Kể từ ngày hôm đó, Doãn Đình Phong liền dọn đến ở lì trong nhà của cô. Anh còn tự nhiên hơn nhà của mình.
" Doãn Đình Phong! Anh định sống luôn trong nhà của em đó hả? ".
Trường Lạc đi đến trước mặt Doãn Đình Phong, hơi nheo mắt liếc nhìn anh đang ngồi chễnh chệ trên sofa vắt chân, ngồi xem tivi lớn.
Doãn Đình Phong cũng rất tự nhiên mà trả lời lại.
" Đúng vậy. Ai kêu em tự dưng bỏ trốn đến đây. Anh cũng là lo cho em nên cũng phải lén ra bên ngoài. Vì thế cho nên...bây giờ em phải có trách nhiệm với anh ".
"Anh...Được thôi. Anh thích ở thì cứ tự nhiên. Chỉ là...muốn ở lại cũng phải có chút thành ý gì chứ! ".
Trường Lạc bỗng dưng như nghĩ đến điều gì. Chính là Doãn Đình Phong lại không biết được ở trong đầu cô bây giờ đang nổi lên ý nghĩ đen tối.
Doãn Đình Phong lại chẳng mảy may lo sợ gì. Nhìn đến nụ cười quỷ dị, thần bí trên gương mặt cô, anh không khỏi cảm thấy buồn cười.
Thật đáng yêu!
"Nói đi! Em muốn anh làm gì? ".
Nghe thấy anh thấp giọng hỏi, Trường Lạc liền hí hửng chạy lại giống như một chú mèo con mà đi đến chắn tầm nhìn tivi của anh.
Sau đó cô liền chống tay xuống vị trí thành ghế sofa sau vai của anh. Hơi nghiêng người theo quán tính ngả dần, khuôn mặt xinh đẹp ghé sát khuôn mặt soái khí của anh mà nâng tông giọng.
" Chi bằng anh lấy thân báo đáp đi! ".
Trước lời ngỏ ý đầy dụ hoặc của cô, cộng với dáng vẻ quyến rũ đến mê người trên nét mặt Trường Lạc không khỏi khiến cho Doãn Đình Phong rơi vào thế bị động.
Doãn Đình Phong có thể cảm nhận rất rõ nhịp tim của mình đang đập nhanh hơn lúc bình thường, hơi thở cũng hỗn loạn hơn.
Ở vành tai người con trai này còn không tự chủ được mà đỏ bừng lên.
Trường Lạc phát hiện ra điều này, trong lòng không khỏi thích thú. Đưa ngón tay chỏ của mình đặt lên vầng trán cao rộng của anh mà từ từ trượt xuống chiếc mũi, bờ môi lạnh lẽo của anh.
Xúc giác từ ngón tay mềm mại, thon thả của cô lập tức kích thích Doãn Đình Phong.
Tầm mắt của anh dừng bất chợt trên đôi môi đỏ hồng mềm mại của cô. Bản thân dù cho đã khống chế cỡ nào cũng không thể cưỡng lại được tâm cao khí trào trong người.
Ngọn lửa dục vọng dần thiêu đốt lí trí bên trong anh. Anh muốn làm điều mà anh đã từ lâu rất muốn làm.
Doãn Đình Phong ngay lập tức giữ lấy cánh tay cô mà hơi đứng dậy lật người cô mà xoay lại. Cả người anh đè lên trên cơ thể mềm mại của cô, cúi thấp đầu hôn đến đôi môi đã từ lâu muốn được tiếp xúc, khao khát mãnh liệt.
Từng đợt cảm xúc như những gợn sóng lên xuống để cho hai người đắm chìm trong một nụ hôn sâu, không quá cuồng nhiệt, cũng không hề nhẹ nhàng. Là kiểu hôn say đắm, sự va chạm giữ hai bờ môi tạo nên một thứ cảm xúc tuyệt diệu.
Từng ngón tay lạnh lẽo của Doãn Đình Phong đặt ở sau đầu Trường Lạc, len qua những sợi tóc tạo nên cảm giác tê dại cho cô.
Môi cô còn đang va chạm với môi của anh tạo nên một không gian lãng mạn bao trùm khắp căn phòng.
Hai người hôn cho đến khi Doãn Đình Phong cảm nhận được người bên dưới gần như bị mình hút cạn dưỡng khí, anh mới từ từ thả lỏng buông cơ thể của cô ra.
Doãn Đình Phong rời khỏi người Trường Lạc mà ngồi bật dậy. Ánh mắt liếc đến đôi môi đỏ mọng của cô bị mình hôn đến sưng tấy, trong lòng vừa có cảm giác phấn khích, lại vừa cảm thấy lo âu, bất an.
Tuy tiếp xúc thân mật với cô khiến cho anh rất vui, vừa rồi cũng không thấy cô cự tuyệt mình lại càng làm cho anh vui mừng hơn bao giờ hết.
