Trường Lạc từ trong Điện Chiêu Quân đi ra, đại sư huynh Thanh Trì vậy mà đuối theo ở phía sau cô.
Thanh Trì lãnh đạm cất bước bám đuôi cô. Một tay đặt ra sau lưng, một đặt đặt vuông góc ở trước bụng thoạt nhìn từ xa trông vô cùng giống một nam nhân khí chất thoát tục.
Trường Lạc phát giác được có người đi theo mình thì dừng chân quay đầu lại. Cô nhìn thẳng vào mắt Thanh Trì, khóe môi khẽ cong lên một đường, cười cười một cái ở trong đầu nảy ra suy nghĩ muốn trêu chọc " anh" ở thế giới này xem sao! Không biết ở đây tính cách biến hóa sẽ như thế nào đây!
Thật cao hứng!
" Sư huynh đi theo muội lâu như vậy...Là thích ta sao? ".
Thanh Trì bình thường luôn tỏ ra một bộ mặt lạnh như băng, không hiểu sao giờ phút này lại như biến thành người khác, khóe miệng hắn hơi nhếch càng làm tăng thêm vẻ yêu nghiệt của hắn.
Giọng nói trầm thấp không nặng không nhẹ, cũng không chịu thua mà trêu chọc lại cô.
" Nếu ta nói...ta là thích sư muội thì sao? ".
Trường Lạc vừa rồi còn muốn cười cợt, trêu ghẹo người ta. Dáng vẻ nghiêng ngả ngay lập tức đứng thẳng người, ánh mắt kinh ngạc hơi chau mày lại. Cô thoảng thốt, miệng lắp ba lắp bắp.
" Huynh...huynh nói sao cơ? ".
Chính là nói tiến độ nhịp này có phải có gì đó sai sai không? Bình thường lời người tu chân nói rất coi trọng chữ tín, tuyệt không thể nói suông đâu. Vì sao sư huynh này của cô vậy mà lại phối hợp theo cô nói rằng bản thân hắn thích cô rồi?
Không phải đang đùa đó chứ?
Nhìn cái dáng vẻ trợn mắt há hốc đến ngây ngác của cô, Thanh Trì đem hết thảy vào tầm mắt coi đó là một vẻ rất đáng yêu!
Hắn lúc này đưa tay lên miệng ho khan một tiếng, hắng giọng mà nói với cô.
"Sư muội, ta nói...ta là cảm thấy ở sư muội có gì đó rất thú vị! ".
Trường Lạc từ trong ngơ ngác lại càng ngác ngơ hơn. Cô chớp chớp mắt nhìn chăm chằm Thanh Trì. Lại ở bên trong không ngừng gào thét.
" Hệ thống! Có phải Thanh Trì hắn có vấn đề không? Chẳng phải nói đại sư huynh này bình thường dáng vẻ lãnh khốc, vô tình sao? ".
Hệ thống đang ăn ngủ nghỉ ở trong không gian, vừa nghe được cô hỏi, nó bèn cất giọng ngáp ngủ mà trả lời.
[ Làm sao mà tôi biết chứ. Chắc là hắn chỉ đang muốn đùa cợt cô thôi! Oam, oam! ].
Ngay khi hệ thống ngáp thêm vài ba câu, đúng lúc này Thanh Trì hắn có biểu hiện lạ. Ánh mắt sắc bén linh động nhìn chằm chằm Trường Lạc khiến cho cô càng thêm khó hiểu.
Ngay giây sau, Thanh Trì không nói không rằng liền đặt hai ngón tay chỏ và giữa ra phía trước vầng trán nhẵn mịn của Trường Lạc. Hắn nhắm mắt mà không nói gì cả.
Trường Lạc nhìn hai ngón tay đặt trước trán mình, lại nhìn sang khuôn mặt yên tĩnh của Thanh Trì. Ở trong đầu càng thêm khó hiểu hơn.
Có điều, khi nhìn gần như thế này khuôn mặt Thanh Trì hiện lên càng phóng đại hơn. Thật sắc nét, thật là mỹ nam cổ trang a!
Trường Lạc vừa ngắm nghía khuôn mặt người kia, lại ở trong đầu thầm cảm thán. Diện mạo của Hạo Thành ở thế giới này không tồi a! Phải nói là rất ngon nữa~ Thật muốn ăn hắn quá đi!
