Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Của Ta Chức Năng Là Chỉ Dẫn

Chương 70: Bất Khuất




Chương 70: Bất Khuất

Trương Hàn cứ thế lặng lẽ đi trong cánh rừng âm u.

Bước đi của hắn trầm trọng, bên tai cứ vang vọng lấy như là ma âm dụ hoặc tiếng kêu.

Tốc độ của hắn giảm mạnh, như là chuẩn bị bỏ cuộc tới nơi.

Bỗng dưng phía trước lấp lóe hào quang, vốn dĩ đã mê thất Trương Hàn lại tỉnh táo.

Ma xui quỷ khiến hắn liền chạy về phía hào quang.

Phía bên ngoài Quách Giản Nhi vốn đang cầu nguyện cho Trương Hàn lại nghe thấy tiếng động lạ.

“Răng rắc!”

Âm thanh như đồ vật nứt vỡ, tuy nhiên rất nhỏ.

Quách Giản Nhi tìm kiếm chung quanh, khi nhìn Trương Hàn Ma Hồn thì lại trợn mắt kinh ngạc: “Nứt..Ma Hồn của hắn nứt!”

Vốn dĩ như là sáng bóng ngọc thạch quả trứng đen không hề có tí tì vết, bây giờ ở giữa xuất hiện một vết nứt!

“Như vậy có hay không vấn đề? Lão Hàn Ma Hồn tại sao lại kì lạ như vậy a!!”

Quách Giản Nhi vò đầu bức tai, sau cùng vẫn là ngồi im xem diễn biến.

Phía bên ngoài vòng sáng theo thời gian trôi qua cũng càng ngày càng mờ, sắp sửa tan biến.

Tình hình là cấp bách nhưng Trương Hàn không hề có tí tỉnh lại dấu hiệu, điều này làm Quách Giản Nhi lo lắng.

Trong lòng chỉ hi vọng ở phút cuối Trương Hàn có thể tỉnh lại, bây giờ toàn bộ đều trông cậy vào thiên ý....

Trương Hàn trong cánh rừng chạy nhanh, không hề hay biết phía bên ngoài tràng cảnh đang dầu sôi lửa bổng.

Hắn lao đầu vào chạy, chỉ có một mục đích là tìm tới nơi phát ra hào quang.

Hắn làm tất cả như là do bản năng mà ra, trong tiềm thức như có dục vọng gì thôi thúc hắn làm như vậy.

Trương Hàn khuôn mặt cứng đờ không có tí diễn biến cảm xúc phía trên, ánh mắt thì lại thanh minh như phát ra vô tận hào quang.

Bước vào cánh rừng hắn tư duy như bị t·ê l·iệt, rất nhiều việc suy nghĩ không được, chỉ có thể đi mãi mà không có mục đích.

Theo thời gian càng trôi, cả người của hắn như bị vô hình lực lượng trói buộc, tốc độ cũng càng chậm chạp.

Đổi lại, ánh hào quang càng ngày càng sáng, chứng tỏ hắn đã tới gần nơi đó!



Phía bên ngoài Ma Hồn của hắn cũng xuất hiện càng nhiều vết nứt, có điều hắn lo không tới...

Bỗng dưng có một tiếng nứt vỡ vang lên.

Nhìn kĩ có thể thấy hắn ngón tay cái có một vết nứt nhỏ.

Trương Hàn như thể không hề hay biết vẫn tiếp tục đi lên.

Càng đi trên người hắn càng nhiều chỗ xuất hiện vết nứt.

Phía bên ngoài cũng xuất hiện giống như vậy tràng cảnh, Trương Hàn thân thể nứt ra, một ít máu tươi từ miệng vết nứt chảy ra ngoài làm nhuộm đỏ hết cả người của hắn.

Quách Giản Nhi thấy vậy thần sắc hiện lên vẻ nghi hoặc: “Lão Hàn hắn thuế biến Ma Hồn như thể nguy hiểm, tràn đầy thử thách! Ta thuế biến Ma Hồn dễ như vậy chẳng lẽ là giả?”

