Thanh Trì sấn tới tách hai người Trường Lạc và Tô Trúc ra. Hắn kéo cô đi lên trước cách xa đám người Tô Trúc, Đường Khanh và Trạch Khảm. Chờ cho tới khi đã bỏ lại đám người không thấy đâu, Thanh Trì mới quay đầu lại nhìn nữ nhân dung mạo kiều diễm trước mặt mình. Hắn từ từ buông lỏng bàn tay đang nắm chặt cổ tay cô.
Ho khan một tiếng.
" Khụ! Ta...ta không muốn nàng tiếp xúc thân mật với nam nhân khác! ".
Trường Lạc thấy hắn cả khuôn mặt đỏ bừng, chau mày khó chịu, dáng vẻ ngượng ngùng lại lúng túng nói. Trong nháy mắt, Trường Lạc tự cảm thấy "anh" ở thế giới này thật có chút đáng yêu! Khiến cho cô không nhịn được muốn trêu ghẹo.
" Huynh...ghen hả?".
"Ta..ta chính là ghen đó! ". Thanh Trì bực dọc, hằn giọng hậm hực.
Lần đầu tiên Trường Lạc thấy hắn vứt bỏ hình tượng, bày ra cái dáng vẻ y như con nít vậy, thật khiến cho cô tức cười, vẫn là không nhịn được bật cười thành tiếng khúc khích.
Thanh Trì nhìn đến cô còn có tâm tình cười đùa, hắn đặt hai tay ở trên vai cô, mặt mày nghiêm túc nói.
"Yến Vân! Ta không có đùa với nàng đâu! Ta thích nàng! Ta thích con người hiện tại của nàng. Ta thích Yến Vân của hiện tại. Vậy cho nên, nàng có bằng lòng kết thành đạo lữ với ta không? ".
Trường Lạc lúc này đã không còn có tâm trạng cười đùa nữa. Cô mở to hai mắt, nhìn thẳng vào trong mắt đối phương. Cô không nghĩ Thanh Trì hắn vậy mà lại nhanh như vậy bày tỏ với cô rồi! Không biết thời điểm này nội tâm có bao nhiêu là vui sướng, khuôn mặt cô như muốn nở hoa vậy!
Đến hệ thống ở bên trong không nhịn được mà nhảy ra ngoài hí hửng nhảy nhót, quay ra vỗ tay thán phục Thanh Trì.
[ Hay lắm nam nhân! Ngươi đây là muốn chơi chiêu đánh nhanh gọn lẹ sao! Rất có bản lĩnh a! ].
Thanh Trì thấy hệ thống nó lải nhải nhiều lời, trực tiếp dùng tay gạt một cái, làm cho hệ thống nó lảo đảo quay mòng mòng như chong chóng. Hệ thống như người say xe lảo đảo ngay lập tức chui lại vào bên trong không gian.
Trước lúc đó, nó còn không quên chửi mắng Thanh Trì một câu.
Được lắm nam nhân thúi! Có tin ta không giúp ngươi thành đôi với kí chủ không!!!
Trường Lạc híp mắt cười, đối với cặp hệ thống cùng người đàn ông của cô cãi vã cũng thật thú vị! Cô ngừng cười, mặt mày giả bộ nghiêm túc suy nghĩ mà nói với người đối diện.
" Hưm! Nếu ta nói...ta không đồng ý thì sao? ".
Cô chỉ là muốn đùa một chút, ai mà biết Thanh Trì hắn lại tưởng là thật. Mặt mày xám xịt, trực tiếp vác người Trường Lạc lên vai hắn, bế cô cùng hắn bay lên không trung. Giọng nói trong gió có mị lực lớn.
" Nếu là như vậy, ta đành phải cùng sư muội...gạo nấu thành cơm ".
Trường Lạc bị vác bổng lên không trung, cảm giác như đang bay trên mây vậy, lần đầu hưởng thụ cái trải nghiệm này khiến cho cô không khỏi thất kinh mà la lớn.
" Aaaa!".
Đợi cho đến khi hai người đáp xuống một nơi hoang vu hẻo lánh, xung quanh là một rừng đào với những cánh hoa rụng rơi lả tả. Nơi này đập vào mắt cô giống như một chốn bồng lai tiên cảnh vậy. Quả thực là đại mỹ cảnh nha!
Thanh Trì đặt Trường Lạc đứng thẳng trên mặt đất, lúc này hơi thở của cô vẫn còn dồn dập vừa rồi chưa hết kinh sợ.