Nghĩ vậy, kẻ háo sắc Cố Trường Lạc lại không nhịn được nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Đang lúc đưa tay lên định chạm vào khuôn mặt soái khí kia thì người trước mắt bất chợt mở mắt khiến cho cô giật mình một cái, tay đặt ở trên không còn chưa có chạm tới khóe miệng Thanh Trì.
Đúng lúc này thì ở bên tai cô lại nghe thấy âm thanh quen thuộc lại có chút chói tai.
[ Aaa! Làm sao...làm sao mà ta lại ra bên ngoài rồi!...].
Trường Lạc khóe mắt khẽ giật, thầm cầu mong bản thân là đang gặp ảo giác.
Hệ thống ở trong đầu làm sao có thể giờ phút này nhảy ra được cơ chứ!
Thầm nhủ như vậy nhưng khi cô hơi quay mặt nhìn sang bên cạnh mình, hiện thực đã cho cô biết cô không có gặp ảo giác.
Một con vật nhỏ có bộ lông trắng tròn tròn như cục bông với hai cái tai cáo dỏng lên, cái đuôi cáo to lắc lư không ngừng quẫy quẫy.
009 nhìn xuống bản thân nó, lại không ngừng nhảy dựng lên mà quay ra kinh hãi nói với Trường Lạc.
[ Aaa kí chủ! Tôi làm sao lại thoát ra đây rồi! Cô nhìn thấy tôi có phải không? ].
Trường Lạc xê dịch mắt, cũng không tin được mà mở to mắt nhìn nó, gật gật đầu với nó.
"Không chỉ muội ấy nhìn thấy mà ta cũng nhìn thấy ngươi. Ngươi! Rốt cuộc là thứ gì vậy? ".
Thanh Trì cất giọng nhẹ bẫng, với tay túm lấy cái đuôi hồ ly nhỏ mà dựng ngược người nó lên, lại đem ánh mắt nghi hoặc quan sát con vật kì lạ vừa rồi nói chuyện ở trong đầu sư muội Yến Vân của mình.
[ Ai ai! Ngươi... ngươi mau buông ta ra! Có biết ta là cửu vỹ hồ tôn quý nhất không! Bộ lông này đáng quý lắm đó, đừng có mà túm như thế! ].
Hệ thống nhăn mặt khó chịu, lải nhải với Thanh Trì.
Lúc này cả chủ và vật mới hoảng hồn nhận ra vấn đề ở đây. Trường Lạc và hệ thống nó cùng lúc thất kinh mà lên tiếng kích động.
" Huynh có thể nhìn thấy hệ thống?".
(Ngươi làm sao nhìn thấy ta? ].
Thanh Trì nghe một người một vật ai nấy đều mang vẻ mặt hoảng hốt nhìn mình mà găng hỏi, hắn lúc này mới thản nhiên gật đầu, trả lời cô.
"Ừm ".
Trường Lạc cùng hệ thống không khác nhau là mấy. Cả hai đều trợn tròn mắt không thể tin được ở thế giới này ngoại trừ Trường Lạc ra vẫn còn một người nữa có thể nhìn thấy hệ thống nó.
Nghĩ đến gì đó, Trường Lạc lại quay ra một lần nữa lên tiếng dò hỏi nam nhân.
" Vậy, chẳng lẽ vừa rồi huynh đưa cái tay lên trán ta là đang đem nó ra bên ngoài này sao? ".
Thanh Trì cũng gật đầu, khẳng định suy đoán của cô.
Lúc này trong Trường Lạc trong đầu có rất nhiều câu hỏi. Cô bắt đầu nghi ngờ nhân sinh rồi! Có phải hay không còn nhiều điều ở thế giới này mà cô chưa được biết tới nữa?
Trường Lạc quay ra trừng mắt với hệ thống khiến cho nó toát mồ hôi lạnh, vội chuyển hướng sang chỗ Thanh Trì mà lên tiếng than vãn.
(Aiya! Ngươi, nam nhân thối mau buông ta rađi chứ! Trụi hết lông của ta bây giờ! ].
Thanh Trì nhìn con vật đang càu nhàu với mình, hắn nhíu mày một cái mới từ từ buông ra cái đuôi nhỏ đang nắm trên tay. Lúc này hắn quay sang, khoanh tay ra trước ngực mà thắc mắc, nghiêng đầu hỏi vị tiểu sư muội của mình.
"Sư muội! Muội nói xem nên giải thích với ta thế nào về con vật biết nói này? ".