Nàng là hoài nghi nhân sinh, rốt cuộc ai mới là thật, ai là giả a?

Cặp phu thê trong tối cũng nghi hoặc: “Như này không đúng a? Đáng lẽ ra phải rất dễ dàng mới đúng chứ.”

Theo phản ứng của 3 người có thể thấy Trương Hàn là trường hợp đặc biệt.

Đương nhiên nếu Lão Hàn của chúng ta biết việc này sẽ trách Lão Thiên tại sao không cho hắn làm người thường............

Đương nhiên Trương Hàn bây giờ là không rõ điều này, sau này có thể nhưng là khá lâu về sau........

Hắn hiện tại đã tới một nơi kì lạ, nhìn trước mặt quả trứng đen, Trương Hàn trong lòng xuất hiện một cảm giác quen thuộc.

Cả người tự động tiến lên, tay duỗi về phía trước như muốn động vào quả trứng.

Nếu để ý, mỗi bước đi của hắn đều sẽ khắc một dấu chân rất sâu xuống mặt đất!

Dạng gì sức nặng mới làm được như vậy?

Cả người của hắn không nơi không có vết nứt, như thể là sắp vỡ tan gốm sứ.

Nhìn vào như đứng trong bờ vực sụp đổ hắn lại không biết từ đâu lấy ra lực lượng đi tiếp.

Chỉ là đi lên trước không lâu, Trương Hàn lại xuất hiện dị động.

Thần sắc vặn vẹo thống khổ, cả người run rẩy, hắc khí từ trên người hắn bốc lên.

Thân thể hắn như bị vấn đề, thế nhưng lại đứng thẳng không được.

Trương Hàn chỉ có thể dùng tay của mình mà trường bò về phía quả trứng.



Nhãn thần tràn đầy kiên định, không biết vì sao hắn lại đối với quả trứng có lớn như vậy chấp niệm.

Trương Hàn cứ thế tiếp tục bò lếch, mặc kệ bản thân càng ngày càng thảm tình trạng.

Bên ngoài cũng không ổn, Quách Giản Nhi quan sát Trương Hàn tình trạng thì tràn đầy sợ hãi nói:”Đây...Đây là như thế nào?!”

Chỉ trong giây lát tại sao lại thành ra như này!

Nửa thân dưới của Trương Hàn tràn đầy vết nứt, không chỉ vậy da thịt của hắn đang chuyển biến thành màu đen, mùi h·ôi t·hối từ đó phát ra.

Với lại theo dấu hiệu này không hề có ý định dừng lại, mà còn đang hướng lên trên lan truyền.

Quách Giản Nhi sắc mặt khó coi, trong lòng hiện lên một cái điên cuồng ý nghĩ: ‘Cắt đi hắn phần dưới?’

Tuy nhiên rất nhanh lại lắc đầu, cắt rồi Trương Hàn cũng sống không được a!

Cặp phu thê kia cũng bàn luận việc này: “Thê tử, ngươi có thấy tiểu tử này tà dị không?”

Nữ nhân gật đầu: “Thiếu niên kia Ma Hồn khác thường, nếu chuẩn bị đầy đủ có lẽ sẽ vượt qua, còn bây giờ....”

“Xem ý trời đi, tiểu tử đó có thể sống hay không một phần nhờ hắn ý chí, một phần nhờ Lão Thiên Gia!”

Quay trở lại với Trương Hàn, hắn không ngừng dùng tay kéo lấy nặng nề thân thể tiến về nơi quả trứng đang trôi nổi.

Cả người hắn như bị vô số con kiến bò lên trên, ngứa ngáy kinh người.

Với lại theo cảm nhận thì dưới hông có lực lượng gì đó đang ăn mòn hắn chân, bây giờ đang từ từ tiến lên trên.

