Chương 10: Diệt yêu thú!! Độc Giác Mãng Xà!!
Hoàng Tử Gia Nhập!!!
“Nơi này là khu vực cấm phi hành, nhắc nhở mà vẫn cố chấp,sẽ bị g·iết c·hết bất luận tội”
“Toà nhà cao tầng phủ kính kia,là khách sạn các ngươi có thể đăng ký ở lại,mà phải tốn điểm cống hiến đấy,nếu các ngươi giàu,có thể ở độc lập”hắn nói xong chì tay qua các biệt viện.
Từ khi bước vào hắn như đi vào thế giới khác vậy,nơi này hộ vệ mạnh mẽ không khác gì các vệ tướng cả,kiến trúc xa hoa,đẹp đẽ,tượng đài phun nước,khu vườn cây hoa đẹp đẽ, người người đồng phục cực kỳ đẹp,so với hoàng cung hơn chứ không kém.
Ngay tại lúc này,cửa tự động trong suốt mở ra,một làn hơi lạnh đột ngột phả vào người hắn.
“Khà,làm nhiệm vụ về làm ngồi máy lạnh uống lon coca thì tuyệt phải biết,à các ngươi ra quầy bên kia đăng ký, xong ra chính điện chõi kia có bảng nhiệm vụ,ta đi đây” nói xong hắn đi thẳng tới quầy giao nhiệm vụ.
“Xin chào Vân tỷ ta làm xong nhiệm vụ rồi đây”
“…”
Ngay lục này tại Sâm Lâm Sơn Mạch nơi núi cao heo hút,rừng sâu thẳm thẳm,càng vào sâu càng nhiều quái vật cường đại nghe đâu có cả Ngũ giai yêu thú.
“Này các ngươi đi chậm lại tí được không hã,hay nghỉ ngơi một đi tí,ta mệt quá” Lý Khanh chạy hì hục thở.
“Ta nói này Lý cẩ·u đ·ản,ngươi có thể giảm cẩn lại đi được không,nhìn cái bụng ngươi khác gì con heo sắp lên bàn mổ không?”
“Phong Thanh tiểu tử nhà ngươi biết cái gì,này gọi là bụng thần tài đấy”
“Tới rồi,nơi này rất ít hung thú xung quanh,ta đoán con độc xà kia ở trong hang này”Dương Nhạc Nhạc cùng ba người núp một bên.
“Bây giờ chúng ta làm sao lôi con xà đản này ra đánh đây”ba người nhìn nhau sau đó chủ động quay lại nhìn Lý Khanh đang chậm chạp tới.
Hắn bất chợt run lên nhìn lại:”Gì đấy,các ngươi nhìn ta với ánh mắt thèm thuồng kia là sao,bổn gia ta không bán hán nhé”
“Lý Khánh lát ngươi hấp dẫn con rắn ra ta với hai người còn lại xuất kích”
“Sao lại là ta,không đi đâu”hắn phản bác rất kịch liệt.
“Nha,ai bảo ngươi da dày thịt béo,dễ dụ hơn”Phong Thanh nói hai người khác cũng gật đầu đồng ý.
“Chậc,lụm xong cái đầu con rắn mối này,ta đãi ngươi một chầu ở ăn thoải mái chịu không”
Nghe ăn hắn sáng cặp mắt:”Được”.
Lý Khanh hắn chầm chầm đi lại gần trước hang của độc giác mãng xà, ngưởi thấy mùi lạ bước vào lãnh thổ của mình,con rắn lao thật nhanh đi ra âm thanh to chấn động cả hang.
“Ngoạ tào,ta nói đi nhầm ngươi tin không”nói xong hắn cong đuôi chạy thẳng ra ngoài.
“Phi thạch”
Lý Khanh dậm chân thật mạnh xuống dùng phi thạch trên đất biến đổi thành một loạt đá bay thẳng vào đầu mãng xà hắn cấp tốc bương thẳng ra ngoài.
“Tới tới,tới công chiện rồi,nó ra rồi”hắn hốt hoảng chạy ra,mà công nhận thân mập này gặp chuyện chạy nhanh thật.
Ba người còn lại đang canh bên ngoài chờ con rắn phi ra úp sọt.
Mãng xà bị ăn đá nổi dận đùng đùng gầm thét lao ra muốn nuốt trọn con lợn béo hình người này.
Sắp thấy mới ra khỏi hang sắp đuổi được tới hắn, hắn cuống lên.
“Người đâu hết rồi”khóc chảy không ra nước mắt mà thét.
“Bão kiếm” “Bích Ba chưởng Pháp” “Song thú chưởng”
“Ầm”
Bỗng nhiên từ các nơi đại chiêu bay lại khiến độc giác mãng xà không kịp phản ứng,bụi đất bay lên khăp nơi.
“Các ngươi làm cái gì vậy tí nữa ta đã trong miệng con rắn rồi”hắn tí tiện cả ra quần.
Bỗng một tiếng rít lên,trong làn khói bụi,mãng xà há cái miệng thật to táp tới Lý Khánh.
“Kim Chung Cháo”
“Ầm”
Độc Giác mãng xà đập vào kim chung cháo,nó khuẩy đuôi đập liên tục,Lý Khánh mặt bắt đầu tái mét rồi.
“Ầm”
“Ầm”
“rắc”Không xong rồi kim chung cháo sắp không trụ nổi rồi.
“Song Thú Chương”Hầu Thiên Bá nhảy từ trên trời xuống song thủ hiện hoá hai đầu kim hổi đập thẳng vào thân Mãng xà.
“Rầm”
Độc Giác Mãng Xà xoay đuôi đập thẳng vào người Hầu Thiên Bá.
