Hệ Thống Cửu Vỹ 009: Phản Diện Là Của Ta

Chương 42: Thanh mai trúc mã là ma cà rồng (6)




Trong giờ học, Trường Lạc vừa đem ánh mắt nhìn chăm chú lên bảng, nhưng thực ra là nhìn cho có lệ.

Bảo một nữ doanh nhân 22 tuổi như cô bây giờ lại phải quay lại học mấy cái đạo hàm, tích phân này, cũng quá miễn cưỡng rồi! Chính là nhét kiểu gì cũng không vào đầu. Thôi thì làm bình hoa di động cũng được.

Nguyên chủ à tôi thành thật xin lỗi cô nha! Cái danh nữ thần học bá dựa vào thực lực khủng của cô tôi không giữ được.

Trường Lạc thỉnh thoảng quay sang liếc người bên cạnh, lại phát hiện Doãn Đình Phong từ đầu tiết đến giờ nằm ườn ra mặt bàn. Gương mặt điển trai hoàn hảo nghiêng hẳn sang một bên đối diện với tầm mắt của cô.

Tia nắng sớm từ bên ngoài cửa sổ chiếu rọi vào càng làm cho gương mặt của anh rõ nét hơn.

Trường Lạc nhìn người đàn ông ngủ ngon giấc lúc này, không nhịn được nổi hứng muốn trêu chọc anh.

Thế là cô gái nhỏ liền đem những ngón tay thon dài, mềm mại như không xương mà bất tri bất giác vươn ra, chạm khẽ vào từng đường nét trên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông.

Ngón tay mảnh khảnh uyển chuyển khẽ lướt nhẹ từ vầng trán cao rộng đến sống mũi thẳng, lại từ từ nhích xuống khóe môi. Trường Lạc lúc đưa đến đây chỉ cảm thấy một luồng khí mát lạnh có chút tê dại giật nhẹ ở trên cánh tay cô.

Phải rồi! Ma cà rồng có nhiệt độ cơ thể rất lạnh. Chỉ là, cơ thể của anh lại vô cùng lạnh. Nếu như không phải người nào tiếp xúc gần mà chạm vào người anh thì sẽ không thể biết được điều này.

Liễu Thu ngồi ngay phía sau Trường Lạc vẻ mặt nhăn nhó nhướn mi, giống như thật cố gắng để có thể hiểu được bài giảng. Nào ngờ bản thân lại phải ăn trọn cẩu lương ngập mặt ngay trong giờ như vậy.

Cô nàng Liễu Thu khẽ nói giọng lí nhí vọng lên.

"E hèm! Thanh Thanh, một trong những tội lỗi không thể tha thứ đó chính là cho mấy đứa cẩu độc thân như mình ăn cẩu lương đó! ".

Trường Lạc nghe thấy lời nói trêu ghẹo của Liễu Thu, bản thân chỉ khẽ cười nhẹ. Đang tính thu tay về thì lại phát hiện bàn tay mình đang bị một bàn tay rắn chắc khác cầm lấy.

Hai bàn tay tiếp xúc da thịt với nhau tạo nên cảm giác man mát khiến cho Trường Lạc có chút tê dại.

Cô khẽ quay đầu lại, đem đồi mắt to tròn của mình liếc đến gương mặt soái khí đang mỉm cười kia.

Doãn Đình Phong nở nụ cười đầy mị hoặc, khẽ nhếch môi nhè nhẹ vang lên thanh âm mơ màng.

"Anh biết anh rất đẹp trai rồi! Chỉ là không nghĩ, Thanh Thanh nhà chúng ta lại không e dè như vậy! ". Vừa nói, Doãn Đình Phong vừa trưng ra bộ mặt thích thú, không hề che giấu việc mình muốn trêu chọc cô, giọng nói có đến tám phần là không đứng đắn.

Trường Lạc nhìn cái dáng vẻ cợt nhả đó của anh, nhất thời có chút nóng nảy. Dù cho anh có thực sự là Lê Hạo Thành đi nữa, nhưng cái bản mặt này thực sự khiến cho cô muốn đấm người.

Doãn Đình Phong thấy khuôn mặt cô cứng đờ, vừa rồi khóe mắt còn khế giật giật, anh cũng không tính chọc tức cô thêm. Tự flex nhan sắc như thế là đủ rồi.

Anh theo bản năng vươn tay ra xoa xoa đầu tóc cô, thoáng chốc mái tóc dài mượt của cô đã bị anh vò cho rối hết cả lên.

" Aiya, anh đừng vò đầu em như vậy! Em có phải là con nít nữa đâu!".

Trường Lạc hơi nhăn mày khó chịu kéo bàn tay chắc khỏe của anh đang đặt trên đỉnh đâu mình.

Doãn Đình Phong thấy cô như vậy lại chỉ mỉm cười khẽ cong môi, ánh mắt đầy cưng chiều mà ngồi thẳng người dậy, tự nhiên mà dùng hai bàn tay chỉnh lại mái tóc của cô gọn gàng.

