Lỗ Ban Ban làm một đầu sỏ siêu cấp trẻ trâu, một mình hùng bá toàn bộ khối 6 của tiểu học, lớn thì là cả khối 6 muốn cử hành hoạt động chỉnh người cỡ lớn gì, nhỏ thì là học sinh nam trong lớp mỗi ngày phải gọi nhóc ta là lão đại bao nhiêu lần, có thể nói là một đại bá vương quản trời quản đất quản không khí của trường tư Kim Thụy. Đối với nhóc mà nói, toàn bộ lớp 6-8 chính là địa bàn tư nhân của nhóc, không riêng gì tất cả học sinh đều phải nghe lời nhóc, nghe nhóc chỉ huy, ngay cả toàn giáo viên khối 6 phải coi nhóc như Thái tử gia mà cung phụng mới có thể thoát khỏi vận mệnh bị sa thải.
Trên thực tế, phần lớn giáo viên cũng làm như thế thật. Mỗi một giáo viên ở trên lớp học chưa bao giờ quang minh chính đại phê bình Lỗ Ban Ban, lại còn có người sẽ không tự giác lấy lòng nhóc, dù sao ba người ta chính là Cục trưởng đương nhiệm của Cục giáo dục thành phố Kinh, một câu của Cục trưởng hoàn toàn có thể quyết định vận mệnh của một giáo viên. Ngay cả hiệu trưởng đều phải dỗ vị thái tử gia kia mấy phần.
Cho nên, Lỗ Ban Ban một đường từ năm nhất tiểu học trẻ trâu tới lớp 6, lại còn không có một chút tự giác rằng mình là trẻ trâu. Ngược lại cảm thấy toàn bộ trường học đều hẳn nên nghe nhóc, đây là chuyện đương nhiên. Nếu trường học đều phải nghe nhóc, như vậy làm bài tập gì đó, trước nay liền không hề có trong kế hoạch của nhóc ta. Có thể nói, Lỗ Ban Ban đã 6 năm không hề làm bài tập lấy một lần. Nhưng dù vậy thành tích nhóc vẫn đứng đầu, đừng tưởng rằng nhóc này là thiên tài gì đó, chẳng qua là mỗi lần trước khi thi cử cậu nhóc đều có thể nhận được một phần đáp án tiêu chuẩn mà thôi.
Một tiểu bá vương như thế sau 6 năm không làm bài tập bỗng nhiên nghe được ba chữ "Nộp bài tập", trong nháy mắt đó quả thực đều phải hoài nghi đời bá vương của mình. Nhóc hoài nghi ông thầy trước mặt này hôm qua bị cậu nhóc đập hỏng đầu rồi, cho nên hôm nay mới sẽ nói ra mấy câu như nộp bài tập.
Vì thế, Lỗ Ban Ban phẫn nộ đứng lên, bắt đầu mắng Nhậm Trúc, chỉ là nhóc mắng mắng liền nhịn không được ngậm miệng, bởi vì không biết vì sao, nhóc ta bỗng nhiên cảm thấy toàn thân có hơi lành lạnh.
Lỗ Ban Ban ngậm miệng, toàn bộ lớp 6-8 đều an tĩnh đến tưởng như có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất. Rồi sau đó, giọng nói trong thanh lãnh lại mang theo trào phúng không chút nào che giấu thuộc về chủ nhiệm lớp 6-8 liền có vẻ cực kì rõ ràng chói tai:
"Đây là lần đầu tiên thầy nghe được học sinh dám nói giáo viên có bệnh, hơn nữa lại đúng lý hợp tình nói bản thân không làm bài tập tới vậy."
Lỗ Ban Ban cười nhạo một tiếng muốn nói chuyện tiếp, lại bị Nhậm Trúc lạnh lẽo nhìn thoáng qua, tức khắc cảm thấy cả người cứng còng, đầu loạn thành mớ bòng bong, hoàn toàn nói không nên lời.
"Nghe nói ba em là Cục trưởng cục giáo dục, có vẻ như rất lợi hại?" Nhậm Trúc lạnh nhạt hỏi một câu.
Lỗ Ban Ban giống như bỗng nhiên tìm được chỗ dựa, lập tức kiêu căng ngạo mạn nói: "Đúng vậy, ba tui là Lỗ Húc! Biết ba tui là ai thầy còn bắt tui làm bài tập?! Có phải thầy không muốn làm việc ở đây nữa phải không?"