Thanh Trì quay sang nhìn cô đang đưa tay lên vuốt vuốt lồng ngực, còn làm ra điệu bộ thở phù một hơi, bất giác khóe môi hắn khẽ dương lên, khoanh tay ra trước ngực hiếu kì hỏi.
" Sao ta không biết sư muội đạt tới cảnh giới trúc cơ của mình lại là người sợ độ cao! ".
Nhìn cái nét mặt cợt nhả, gợn đòn của Thanh Trì khiến cho Trường Lạc không khỏi ngứa ngáy tay chân. Khóe mắt cô khẽ giật, nhăn mày cao giọng mà hống lên.
Chính là hiện tại chỉ có hai người nên không còn đế ý hình tượng gì nữa.
" Huynh!..Huynh chết chắc rồi! ".
Nói rồi cô tiến lên định nhảy bổ vào hắn, đánh cho mấy phát. Nào biết bản thân chỉ có võ mèo cào, căn bản chưa có động đến một sợi tóc của người kia thì đã bị hắn tóm lấy, ôm chặt vào trong lòng.
Thanh Trì động tác dứt khoát bế bổng cô lên, nhấc chân đi thẳng tới một căn nhà gỗ phía đằng xa.
" Huynh..huynh định làm cái gì? ". Trường Lạc dãy dụa la lối bên tai hắn, cũng không làm cho hắn có ý định buông cô xuống.
Thẳng cho tới lúc đi vào phía bên trong căn nhà gỗ, Thanh Trì mới nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống chiếc giường trúc ở trong nhà.
Trường Lạc nhìn liếc xung quanh căn nhà được bày trí đơn sơ này. Có một chiếc bàn gỗ nhỏ để uống nước, còn có dây leo quấn xung quanh trang trí căn nhà gỗ, một chiếc giường trúc lớn cô đang nằm, ngoài ra không còn gì khác.
Nghĩ nghĩ, trong đầu cô liền nảy lên suy nghĩ, nhìn thẳng mặt Thanh Trì mà hỏi.
" Đây chẳng lẽ là căn cứ bí mật của huynh?".
" Là nơi để ta tu luyện bí mật ". Thanh Trì câu môi, thản nhiên trả lời cô.
Trường Lạc đưa ngón tay lên vuốt cằm, lại gật gật đầu như đã rõ. Lại không biết vào lúc này nam nhân kia đã gập người, tiến sát vào cô mà đè cô ra giường. Động tác nhanh như gió khiến cho Trường Lạc bàng hoàng đến không kịp phản ứng. Theo bản năng đưa tay lên che miệng mà ngượng ngùng la lên một tiếng. "A! ".
Thanh Trì kéo đôi bàn tay ngọc ngà đang che nửa khuôn mặt xinh đẹp của cô ra. Khuôn mặt đầy dụ hoặc cúi xuống ghé sát ở bên tai cô mà truyền tới âm thanh trầm ấm.
"Sư muội, muội quên rồi sao? Ta là nói...muốn cùng sư muội gạo nấu thành cơm ở chỗ này! ".
Trường Lạc trợn tròn mắt nhìn tới sườn mặt ấm nóng của nam nhân, lúc này không thể phủ nhận sức hút từ nam nhân này quá mức mê hoặc đi. Khiến cho cô giờ phút này hai gò má đã ửng hồng từ lâu. Ngượng ngùng, e thẹn muốn tránh né lại bị đại sư huynh yêu nghiệt ấy nâng cằm lên, để cho cô mắt chạm mắt với hắn.
"Sư muôi! Muôi còn muốn trốn?".
Giọng nói đầy mê hoặc, dụ dỗ của Thanh Trì khiến cho Trường Lạc cả người nóng bừng lên. Cô mím môi cố gắng làm cho bản thân thật tỉnh táo. Lại là càng trấn tĩnh bản thân lại càng bị vẻ dụ hoặc kia cám dỗ a!
" Hệ thống! Cứu ta! Cái vẻ mỹ nam dụ hoặc yêu nghiệt này ta sắp không chịu nổi rồi!!! ".
Trường Lạc căn bản nhìn tới mỹ nam trước mắt, đầu óc lí trí đều trở nên mơ màng. Cô từ thế bị động ngay lập tức vòng hai tay ra sau cổ gáy Thanh Trì, khiến cho hắn cũng ngỡ ngàng kinh ngạc. Chỉ thấy cô mỉm cười cong môi, cao giọng vang lên thanh âm trong trẻo.
" Là huynh tự dâng mình cho ta đó! Ta hiện tại...có vẻ muốn sư huynh rồi! ".