô tự cảm thấy có hơi buồn ngủ đi!
Mà Khương Linh ngồi ở phía đằng sau ghế trông thấy
Khương Tuyết đã gục đầu ở một bên. Trong đầu cô ta lúc này chính là đem sự khó hiểu ấy cười khẽ, ở bên ngoài giả vờ quan tâm hướng về Dương Tiêu mà nhỏ giọng.
"Anh Dương Tiêu! Chị Khương Tuyết hôm nay thật lạ ha! Ngày thường chị ấy không có như này đâu. Nếu không phải là gắt gỏng, chửi bới thì cũng là làm ầm ĩ cả lên! Sẽ không... ".
Lời còn chưa có nói hết thì đã bị Dương Tiêu ngồi ở trên chỗ ghế lái cao giọng cắt ngang.
" Dù sao thì cô ấy cũng là chị gái của cô. Không nên nói cô ấy như vậy ".
Giọng nói lãnh đạm của Dương Tiêu khiến cho Khương
Linh không khỏi có chút xấu hố, vội vã cúi mặt xuống mà cạy móng tay. Bộ dáng lúng ta lúng túng tỏ ra đáng thương nói.
"A! Em xin lỗi! Em không phải nói xấu chị ấy đâu!
Em..em chỉ là thấy chị ấy hôm nay có hơi khác mà thôi! "
Dương Tiêu nghe cô ta biện minh, cảm giác hết thảy đều là có ý nói không tốt về cô chị Khương Tuyết. Lại còn đặt bản thân vào thế là người đáng thương. Không hiểu sao điều này lại khiến cho Dương Tiêu sinh ra có một chút chán ghét với cô em Khương Linh này!
Hắn bất giác nhíu chặt mày. Cầm chặt tay lái không nói gì nữa mà chỉ tập trung chuyên tâm lái xe.
Lúc chiếc xe đã dừng ở cổng trường đại học lớn, Khương Linh mở cửa xe bước xuống. Cũng không có ý định sẽ đợi Khương Tuyết đi vào trường cùng. Vì vậy cô ta cứ thế đi thẳng vào trong trường.
Dương Tiêu nhìn sang vị trí bên cạnh, thấy Trường Lạc vẫn còn ngủ say quên cả trời đất, hắn bỗng cảm thấy có chút buồn cười, bàn tay vươn ra định đánh thức cô dậy, lại dừng ở giữa không trung do dự một lúc.
Hắn là sợ làm cho cô tỉnh giấc. Nhưng ngừng một lát hắn lại hơi lắc đầu, tự mình nói với chính mình.
Cô gái này có là gì của mày đâu mà mày phải quan tâm, để ý đến giấc ngủ của cô ấy chứ? Hơn nữa cô ấy còn đối với mày lúc trước luôn khinh miệt, căm ghét! Làm sao có thể là quan tâm đi! Hắn là không phải!
Hắn nghĩ rồi liền quay trở lại vẻ mặt lạnh lùng, đưa tay trực tiếp lay người cô dậy.
Trường Lạc lờ mờ dụi mắt, nhìn tới trước cửa xe đã là cổng trường của cô, quay sang liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai nhưng vô cùng lạnh lùng của Dương Tiêu. Cô thấy hắn nghiêm mặt nhìn mình như vậy ngược lại khiến cho cô có chút không vui. Cô hơi bĩu môi, nhướn mày mà cao giọng nói.
" Làm sao lại tỏ ra khó chịu rồi? Anh phải cười lên, mới đẹp trai! Nghe tôi đi! ".
Nói rồi cô liền đưa hai ngón tay chỏ và giữa của miệng ra tạo thành một đường cong hoàn mỹ trên khuôn miệng người đàn ông khiến cho Dương Tiêu không khỏi ngây ngốc tại chỗ.
Trường Lạc thấy bộ dáng của anh không khác gì nai tơ thì phụt cười, cô nhìn anh mà híp mắt lại, cười tươi như hoa mà lên tiếng.