Chỉ là...một tia lí trí len lỏi trong tâm trí anh liên tục nhắc nhở anh. Giữa hai người đã định sẵn sẽ không thể đến với nhau.
Doãn Đình Phong quay mặt đi chỗ khác, mang theo tâm trạng bối rối, hỗn loạn mà thấp giọng nói với cô.
"Xin lỗi! Vừa rồi là do anh lỗ mãng! Em...hãy quên chuyện vừa mới xảy ra đi ".
" Tại sao?".
Trường Lạc vừa mới ngồi thẳng dậy, hơi nhíu mày nhẹ giọng hỏi anh.
Doãn Đình Phong nghe cô hỏi lại không có trả lời hay giải thích gì.
Anh đứng bật dậy, nhàn nhạt nói với cô một câu hòng đánh trống lảng.
" Khuya rồi. Đi ngủ đi!".
Ngay lúc anh vừa định rời đi thì cô lại túm lấy tay áo của anh, đồng thời mở miệng.
"Đợi đã! ".
Không biết là do lực đạo quá mạnh hay do sức mạnh tiềm ẩn bên trong người nguyên chủ mà Trường Lạc chỉ mới túm lấy tay áo anh đã kéo cho chiếc áo sơ mi của anh bị banh cúc.
Doãn Đình Phong lúc này mới quay người lại, nhìn cô gái nhỏ cười hì hì với mình đầy ngượng ngùng. Giống như muốn nói em không cố ý. Anh đành bất lực mà khẽ lắc đầu.
Vừa định cúi xuống đóng lại cúc áo lại bị âm thanh ngân cao của cô làm cho khựng lại.
" Khoan đã! ".
Trường Lạc ánh mắt lúc này đã chú ý đến vị trí trước ngực trái của anh vì bị banh cúc áo mà để lộ ra một vết bớt hình tia sét trên đó.
Cô không khỏi có chút bất ngờ, đưa tay lên che miệng mà gặng hỏi anh.
" Cái đó...vết bớt đó...".
Doãn Đình Phong thấy cô tỏ ra bàng hoàng mà chỉ đến trước ngực mình. Anh đưa ánh mắt liếc xuống vị trí của vết bớt đó. Tuy không biết tại sao nó lại làm cho cô ngỡ ngàng đến như vậy nhưng anh cũng rất thoải mái mà trả lời cô.
" Cái này anh cũng không rõ nó xuất hiện từ bao giờ nữa. Thanh Thanh! Em muốn nói điều gì sao? ".
" Không..không có ". Trường Lạc khẽ lắc đầu. Cũng không có nói cho anh biết nguyên nhân làm cho cô thoảng thốt đến thế. Cô khẽ mỉm cười, ánh mắt mê man nhìn đến anh.
Chỉ là trong lòng cô tự hiểu, anh chính là người mà cô cần tìm, là người mà cô muốn gặp, muốn ở bên và dựa dẫm ở trong từng thế giới mà cô đi qua. Chính là anh!
Lê Hạo Thành!
Ở trong một căn phòng thí nghiệm bí mật trong thành phố, một người đàn ông trẻ tuổi với gương mặt không có lấy một vết nhăn đang ngồi trên một cái ghế điện lớn phát sáng trong phòng.
Người đàn ông này có mái tóc hơi xoăn nhẹ, gương mặt trẻ trung, mỹ mạo, cặp mắt dài mà hẹp được liên tưởng với mắt cáo.
Khuôn mặt người đàn ông này khác với người bình thường ở chỗ trắng bệch hơn cả tuyết. Thực sự khiến cho ai nhìn vào cũng nghĩ anh ta là một cái xác sống có thật.
Trên gương mặt trắng bạch ấy còn nổi lên những gân xanh trông vô cùng kinh dị.
Người đàn ông với điểm kì lạ này tên là Dương Liễm- một tiến sĩ nhà khoa học điên hoạt động ngầm trong một nhà nghiên cứu riêng biệt ẩn nấp trong thành phố.
Trong phòng thí nghiệm của anh ta có rất nhiều bộ máy kì quái, còn có cả những thứ kinh dị đáng sợ như xác người chết được đặt ở trong ống kính thủy tinh, những bộ xương người, và đủ các loại ống nghiệm bên trong có chứa những chất dịch không rõ nguồn gốc.
Dương Liễm lúc này vừa đặt tay ở trên thành ghế, móng tay dài nhọn hoắt đang gõ gõ liên tục ở một bên. Tay còn lại thì chống cằm nhìn xuống người đang đứng ở trước mặt mình một khoảng cách xa.
Anh ta lúc này mới cất giọng ồm ồm, lạnh lẽo mà lên tiếng.
"Nói đi! Lần này cô muốn gì? ".
Người con gái đang đứng phía bên dưới cả cơ thể từ lúc bước vào trong căn phòng này luôn không ngừng run run. Cô ta vẫn luôn cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn thẳng người đàn ông.