Hành động ấm áp lại đầy ôn nhu dịu dàng này thu vào tầm mắt của Liểu Thu ngồi ngay dưới chính là một hình ảnh lãng mạn như trong mấy bộ phim ngôn tình.



Không biết từ lúc nào trong đầu Liễu Thu liền tưởng tượng ra bảy bảy bốn mươi chín loại kịch bản ngôn tình thanh xuân vườn trường giữa hai người Doãn Đình

Phong và Trường Lạc. Thậm chí Liễu Thu còn nghĩ đến cảnh tượng hai người này kết hôn rồi sinh ra bảo bảo.

Phải nói là trí tưởng tượng vô cùng phong phú!

Trường Lạc nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thằm nâu đen của Doãn Đình Phong thấp thoáng có gương mặt của cô hiện trong con ngươi đó. Trong lòng có cảm giác gì đó ấm áp, nhẹ nhõm.

Chính là cái cảm giác quen thuộc mà người đó đem lại cho cô qua từng thế giới. Vẫn là cái cảm xúc đó! Thật kì diệu! Có lẽ lúc này dù chưa thể có cái gì để xác định

Doãn Đình Phong là Lê Hạo Thành, nhưng nhiêu đây cũng đủ để cô tự tin rằng người trước mặt này chính là anh! Người đàn ông của cô.

Trong giờ Ngô Gia Bảo vẫn là không nhịn được lén quay xuống nhìn trộm chỗ cô. Ai ngờ khoảnh khắc vừa quay ra sau liền bắt gặp cảnh tượng thân thiết giữa

Trường Lạc và Doãn Đình Phong lúc này.

Không biết vì lí do gì mà khi nhìn đến hình ảnh này, Ngô Gia Bảo trong lòng có đủ loại khó chịu, bực dọc. Cảm xúc bất chợt đến này khiến cho anh ta nhất thời không hiểu nổi bản thân đang muốn gì.

Rõ ràng là anh ta có cảm giác với Đường Tình Uyển ngồi bên cạnh, nhưng cũng có cảm tình với cả Diệp Thanh Thanh kia.

Nên nói anh ta quá tham lam, hay là nói anh ta thừa tình cảm đầy.

Trường Lạc đem nét mặt ngượng ngùng, xấu hổ quay ra, vừa hay chạm mắt với Ngô Gia Bảo. Thấy anh ta vô duyên vô cớ chau mày khó chịu nhìn mình, Trường Lạc ở trong đầu khó hiểu tự khẳng định nam chính này là có bệnh đi!

Ngô Gia Bảo bị cô bắt gặp cậu ta đang nhìn cô, thế là nam sinh bày ra dáng vẻ ngại ngùng, giật mình một cái quay phắt lên, vành tai còn khẽ ửng đỏ.

Trường Lạc nhìn cậu ta như vậy, trong mắt liền coi đó là biểu hiện kì quắc. Trong đầu chậc chậc mấy cái.

" Nam chính này có vấn đề à?".

Hệ thống ở trong không gian không khỏi bất lực với cái suy nghĩ của kí chủ nó. Nó tự hỏi kí chủ bình thường nhìn người sắc bén lắm, mỗi tội nhìn tâm tư người khác lại không được chuẩn cho lắm.

[ Kí chủ à! Cô không nhìn ra à? Cậu ta là đang thích cô rồi đó ].

Trường Lạc nghe từ trong miệng hệ thống biết được vì sao Ngô Gia Bảo lại hành xử kì lạ như vậy. Cô không những không ngạc nhiên, ngược lại còn chau mày, ở trong đầu thầm cảm thán.

"Ừm. Nam chính này đúng là kiểu đứng núi này trông núi nọ. Không biết nữ chính đại nhân có ghim ta không nữa đây! ".

Quả nhiên, Trường Lạc vừa mới linh tính trong đầu, Đường Tình Uyển đã để ý đến biểu hiện không bình thường của Ngô Gia Bảo. Cô ta khẽ lườm một cái xuống chỗ

Trường Lạc đang ngồi. Móng tay đặt dưới gầm bàn không biết từ lúc nào đã bấu chặt vào da thịt, cô ta mím môi, ánh mắt xẹt qua một tia đố kỵ, ghen ghét.

Trường Lạc thấy cô ta cứ chằm chằm liếc mình, khóe miệng bất giác giật giật. Ôi mẹ ơi! Nữ chính này là đang dùng ánh mắt cảnh cáo với cô sao!

Nhân sinh quan của Trường Lạc bây giờ chính là, nam nữ chính ở thế giới này đều có bệnh như nhau.

Giờ ra chơi, Doãn Đình Phong không đi đâu mà chỉ nằm lì trong lớp ngủ gục ra bàn.

Trường Lạc vô tình phát hiện ra, hình như Doãn Đình Phong có sở thích ngủ dưới nắng nha! Điều này đã được kiểm chứng khi cả ngày nay anh đều phơi mình dưới ánh nắng thông qua khung cửa sổ.