" Phải vậy chứ! Trông thật soái a! Quả nhiên là người đàn ông của tôi! "
Giây phút cô nói câu hắn là người đàn ông của cô,
Dương Tiêu không hiểu sao cảm giác hưng phấn như muốn nhảy dựng lên, lại xen lẫn cảm giác ngượng ngùng đỏ hết mặt mày.
Hắn tới thế giới loài người chưa được bao lâu nhưng với khả năng nhìn một lần là nhớ, hắn đã đọc qua vô số sách, cũng hiểu rõ câu nói của cô là như thế nào.
Cô nói hắn là người đàn ông của cô! Hay nói cách khác là cô đang bày tỏ trực tiếp với hắn sao?
Thấy Dương Tiêu ngây người ra đó, Trường Lạc mỉm cười lần cuối, liền nói lời tạm biệt trước khi bước xuống
xe.
"Được rồi! Tôi phải đi học đây! Chiều nhớ tới đón tôi đấy. Tôi chờ anh!"
Trường Lạc bước xuống khỏi xe còn qua ô cửa số xe nháy mắt với hắn một cái rồi mới xoay người mang theo bộ mặt tươi tỉnh đi vào trong trường.
Dương Tiêu vẫn là một bộ dạng thất thần ngồi ngốc tại chỗ.
Vừa rồi cô nói cô đợi hăn, hắn có cảm giác mãnh liệt, khí huyết dâng trào. Cảm giác lâng lâng khó lòng mà tả hết.
Mà tại thời điểm Trường Lạc vừa rồi ở trên xe cười nói vui vẻ, còn làm ra hành động thân mật với Dương Tiêu tất cả đều đã thu trọn vào tầm mắt của một người đứng cách đó không xa. Nhưng từng hành động giữa hai người hắn đều nhìn rất rõ.
Cậu sinh viên cao gần 1m8, khuôn mặt điển trai sáng lán, mang vẻ thiếu niên nhiệt huyết rạng rỡ. Cảm giác mọi đường nét trên gương mặt đều rất ưu tú. Mái tóc rậm đen láy mượt mà hơi rũ xuống mi mắt tạo cho cậu ta cảm giác rất thu hút người khác. Cậu ta vác một chiếc cặp sách đeo một bên vai. Hai tay tùy tiện nhét vào hai bên túi quần. Cao Trường Cung đôi mắt sâu thằm khẽ nheo lại, âm trầm nhìn về bóng lưng cô gái nhỏ đã đi vào trong trường.
Một bạn học nam dáng vẻ cũng vô cùng lịch lãm, ăn mặc bảnh bao, cao xấp xỉ Cao Trường Cung đứng cạnh hắn ta tên là Trương Hữu. Cậu ta theo tầm mắt của Cao Trường Cung nhìn tới bóng dáng xa khuất của Trường Lạc mà quay sang không khỏi cao hứng hỏi cậu bạn thân.
" Cậu sao vậy? Sao tự nhiên lại để ý đến cô gái đó rồi?
Chẳng phải mấy ngày trước còn nói ghét vị thiên kim đại tiểu thư Khương Tuyết đó sao? ".
Cao Trường Cung trầm mặc không nói gì. Quả thực lúc trước anh ta đã biết được thân phận thiên kim đại tiếu thư của Khương Tuyết từ miệng Khương Linh.
Mấy hôm trước anh ta và Khương Linh cũng đã xác nhận quan hệ yêu đương. Chỉ là chưa có công khai mà thôi.
Trong lúc qua lại nói chuyện anh ta nghe được Khương
Linh kể cô ấy có một cô chị gái cùng cha khác mẹ tên
Khương Tuyết. Ngày thường sống chung nhà thái độ đều không tốt với Khương Linh. Cho nên khi anh ta có dịp hội thảo trường gặp qua Khương Tuyết liền tỏ ra chán ghét cô ngay từ lần gặp đầu tiên.