Nhậm Trúc nghe được lời này, khóe miệng lộ ra nụ cười vừa lòng, Ninh Huân nhìn thấy nụ cười kia, ánh mắt hơi hơi nheo lại, rồi sau đó hắn trông thấy một góc di động màu bạc trong túi áo gió Nhậm Trúc. A~ một hồ ly giảo hoạt.
"Ồ, nhưng như thế thầy lại càng không rõ, ba em đều làm cục trưởng cục giáo dục, sao em có thể mặt dày vô sỉ bôi đen ba mình, nhục mạ giáo viên, hơn nữa không làm bài tập? Ba em chẳng lẽ không dạy em tôn sư trọng đạo sao? Nếu ba em không dạy em, như vậy mẹ em cũng không dạy em sao? Nếu cả ba mẹ em đều không có năng lực dạy dỗ em, thì em vẫn còn có ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại chứ nhỉ? Nhiều thân thích cộng lại như thế mà vẫn không dạy em tôn sư trọng đạo ra sao, cố gắng học tập như thế nào, quả thật khiến thầy hoài nghi gia giáo nhà em, nếu ngay cả con trai mình cũng dạy không tốt, như vậy ba em làm cách nào lên làm Cục trưởng cục giáo dục? À, nghe nói nhà các em rất có tiền, bộ quần áo trên người em chắc cũng là nhãn hiệu nổi tiếng ở nước ngoài nhỉ, hết thảy chắc tới bốn năm ngàn khối đúng không? Bằng với nửa tháng tiền lương của thầy đấy."
Lỗ Ban Ban tuy rằng không cố gắng học tập, nhưng bằng bản năng, nhóc vẫn nghe ra được ác ý trong giọng nói của Nhậm Trúc, nhóc ta ngay lập tức liền mắng: "Thầy là cái đồ nghèo kiết xác! Nếu biết nhà tui có tiền còn ở trước mặt tui lên mặt cái gì! Nhà tui dạy rất tốt, cả nhà tui đều nói tui có thể tùy ý không làm bài tập, thầy là cái đéo gì mà dám quản tui?! Phải biết rằng ba tui mỗi ngày thu hiếu kính đều cao hơn một tháng tiền lương của thầy! Khuyên thầy sớm một chút biết nghe theo tui nói, bằng không tui sẽ trực tiếp bảo ba tui sa thải thầy! Biết không thằng ngu?!"
Lỗ Ban Ban la om sòm, mấy thằng đàn em chung quanh cậu ta cũng ngo ngoe rục rịch theo, có một hai đứa trực tiếp đi theo chửi Nhậm Trúc, rất nhanh lớp 6-8 đã trở nên hỗn loạn. Toàn bộ học sinh trong lớp cũng chỉ có Chu Lai là hơi có chút lo lắng nhìn anh, nhìn Nhậm Trúc xong, ánh mắt cậu nhìn về phía Lỗ Ban Ban liền tràn ngập tối tăm, hơn nữa còn mang theo một tia cười lạnh. Cái thằng ngu đần kia, từ những lời nó nói vừa nãy, ba nó nhất định có tham ô. Có lẽ cậu có thể ra tay từ điểm này.
Mà lúc này Ninh Huân đứng ở ngoài cửa cũng là vẻ mặt hứng thú, hắn rất muốn biết kế tiếp thanh niên này phải làm sao mới có thể ổn định cục diện rối loạn đấy? Phải biết rằng đám trẻ trâu đó ngay cả giáo viên còn dám đánh, bây giờ chỉ sợ Nhậm Trúc có kêu rách cổ họng cũng sẽ không có ai nghe.
Kết quả, ngay sau đó, Ninh Huân cùng Chu Lai liền thấy được một màn làm cho tròng mắt bọn họ thiếu chút nữa rớt luôn.
Nhậm Trúc trực tiếp cầm cái đồ lau bảng, không nói hai lời ném vụt về phía Lỗ tiểu béo! Hơn nữa cái đồ lau bảng đó quả thực y như là Tiểu Lý Phi Đao, vô cùng chính xác đập vào giữa cằm và mặt của Lỗ Ban Ban, trực tiếp đập ra một hình chữ nhật màu trắng trên mặt nhóc ta.