Lúc này nghe thấy tiếng người đàn ông cất lên khiến cho cô ta không khỏi rùng mình một cái. Mặc dù đã có một khoảng thời gian tiếp xúc nhưng cô ta vẫn rất sợ hãi con người này.
Đường Tình Uyển miệng lắp bắp mà lên tiếng.
"Tôi ghét Diệp Thanh Thanh! Cô ta cướp đi mọi hào quang của tôi! Bây giờ còn muốn cướp cả Gia Bảo của tôi! ".
" Cho nên...".
Dương Liễm vẻ mặt vô cảm, giống như một cái xác sống không có cảm xúc mà cao giọng hỏi Đường Tình Uyển.
" Tôi muốn hủy hoại cô ta! Để cô ta không thể nào cướp được Gia Bảo của tôi! "
Đường Tình Uyển giờ phút này hoàn toàn đã bị lòng ghen ghét, đố kỵ che mờ lí trí. Khiến cho cô ta bị vùi lấp trong căm phẫn mà tìm đến người đàn ông thần bí có thể làm được mọi thứ mà người bình thường không thể nào làm được này.
Ví như anh ta có thể điều chế ra loại thuốc làm cho một người bình thường bỗng chốc trở nên điên dại. Hay làm cho một người biết nói trở thành câm điếc,... mọi thứ đều có thể xảy ra qua tay của con người điên rồ này!
Dương Liễm khẽ nhếch mép, nở một nụ cười quỷ dị, chưa đáp ứng yêu cầu của Đường Tình Uyển ngay mà lạnh giọng nói ra điều kiện trao đổi của mình.
" Muốn tôi giúp cô còn cần xem thái độ trung thành của cô đến đâu đã ".
Đường Tình Uyển không nghĩ ngợi gì mà ngay lập tức cất tiếng đồng ý mọi điều kiện, chỉ cần có thể hại được Diệp Thanh Thanh không thể ngóc đầu lên được.
"Anh muốn tôi làm gì? ".
Dương Liễm đột nhiên cười lớn, điên dại mà ném đến chân Đường Tình Uyển một lọ thuốc kì lạ.
" Đây là dung dịch tôi mới điều chế được. Chỉ cần người nào uống nó, ngay lập tức cả khuôn mặt đều sẽ bị biến dạng đến khó coi. Ta đưa nó cho cô, không cần tôi phải nói cô đã biết nên làm thế nào rồi chứ. Đổi lại...lần này ta muốn cô dẫn nữ sinh trong trường của cô đến đây cho ta. Không cần biết cô làm bằng cách nào, cũng phải cho ta cảm thấy cô còn có giá trị ".
Nói hết câu, Đường Tình Uyển còn nghe được tiếng xương tay răng rắc của người đằng trước khiến cho cô ta lạnh sống lưng mà không khỏi cảm thấy rùng mình.
Mấp máy môi tò mò hỏi.
" Anh...anh không lẽ là lại muốn uống máu...".
"Chuyện này không liên quan đến cô! Nên nhớ...bản tính tò mò có thể giết chết một người đó ".
Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của hắn ta, Đường Tình Uyển cũng không dám hỏi thêm. Cô ta quay người cất bước rời khỏi cái nơi đáng sợ này.
Lúc ra đến bên ngoài, cả người cô ta còn toát hết mồ hôi ướt đẫm áo.
Lần trước cô ta đã từng tận mắt chứng kiến người đàn ông này giết người trước mặt cô ta, sau đó liền uống cạn máu người đó.
Trong một lần vô tình cô ta biết được tên quái gởm đó sở dĩ muốn uống máu người là để có thể trường sinh bất tử.
Cũng không biết hắn ta làm nghiên cứu gì đó trong lúc uống máu, nhưng cách này lại rất có hiệu quả.
Lúc trước cô ta đã từng vô tình nhìn thấy bức ảnh hai mươi năm về trước của Dương Liễm. Lúc đó anh ta trông cũng phải ngoài 50 rồi. Vậy mà bây giờ bỗng nhiên trở lại dáng vẻ của 20 tuổi. Đoán chừng trong chuyện này có gì đó thần bí, không bình thường.
Nhưng những chuyện này cũng không phải chuyện mà cô ta nên quan tâm.
Người đàn ông đó đáng sợ như vậy, nếu không phải lúc trước vì muốn có dung dịch gia tăng trí tuệ để đạt thành tích vào được trường quý tộc kia, cô ta cũng không phải bí lối mà tự mình tìm đến nơi này.
Cầm chiếc lọ dung dịch bí ẩn trong tay, Đường Tình Uyển liền nở một nụ cười vặn vẹo, quỷ dị.
Diệp Thanh Thanh! Cô đừng mong cướp đi Gia Bảo! Tôi sẽ tự tay đẩy cô từ trên cao xuống dưới vực sâu. Cô cứ chờ đấy!