Đang mải mê cùng hệ thống nói chuyện thì ở ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa làm cho Trường Lạc giật mình quay ra. Cũng không nói thêm gì với hệ thống nữa mà mở miệng hướng tới người bên ngoài hỏi khẽ.
" Ai vậy?".
Ở bên ngoài cửa liền vang lên giọng nói nữ tử trong trẻo, ngọt ngào.
" Sư tỷ! Là ta, sư muội mới đến của người ".
Trường Lạc nghe được nữ tử kia nói, thoáng nhíu mày. Ở trong lòng không khỏi suy nghĩ. Không phải chứ! Cô vừa mới xuyên đến làm sao đã gặp mặt ngay nữ chính rồi!
Trường Lạc nhớ lại tính cách nguyên chủ vốn cao ngạo, lạnh lùng, vì thế bản thân cũng cần học theo đôi chút, vẫn là không nên phá vỡ hình tượng.
Cô hắng giọng, lạnh nhạt mà lên tiếng.
" Vào đi ".
Đường Khanh ở bên ngoài thấy sư tỷ chấp nhận cho mình vào thì vẻ mặt thiếu nữ tươi cười hí hửng, đẩy cửa tung tăng bước vào bên trong.
"Sư tỷ! ". Đường Khanh tươi cười cất giọng nữ hài tử trong trẻo nhìn cô.
Trường Lạc cũng là tại thời điểm đang ngồi vững trên ghế, đem ánh mắt quét qua một lượt từ trên xuống dưới nữ chính mà thầm đánh giá.
Nữ tử dáng người nhỏ nhắn, linh hoạt, lại trông vô cùng hoạt bát. Khuôn mặt bầu bĩnh của thiếu nữ mới lớn lại trông khá ngây thơ, hồn nhiên, giống như là thực sự chưa từng nhiễm bất kì tạp chất nào.
Chẳng trách vị sư phụ kia của nguyên chủ lại nhìn trúng nữ chính, mới đem cô ấy về thu nhận làm đồ đệ.
Đường Khanh để mái tóc bện theo kiểu cổ đại, mặc trên mình một thân hồng y xinh xắn lại mềm mại, thướt tha trong gió.
Cùng lúc này Đường Khanh cũng là tại chỗ mình đứng ngây ngẩn cả người. Đường Khanh không khỏi ngây ngốc trước vẻ đẹp sắc sảo, kiều diễm, khuynh động lòng người của vị sư tỷ cao ngạo trong truyền thuyết này.
Nhìn vẻ mặt tròn xoe mắt há hốc của nữ nhân này, Trường Lạc khóe mắt khẽ giật. Cô làm sao lại để cho nữ chính nhìn lâu như vậy?
" Hưm! Nói đi, muội đến tìm ta có việc gì? ".
Đường Khanh nghe Trường Lạc một bộ dáng lạnh lùng hỏi mình, mới từ trong thẫn thờ trở lại dáng vẻ bình thường. Khuôn mặt tươi trẻ năng động mà cười cười đáp.
"Sư tỷ, ta mới đến Tông Môn chưa bao lâu, lại không nắm rõ đường đi ở đây. Cho nên...cho nên sư phụ bảo ta đến tìm tỷ giới thiệu cho ta từng tòa các ở đây! ".
Đường Khanh dáng vẻ vụng về, nói ra lời muốn nói, lại hai chân dính vào với nhau, rõ ràng là đang ngại ngùng mà nói với cô.
Trường Lạc thấy vậy lại không biết có nên thấy buồn cười hay không. Cô đường đường là đại sư tỷ, đệ tử đứng đầu của Tông Sư Môn, giờ lại vô duyên vô cớ trở thành " hướng dẫn viên du lịch " cho nữ chính. Thật là có chút buồn cười!
Mặc dù bản tính kiêu ngạo của cô là thật. Bình thường sẽ không hạ thân phận đi tận tâm nâng đỡ người mới như Đường Khanh. Nhưng mấu chốt lại nằm ở Đường Khanh cũng nằm trong nhiệm vụ của cô ở thế giới này!
Nghĩ đến đây Trường Lạc lại thầm oán trách con cửu vỹ hồ nhiều lông kia. Bổn hệ thống chết bấm đó lại cho cô cái gì mà nhiệm vụ đi hủy CP nam nữ chính. Thế này thật biết cách trêu đùa lòng người a!
Hệ thống lúc này ở trong không gian hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi nhàn nhã. Ngồi một bên ăn hạt dẻ lại đột nhiên hắt xì hơi một cái. Nó dụi dụi mũi mà thầm lẩm bẩm.
( Ai đang nói xấu mình à? ).