Điều này đúng là hiếm lạ. Trường Lạc bỗng chốc cảm thấy loài ma cà rồng ở thế giới này thật khác với mấy con ma cà rồng trong sách, trong phim ảnh. Không những không sợ ánh nắng mặt trời, ngược lại còn thảnh thơi phơi mình dưới nắng.

Trong một khoảnh khắc bất tri bất giác, Trường Lạc chống tay lên cằm, ánh mắt dừng trên người Doãn Đình Phong bên cạnh mà nhìn không chớp mắt.

Nhìn ánh mắt mê mẩn của cô, Ngô Gia Bảo lúc này đã không thể chịu nổi mà đứng bật dậy, bước đi tới chỗ Trường Lạc, giọng nói ôn hòa, nhẹ nhàng vang lên.

"Xin chào, tôi là học sinh mới, tên Ngô Gia Bảo, rất vui được làm quen với cậu! ".

Trường Lạc lúc này còn đang mải ngắm dáng vẻ siêu cấp đẹp trai của Doãn Đình Phong, làm gì còn nghe ra có người đang tới bắt chuyện với mình. Chỉ khi Liễu Thu ở phía sau khẽ đẩy nhẹ một cái, Trường Lạc mới giật mình quay ra, vẻ mặt ngơ ngác hỏi ngu ngơ.

"Hả? Cậu nói mình sao? ".

Ngô Gia Bảo lần đầu tiếp xúc ở cự li gần với cô, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng mịn có hơi ửng hồng giờ phút này lại ngơ ngác đến đáng yêu, khiến cho Ngô Gia Bảo quên hết sạch vừa rồi mình mới bị cô cho ăn bơ.

Cậu ta đối diện với cô liền khiến cho tim khẽ đập loạn nhịp. Vành tai cũng hơi hồng hồng. Cậu ta có thể cảm nhận được bản thân đang rất căng thẳng, đến nỗi cả gương mặt thoáng chốc nóng bừng lên.

" Diệp Thanh Thanh ". Trường Lạc nhàn nhạt trả lời lại.

Đối với thái độ có phần khá thờ ơ, vô cảm của cô, Ngô Gia Bảo trong lòng không khỏi có hơi hụt hẫng, buồn bã. Lần đầu tiên có cô gái khiến cho cảm xúc của cậu ta liên tục biến chuyển như chong chóng như vậy.

Ngô Gia Bảo mặc kệ cô lạnh nhạt với mình, vẫn mỉm cười ôn nhu đối với cô khẽ nói.

"Nghe nói cậu học rất giỏi, sau này chúng ta có thể thường xuyên trao đổi bài học với nhau có được không? ".

Trước lời đề nghị của một học bá như Ngô Gia Bảo, không chỉ một mình Liễu Thu ngồi rất gần đó, Đường Tình Uyển cũng như các nữ sinh khác trong lớp đều trợn tròn mắt kinh ngạc.

Phải biết Ngô Gia Bảo là học bá toàn năng, tính tình kiêu ngạo, tự cao tự đắc không phải là không ai biết. Không dễ gì khiến cho cậu ta chủ động làm quen, bắt chuyện.

Đối với Diệp Thanh Thanh này không lẽ là ngoại lệ?

Lúc này mấy nữ sinh trong lớp vẻ mặt thích thú giống như xem kịch hay.

Nói như vậy, nam thần của bọn họ cũng không phải đem Đường Tình Uyển đặt vào trong mắt. Nếu là đối với nữ thần Diệp Thanh Thanh tài sắc vẹn toàn cùng một chỗ bảo bọn họ còn có thể phục. Nhưng bảo bọn họ nhìn nam thần cùng với Đường Tình Uyển kém cỏi khác biệt một trời một vực kia...quả thực không thể thẩm nổi.

Ngô Gia Bảo đứng tại chỗ, mong chờ câu trả lời của cô. Thấy Trường Lạc mấp máy môi định trả lời, kết quả liền bị người con trai bên cạnh lên tiếng chen ngang.

" Em ấy không rảnh. Bởi vì em ấy bận ở cạnh tôi rồi ".

Doãn Đình Phong có thính giác cực tốt, là đặc tính được thừa hưởng trong tộc ma cà rồng. Cho dù là đang ngủ cũng có thể nghe được động tĩnh xung quanh.

Ngay khi nghe thấy giọng nói đề nghị của Ngô Gia Bảo, anh liền lơ mơ mở mắt, giọng nói khàn khàn hờ hững vang lên.

Trường Lạc ngay lập tức bày ra vẻ mặt bất ngờ, đôi mắt tròn xoe nhìn anh.

Trong đầu thầm cảm thán. Doãn Đình Phong không lẽ có thần giao cách cảm với cô!

Rõ ràng lời đó phải là cô nói ra mới đúng. Vậy mà chưa gì đã bị anh cướp mất lời thoại rồi! Không vui a.