Mà Khương Linh cũng từng cho anh ta biết là Khương
Tuyết đó cũng thích anh ta, cho nên mới vì thế mà ở nhà thường hay bắt nạt Khương Linh.
Chính vì lẽ đó mà sự bài xích, chán ghét, thành kiến cũng từ đó mà sinh ra.
Nhưng thế nào hôm này gặp Khương Tuyết cô ấy lại đi chung xe với một người đàn ông. Anh ta nhận ra người này, là vệ sĩ riêng của nhà họ Khương. Nhưng ngày thường đâu thấy hai người bọn họ đi chung? Vừa rồi hắn còn thấy rõ Khương Tuyết cười nói vui vẻ cùng tên vệ sĩ kia.
Hắn bắt đầu có chút nghi ngờ về lời mà Khương Linh nói với hăn.
Nếu thực là như vậy, vậy những chuyện về Khương Tuyết mà trước đây Khương Linh kể cho hắn đều là giả hết sao?
Lúc trước hắn cũng chỉ là nghe lời từ một phía. Mỗi lần
Khương Linh kể đều trưng ra vẻ mặt ủy khuất, đáng thương. Mới khiến cho hắn nhất thời dao động, không cần nghĩ ngợi gì mà lựa chọn tin toàn bộ những gì mà
Khương Linh nói.
Nhưng hiện tại...xem ra hắn cần phải thực sự suy xét lại!
Hắn vốn ghét nhất là loại phụ nữ tâm cơ, luôn ở bên ngoài tỏ ra vô tội, đáng thương. Nếu để hắn biết được
Khương Linh cũng là hạng người đó! Chỉ có thể nói răng hắn quá thất vọng!
[Kí chủ! Có nhiệm vụ phụ cho cô rồi đây! Chia rẽ Cao Trường Cung và Khương Linh! Thành công sẽ nhận được điểm thưởng 1000 ].
Hệ thống bất chợt nhảy ra ban phát nhiệm vụ cho cô.
Trường Lạc đang đi trên sân trường bỗng chốc ngừng lại. Khóe mắt cô khẽ giật giật. Khuôn mặt vặn vẹo khó coi mà gằn từng chữ ở bên trong hống lên với hệ thống.
" Mi chê ta chưa đủ nhiệm vụ hay sao mà đi ban phát lung tung thế hả? ".
Nếu thực là như vậy, vậy những chuyện về Khương Tuyết mà trước đây Khương Linh kể cho hắn đều là giả hết sao?
Lúc trước hắn cũng chỉ là nghe lời từ một phía. Mỗi lần
Khương Linh kể đều trưng ra vẻ mặt ủy khuất, đáng thương. Mới khiến cho hắn nhất thời dao động, không cần nghĩ ngợi gì mà lựa chọn tin toàn bộ những gì mà
Khương Linh nói.
Nhưng hiện tại...xem ra hắn cần phải thực sự suy xét lại!
Hắn vốn ghét nhất là loại phụ nữ tâm cơ, luôn ở bên ngoài tỏ ra vô tội, đáng thương. Nếu để hắn biết được
Khương Linh cũng là hạng người đó! Chỉ có thể nói răng hắn quá thất vọng!
[Kí chủ! Có nhiệm vụ phụ cho cô rồi đây! Chia rẽ Cao Trường Cung và Khương Linh! Thành công sẽ nhận được điểm thưởng 1000 ].
Hệ thống bất chợt nhảy ra ban phát nhiệm vụ cho cô.
Trường Lạc đang đi trên sân trường bỗng chốc ngừng lại. Khóe mắt cô khẽ giật giật. Khuôn mặt vặn vẹo khó coi mà gằn từng chữ ở bên trong hống lên với hệ thống.
" Mi chê ta chưa đủ nhiệm vụ hay sao mà đi ban phát lung tung thế hả? ".