Trường Lạc hơi day nhẹ mi tâm, nhìn lên phía Đường Khanh đang ngượng ngùng, e lệ, bất đắc dĩ liền dẫn nữ chính Đường Khanh này đi ra bên ngoài.
"Nơi này là Điện Thông Thiên, nơi này là Tàng Thư Các, nơi đó là Vân Thiên Các,..".
Trường Lạc dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, dẫn Đường Khanh đi quanh một lượt những nơi quan trọng cần phải nhớ ở nơi này.
Đường Khanh kia nhìn vậy mà cũng rất chăm chú nghe cô nói. Là thật sự nghiêm túc muốn tu luyện. Xem ra cũng không phải kiểu thiếu nữ mới lớn ham chơi hay thích đem lại phiền phức cho người khác.
Ở trong đầu cô vừa có suy nghĩ đó, còn đang an tâm một chút, ngay giây sau liền bị hành động của Đường Khanh này vả mặt.
Đường Khanh vừa rồi còn đang đi phía sau lưng cô thoắt cái quay lại chẳng thấy bóng dáng đâu nữa. Trường Lạc khẽ đập trán, cảm thấy bản thân lần này khả năng là dây vào mớ rắc rối lớn rồi! Đường Khanh này vậy mà còn có thể đi lạc trong một cái Tông Môn ừm...cũng không tính là quá lớn đi!
Được rồi! Cô thừa nhận, cái Tông Môn này rộng như một mê cung trận.
"Nữ chính đại nhân à! Cô thật sự là kiếm chuyện cho tôi mới vui sao! ".
Trường Lạc ở nơi không có người mà không nhịn được thốt lên một câu than thở. Ngay sau đó cô nhanh chóng nhấc chân bỏ đi tìm Đường Khanh.
Lại không biết ở trên một cái cây cao lớn gần đó có một nam nhân một thân bạch y trắng tinh khôi, khuôn mặt khôi ngô, tuấn mỹ, lại được xem là hàng cực phẩm.
Tiêu soái nằm gác chân, gác tay ra sau gáy mà ung dung ngủ, vừa rồi chính là bị động tĩnh của người bên dưới làm cho đả động mà khẽ mở mắt.
Ngồi tựa lưng vào thân cây, nam nhân khóe môi hơi nhếch lên, không nhịn được mà ở trong lòng thầm vang lên thanh âm tiếng lòng mình.
" Tiểu sư muội từ lúc nào dáng vẻ có thay đổi rồi! Không còn giống như trước đây băng lãnh, cứng ngắc ".
Trường Lạc tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng lại là nhìn thấy Đường Khanh đang đứng ở một góc sân viện lớn.
Lúc này Trường Lạc mới khẽ thở phào một hơi, chính là vừa rồi chạy loạn khắp cái Tông Môn này đến mệt bở hơi tai rồi! Nữ chính này thật biết cách " hành hạ " người khác nha!
Nếu như để Đường Khanh kia nghe được tiếng lòng của Trường Lạc, khẳng định là sẽ vội vàng lên tiếng giải oan bản thân không cố ý đâu.
Trường Lạc chỉnh chu lại y phục trên người mới thẳng lưng bước tới chỗ Đường Khanh. Vừa định lên tiếng gọi một câu lại phát hiện Đường Khanh đang nhìn chằm chằm tới một hướng đằng xa.
Ở phía xa cách chỗ hai người đang đứng một đoạn, thấp thoáng có một thiếu niên dáng vẻ mỹ mạo, xuất chúng đang cầm chổi quét sân, lại bị một đám nam nhân khác đồng môn trong Tông Môn đứng vây quanh động tay động chân. Dáng vẻ tên nào tên nấy đều tỏ ra khinh bỉ, xem thường cậu thiếu niên kia.
Thiếu niên bị một tên trong số đó đẩy ngã trên mặt đất. Còn buông lời phỉ báng không suy nghĩ.
" Hừ! Chẳng qua là do may mắn mà thôi! Ngươi tưởng ngươi thực sự được Chưởng Môn xem trọng sao! Cũng không tự nhìn lại mình. Từ đầu đến chân có chỗ nào không giống ăn mày cơ chứ! Đứng ở đây thật là một sự sỉ nhục cho Tông Môn. Các ngươi nói có phải không? ".
Tên kia vừa cười nhạo, vừa quay ra ha hả nói với mấy đồng môn khác.
Tô Trúc nằm lê la dưới mặt đất, ánh mắt sắc lạnh trừng đến đám người đang phỉ báng mình.
Tên đồng môn vừa rồi chửi hắn thấy vậy lại không nhịn được cau mày mà đá cho Tô Trúc một cước. Còn thấy chưa đủ, giận dữ mà chửi rủa.
