12.
Thứ ba là Nghiêm Tự.
Trong thế giới của anh ấy, câu chuyện giữa chúng tôi rất sáo rỗng, tóm tắt đơn giản là người yêu thế thân của bạch nguyệt quang.
Nhưng sau nhiều lần công lược như vậy, tôi vẫn chưa một lần nhìn thấy bạch nguyệt quang của Nghiêm Tự.
Có lẽ vì sự can thiệp của tôi nên dường như thế giới này đã thay đổi một chút.
Trong khoảng thời gian làm người yêu hợp đồng, tôi trước mặt anh giả vờ ngây thơ, ngoan ngoãn, sau lưng lại làm loạn khắp nơi.
Sau này anh ấy nói với tôi, anh ấy luôn biết rõ tính cách của tôi thế nào.
Thảo nào anh ta có thể làm tổng tài, quá thâm sâu.
Hơn nữa lúc này vẫn có thể bình tĩnh pha cà phê trước mặt tôi.
"Đang nghĩ gì đó?"
Hơi ấm đột ngột bên má làm tôi kịp định thần lại, nụ cười thoải mái của Nghiêm Tự hiện lên.
Anh thu tay lại và đẩy tách cà phê đến trước mặt tôi.
"Em từng rất thích uống latte dừa, còn bây giờ thì sao?"
"Không thay đổi."
Dưới cái nhìn trìu mến của anh ta, tôi liên tục nâng ly lên rồi lại đặt xuống.
Cuối cùng, tôi vẫn nhịn không được khéo léo thú nhận với anh ta:
"Thật ra vừa rồi tôi đang nghĩ, trước đây tôi đã gây ra rất nhiều phiền toái cho anh như thế, sao khi nhìn thấy tôi, anh lại bình tĩnh như vậy?”
"Em ngạc nhiên lắm à?"
Anh ta nhấp một ngụm cà phê, mí mắt rũ xuống, khóe mắt liếc nhìn tôi.
Tôi gật đầu.
Đã tới mức gọi cảnh sát đến bắt tôi, có thể không ngạc nhiên à?
"Quả thực có chút phiền toái, nhưng sau này nghĩ lại, lợi ích mà em mang lại lớn hơn phiền toái, nếu cứ so đo mãi thì là tôi thiển cận quá rồi."
Tại sao không tiếp tục so đo nữa đi!
Tôi giận dỗi uống nửa cốc latte.
Nhìn sang Nghiêm Tự, anh ta chậm rãi xắn tay áo lên đến cổ tay.
Sau đó nhàn nhã cởi ba cúc áo, không hơn không kém, vừa vặn để lộ xương quai xanh thanh tú.
Tôi ngay lập tức nhận được tín hiệu.
Người đàn ông này đang châm lửa.
Ánh mắt của anh ấy không nhìn tôi một phút giây nào nhưng nơi đâu anh ấy cũng thể hiện vẻ quyến rũ trưởng thành của mình.
Mới mấy giờ mà đã đòi biểu diễn đêm khuya cơ chứ.
Tôi chọn chấp nhận tiếp chiêu.
"Chúng ta đi ngủ thôi."
Nghiêm Tự:
"Hả?"
Thế là trừ thời gian ăn, tôi ngủ trên giường anh ta một ngày.
Một giấc ngủ rất đơn thuần.
Đến giờ tan làm, Nguyên Dung gõ cửa đón tôi đúng giờ.
Sắc mặt Nghiêm Tự âm trầm.
Nhưng độ hảo cảm của anh ấy tăng lên đều đặn.
Tôi tức đến mức xanh mặt.
13.
Thứ tư, Nguyên Dung bế tôi ra khỏi giường, miễn cưỡng ném tôi cho Hạ Kỳ.
Cả buổi sáng, tôi bơ phờ nhìn chàng thanh niên cởi trần đẹp trai chuẩn bị bữa sáng và tập thể dục trước mặt mình.