Hắn cứ như vậy dùng hai tay chậm rãi bò, thời gian cũng chậm chạp theo, đối với hắn lúc này một giây như một ngày.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, Trương Hàn vừa nâng tay lên thì lại xuống.

Nhìn lại, hai tay của hắn đã đen nhanh nói không nên lời, mùi hôi tanh từ đó phát ra.

Nhịn không được nhíu mày, tuy nhiên rất nhanh lại bình tĩnh.

Không nói một lời, Trương Hàn dùng đầu của mình từ từ lếch đến quá trứng.

Khoảng cách hắn với quả trứng đã rất gần, nếu như đi được cũng tầm 2 3 bước chân là cùng.

Trương Hàn với dục vọng chạm vào quả trứng, không ngừng dùng đầu của mình kéo theo tàn tạ thân thể tiến lại gần.

Đây là một việc rất khó khăn, gần như không thể nào.



Chỉ việc dùng một cái đầu để kéo theo thân thể đã là rất khó, nói gì Trương Hàn còn bị vô hình lực lượng tác dụng, thân thể nặng nề hơn so với bình thường.

Nhưng bây giờ hắn lại làm nó! Dẫu tốc độ rất chậm chạp, lại gần cũng không được nhiêu! Nhưng đây cũng đủ chứng tỏ ý chí kiên định của hắn!

Thời gian trôi nhanh, phía bên ngoài vòng sáng đã lấp lóe như muốn dập tắt.

Trương Hàn không những không có tỉnh lại, tình trạng còn so trước kia tồi tệ hơn, nhiềm đen trên người từ chân lên gần hết phần đầu, bộ dáng này xem ra cũng càng ngày gần với đất mẹ....

Quách Giản Nhi cắn răng, rút ra đại đao định cầm cự kéo dài thời gian cho Trương Hàn.

Trong bóng tối cặp phu thê nhịn không được đứng lên, cả hai hiểu ý gật đầu.

Nam nhân định tiến lên đưa Quách Giản Nhi cùng Trương Hàn rời đi thì bị nữ nhân kéo lại: “Từ từ...”

“Sao thế?”

“Thiếu niên kia có dị biến.”

Nam nhân nhìn theo hướng thê tử mình chỉ, thì thấy Trương Hàn trước ngực tỏa ra vô số hắc khí.

“Đây là....”

“Xem ra thiếu niên này có hậu thủ!” Nữ nhân cười nói.

Cùng lúc này trước ngực Trương Hàn lao ra một vật, nó phi nhanh hòa thành một thể với Ma Hồn của hắn.

Trong cánh rừng, Trương Hàn cả người đen nhanh nằm im một chỗ, trước mặt liền là cái kia quả trứng đen.

Ánh mắt của hắn tràn đầy không cam tâm ý chỉ, như thể muốn nói rằng: Tới đây lại thất bại, không cam tâm a!!

“Không cam tâm sao....” Không biết từ đâu xuất hiện một giọng nói, Trương Hàn ngẩn người.

Chưa kịp phản ứng lại thì cảm nhận như có vật gì lao vào trong người bản thân, cánh tay nhịn không được nhẹ run.

Có phản ứng! Thân thể của ta có phản ứng!

Trong lòng kinh hỉ, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn không do dự duỗi ra bàn tay chộp lấy quả trứng đen.

“Răng rắc!” Quả trứng xuất hiện vết nứt, tiếp theo lại không ngừng nứt ra.

Trương Hàn ánh mắt nhẹ hiện vẻ kinh hỉ, nhưng chưa vui lâu thì lại vụt tắt vì nỗi thống khổ chuẩn bị được mang tới.

“Rằng rắc!” Cuối cùng vết nứt hiện lên, vỡ trứng vỡ tan tành.

Không ngừng có hắc khí từ đó tỏa ra, những này hắc khí không một chút do dự xông thẳng vào thể nội Trương Hàn.

Cánh rừng chỉ còn vang vọng lấy hắn thổng khổ tiếng hét thảm:”A!!!”