"Ngươi chẳng qua là thứ phế vật! Lại dám trừng mắt với bọn ta! Đúng là thứ rác rưởi mà! ".
Nhìn vào tình huống này, Trường Lạc ở trong đầu nhanh chóng hỏi hệ thống.
" Hệ thống, người kia có phải là nam chính Tô Trúc không? ".
Hệ thống nó ăn nằm ngủ nghỉ nhưng lúc cần có mặt vẫn ra mặt kịp lúc. Nó mở mồm liền nói với cô.
( Chính xác là hắn. Trong cốt truyện có đoạn này, khi nữ chính nhìn thấy nam chính bị đám đồng môn bắt nạt, ở ngay giây phút chứng kiến hắn bị sỉ nhục đã đứng ra bảo vệ cho hắn, mới khiến cho hắn từ đó nảy sinh lòng cảm mến. Tôi nghĩ nếu cô bây giờ ra mặt, không cho nữ chính ra tay thì còn có thể phá CP của bọn họ dễ hơn đó! ].
Nghe hệ thống nói cũng có lí. Trường Lạc đưa tay lên vuốt cằm, khẽ gật đầu một cái. Tự cảm thấy lúc này mà bản thân còn chần chừ thì sẽ không thể hoàn thành được cái nhiệm vụ phụ kia đâu.
Thế là vào lúc thấy Đường Khanh nhíu mày chuẩn bị tiến lên trước, Trường Lạc đã nhanh hơn một bước mà đi thẳng tới chỗ đám người Tô Trúc.
Đường Khanh đứng tại chỗ nhìn thấy sư tỷ của mình đi tới đó thì không khỏi kinh ngạc. Ở trong đầu có mấy phần nghi hoặc không biết sư tỷ định làm gì. Nhưng cũng đuổi theo cô.
Vào lúc đám đồng môn kia thay nhau đá vào người Tô Trúc, lại nghe được giọng nói thanh lãnh, nhẹ bẫng của nữ nhân vang lên.
" Các ngươi đang làm gì vậy? ".
Đám đồng môn kia quay đầu lại liền thấy một nữ nhân dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành, khuôn mặt hoàn mỹ xinh đẹp lại vì đôi lông mày hơi nhíu lại tạo ra cảm giác mỹ nhân đang tức giận.
Tên hỗn đản nhất vừa rồi cũng là tên chửi đánh Tô Trúc nhiều nhất ngay khi vừa nhìn thấy Trường Lạc liền sửng sốt một giây, ngay sau đó hắn vội vã cúi đầu, cùng các đồng môn kia cũng cúi đầu theo.
"Đại sư tỷ! ". Âm thanh đồng loạt của đám người vang lên, có thể thấy bọn họ kiêng nể nguyên chủ như thế nào.
Tô Trúc ở trong đám người lờ mờ nhìn thấy hình dáng của cô, khuôn mặt nữ tử yêu kiều lại mê động lòng người khiến cho chính hắn lúc này tim đập ý loạn.
Trường Lạc ánh mắt liếc qua người hắn, làm cho Tô Trúc bất giác đỏ mặt không biết nhìn đi chỗ khác.
Trường Lạc không nhìn tới hắn nữa, cô quay ra đối với đám đồng môn vừa rồi bắt nạt Tô Trúc mà cao giọng lên tiếng chất vấn.
" Vừa rồi ta tình cờ đi ngang qua. Lại không nghĩ ở trong Tông Môn có những người vô pháp vô biên như các người. Lại bắt nạt đồng môn của mình. Còn không biết ai mới là r.á.c r.ư.ở.i đâu! ".
Đám người kia thời khắc này đứng trước cô lại ai nấy run rẩy không dám ngẩng đầu. Phải biết địa vị cùng tu vi của Yến Vân sư tỷ này đến Chưởng Môn còn phải coi trọng. Bọn họ sao có thể đắc tội cơ chứ!
Tên đồng môn mạnh miệng nhất trong đám người kia mở miệng lúng túng lên tiếng.
"Sư.sư tỷ...Chúng ta biết sai rồi! Chúng ta..là rác, phải! Ta là rác rưởi! ".
Thấy hắn ta vừa rồi còn tỏ ra hóng hách, ngang tàng chửi rủa mình, giờ đây lại như rùa rụt cổ mà tự chửi chính mình, Tô Trúc hừ lạnh, ở trong lòng khinh thường tên hạ tiện kia.
Đường Khanh đứng ngay sau lưng Trường Lạc lúc này thấy dáng vẻ nhục nhã của tên kia thì không nhịn được buồn cười. Lại đem ánh mắt sùng bái vị sư tỷ của mình.
Quả nhiên sư tỷ thật lợi hại!