“Véo,ầm”
Hắn thẳng dính vào vách tường,rớt xuống đất,b·ất t·ỉnh nhân sự,độc mãng từ từ bò lại hắn.
“Cẩ·u đ·ản tử đơ cái gì,giữ chân nó lại một lát cho ta”nói xong Phong Thanh tụ lục thành hai đoạ huyền lực trên quạt.
“Được” Lúc này Lý Khánh mới ý thức lại được..
“Đại Địa Trấn”Hắn đập hai tay xuống đất tạo thành cơn địa chấn lao thẳng tới độc mãng toạ thành lớp đá khốn trụ nó.
“Nhanh lên ta không giữ lâu được”
”Tránh ra mập địt”
“Trảm thủ-Loạn Ảnh Lưu”
Đây là tuyệt kỹ gia truyền của nhà hắn.
Lý Khánh nghe vậy vội nhảy sang một bên,không khí bị xé rách vô số bạch ngân sắc hình lưỡi quạt bay thẳng vào Độc Xà.
Độc Giác biến sắc nó vốn bị trọng thương lại còn đang bị trói buộc.
Mắt thấy như vậy,trong mắt nó cũng xuất hiện một tia hung mãn.
Chỉ thấy nó mở ra xà khẩu.
Một viên mặt ngoài có chút vết rách lục sắc long châu,đột nhiên bị nó phun tới.
Viên châu vừa mới xuất hiện,xung quanh độc vụ nơi ở của Độc Xà như tiếp thu đuọce mệnh lệnh một dạng.
Cấp tốc hướng về phía viên châu ngưng tụ.
Đây là…Độc giác yên đan!
Đây là yêu thú ở cuối cùng liều mạng thời kỳ,mới có thể thi triển ra thủ đoạn cuối cùng.
Một kích toàn lực phía dưới.
Dù cho Trúc cơ viên mãn cũng không dám liều mạng tiếp lấy.
Trảm thủ chui cùng Độc giác yêu đan hung hăng chạm vào nhau.
Tiếng nổ kịch liệt không ngừng truyền đến,liên luy phương viên vài trăm mét.
Còn tốt may lúc này Dương Nhạc Nhạc kéo Hầu Thiên Bá cùng một chỗ tế ra kim chung cháo,che chở mấy người.
Đồng thời lại sử dụng phòng ngự của mình bao bọc tất cả.
Lại vung băng phách kiếm tạo thành vô số hư ảnh kiếm.
Băng Nhận-Kinh Địa Thiên.
Trùng điệp phòng ngự phía dưới,đem sóng xung kích đụng vào nhau,khó khăn lắm mới cản lại.
Bụi mù tràn ngập,ba người căn bản không có cách nào thấy rõ bên ngoài chuyện gì đang xảy ra.
Tất cả đều đang cầm v·ũ k·hí trên tay.
Mấy hơi thở trôi qua,bụi mù dần tán đi.
Kim chung cháo dổ vở thành từng mảnh vụn rơi xuống đất,triệt để phá huỷ.
Xem ra pháp bảo lúc nãy đã vận dụng đến cực hạn rồi,dù sao cũng là Hoàng Giai phẩm cấp.
“Phong Thanh,Cái kia Độc Giác mãng xà…?”
“Chắc cũng đã tự giải quyết chăng?”
Phong Thanh kéo Lý Khánh ngồi dậy,con Hầu Thiên Bá ngất ngây con gà tây luôn rồi.
Dương Nhạc Nhạc lấy ra sinh mệnh đan,trước khí đi nàng đổi vài viên ở công hội.
Hầu Thiên Bá lúc này mới lơ mơ tỉnh dậy,bợ cái đầu hoang mang.
Cuồng phong quét qua,đem tất cả bụi mù đều xua tan.
Lại phát hiện Độc Giác Mãng Xà không thấy bóng dáng tăm hơi đâu.
Chỉ để lại trên mặt đất v·ết m·áu.
“Độc Giác Mãng đâu..?”
“Còn biết chạy trốn!”
Dương Nhạc Nhạc cùng Phong Thanh loé lên:”Truy”
Mọi người đúng dậy cấp tấp hướng theo v·ết m·áu.
“Truy”
Dương Nhạc Nhạc lại nhắc mọi người một tiếng.
Bốn người cấp tốc theo hướng Độc Giác Mãng Xà chạy trốn mà đuổi theo.
Rất nhanh trong rừng sâu lại xuất hiện một cái động khác,nơi này máu tanh cực kỳ,
Bên ngoài còn có vô số máu cùng thịt nát.
Bốn người không do dự tiến vào!.
Bên Trong động tràn ngập mùi hôi tanh rình.
Xung quanh thì toàn xác c·hết yêu thú t·hi t·hể.
Ở tận cùng của sơn động xuất hiện một cái hồ lớn, nước không ngớt từ trên cao chảy xuống.
Con độc giác yêu thú đã ngãn xuống cuộn tròn xung quanh viên trứng,phảng phất muốn bảo hộ nó một dạng.
Trên người nó v·ết t·hương chằng chịt,máu không ngừng chảy,v·ết t·hương rách ra có thể thấy cả huyết nhục.
“Nó đ·ã c·hết rồi..”
Hầu Thiên Bá nhìn thấy nó liều mạng cũng đều muốn trở về bảo vệ lấy nhi tử của mình giọng nói có chút trầm lặng.
“Chắc nó muốn thấy hài tử của mình một lần cuối a..”
Bốn người nhìn thấy cảnh này có chút tiêu điều.
bốn người tới phía nó,trực tiếp cắt đầu độc mãng,trực tiếp đem viên xà trứng cầm lên.
Nồng nặc sinh mệnh vờn quanh ở bên cạnh quả trứng bên cạnh.