Bây giờ tôi đang ở chế độ tu tâm dưỡng tính và không có hứng thú với điều này.
Anh ta đeo lại chiếc tạp dề hình gấu hồng và chuẩn bị bữa trưa.
Tôi nhịn không được hỏi: "Hồng mềm mại, em hiện tại bao nhiêu tuổi rồi?"
Hạ Kỳ mím môi, đôi mắt cún ngấn nước.
"Có phải chị cảm thấy thân hình này của em không đẹp không?"
Tôi ngáp một cái, nói cho có lệ: “Tuyệt lắm. Chỉ cần nhìn một cái là tôi sôi máu”.
Nói xong, anh ta lao vào tôi như một con chó lớn, ôm cổ tôi cọ tới cọ lui.
Tôi bối rối, sau khi tôi phản bội anh ta và trở thành chị đại, anh ta đã thề sẽ bắt tôi phải trả giá bằng máu.
Đây là cái giá phải trả sao?
Để tôi bị chôn vùi trong cơ ngực của anh ta và ch.ết ng.ạt sao?
14.
Thứ năm tôi gặp Lương Nghiên, mặc dù anh ta không còn khó chịu nữa nhưng anh ta vẫn mang lại cho tôi cảm giác giống như ba người trước.
Giống như những con công với tính cách khác nhau điên cuồng xòe đuôi thể hiện trước mặt tôi.
Sau bốn ngày, cái gọi là nút thắt trong lòng của hệ thống vẫn chưa rõ, nhưng độ thiện cảm của bốn người dần dần tăng lên.
Tôi cứ nghĩ tôi sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ từ họ.
Thật không nghĩ là tôi những lại nhận được những sắc thái tình cảm khác nhau.
Chẳng lẽ lần này xuyên tới đây thực chất là một câu chuyện PO?
Tôi ôm những nghi hoặc trong lòng, cuối cùng ngày thứ sáu cũng tới.
Tôi chẳng quan tâm bộ dạng của mình, nằm xuống thảm bàn bạc với Viên Dung cách kết thúc trò hề này càng sớm càng tốt.
Nhưng anh ta lại có vẻ hời hợt, sáng sớm đã muốn đi tắm, còn nhờ tôi đưa áo choàng tắm cho anh ta.
Sau đó, anh ta mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng và lắc lư trước mặt tôi.
Tôi không thể chịu đựng được nữa.
"Nguyên Dung."
"Hả?"
Anh ta cúi nhìn tôi, tôi nhìn lên anh ta.
"Quần lót của anh bị kẹt ở mông rồi."
Viên Dung sắc mặt đỏ bừng, hồi lâu không nói được một câu hoàn chỉnh.
Tôi tiếp tục nói thêm:
"Nhưng thân hình này quả thực không tệ."
Tôi tưởng anh ta sẽ thẹn quá hóa giận mắng tôi một trận, hoặc là chạy vào phòng ngủ thay quần áo thường ngày.
Nhưng không ngờ, anh ta nói:
"Em, em, em…"
Một lúc lâu, anh ta ngượng ngùng hỏi:
"Em thực sự nghĩ rằng tôi có dáng người đẹp à?"
Doạ tôi sợ đến mức run rẩy không ngừng lùi về sau.
"Này! Em có ý gì!"
Nguyên Dung lần này thực sự tức giận rồi.
Tôi bất lực yếu ớt tựa vào góc tường, nghiêm túc nói:
“Tôi chỉ mong anh có thể bình thường là được rồi.”
Anh ta đỏ mặt quay đầu nhìn đi nơi khác, khó chịu sờ gáy, lẩm bẩm
" Tôi hiểu rồi."
Tôi cảm thấy nhẹ hơn, nhưng không hoàn toàn thoải mái.
Quả nhiên Nguyên Dung cũng có vấn đề.
Tôi phải nghĩ cách cho hết đám công hoè này vào lồng mới được.