Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Cương Đạn Nhi đầy mặt hiếu kỳ nhìn đông xem tây, tia sáng đáng khinh phát ra từ trong hai con bắt bé tí, một chiếc lưỡi thò ra khỏi miệng lệch sang một bên, nước dãi từ miệng chảy xuống dưới.
Miêu tả ở trên mang theo ý thức chủ quan cực mạnh của Trương Tiểu Kiếm.
- Ah, bên này! Bên này! – Thấy Cương Đạn Nhi muốn chuẩn bị bung lụa, Trương Tiểu Kiếm vội vàng kéo lấy dây xích chó, đáng tiếc Cương Đạn Nhi thật sự là quá lớn, hoàn toàn không kéo nổi, vì thế Trương Tiểu Kiếm nhanh chóng lấy ra một miếng bò khô từ trong ba lô. Trương Hàm Hàm đã nói với hắn, nếu Nhị Cáp không vui vẻ thì cho nó ăn đồ ăn vặt, nó sẽ vui vẻ…
Phương pháp này rất có tác dụng, nháy mắt kéo gần quan hệ giữa Trương Tiểu Kiếm và Cương Đạn Nhi. Nhị Cáp ăn xong một miếng rồi liếm miệng, chờ mong nhìn Trương Tiểu Kiếm.
- Không có. – Trương Tiểu Kiếm giơ hai tay ra, ý bảo không còn nữa.
- Ào hú hú… - Cương Đạn Nhi bất mãn hừ hừ, duỗi móng vuốt vịn lấy tay Trương Tiểu Kiếm, bộ dạng như là không tin tưởng đã không còn bò khô nữa.
Nhìn bộ dáng tham ăn của Cương Đạn Nhi, Trương Tiểu Kiếm rơi vào trầm tư. Con cờ hó này, thật sự có một phẩy năm phần bốn huyết thống của sói sao? Xác định một phẩy năm kia không phải là Alaska với Samoyed?
Dắt chó đi dạo nha, nhất là dắt loại chó cỡ lớn như thế này, đương nhiên là không thể tùy ý dắt đi chỗ nào cũng được. Lỡ như khiến các bạn nhỏ sợ hãi thì không được ổn đâu.
Cho nên Trương Tiểu Kiếm dự tính rất đơn giản, đi công viên gần nhà dạo qua một vòng là được.
Đáng tiếc, lý tưởng rất mỡ màng, hiện thực rất gầy gò. Cương Đạn Nhi vừa thấy Trương Tiểu Kiếm không cho mình đồ ăn, “Bùm” một phát nằm xuống đất.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Mười giây trôi qua, Nhị Cáp vẫn nằm ở đó tội nghiệp nhìn Trương Tiểu Kiếm.
Trương Tiểu Kiếm bất đắc dĩ kéo dây xích, chuẩn bị kéo Nhị Cáp đứng lên. Ai biết hắn vừa nắm chặt chân trước của Nhị Cáp, Nhị Cáp đã bắt đầu giãy dụa, miệng kêu “Áo áo” tiếp tục nhoài mình xuống mặt đất, giống như là Trương Tiểu Kiếm muốn làm gì nó vậy.
- Ào hú ào hú…!
- Tao đệt! Mày đứng lên! Đứng lên! – Trương Tiểu Kiếm nhanh chóng túm lấy vòng cổ của nó, muốn nâng con cờ hó này lên.
Nhưng mà vạn vạn không ngờ tới, thể trọng của Nhị Cáp không nhẹ chút nào. Vào những lúc nó chết cũng không chịu phối hợp, vậy thì thật lòng khó khăn…
Lúc này đã đến giờ đi học, rất nhiều học sinh vội vàng chạy về phía trường học. Trên đường đi nhìn thấy cảnh tượng này, lần lượt thả chậm bước chân…
- Ê ê ê?! – Trương Tiểu Kiếm sững sờ: - Anh chó, cụ chó? Nhanh đứng lên đi!
Nhị Cáp không để ý đến lời kêu gọi của Trương Tiểu Kiếm, nằm trên đất giả chết, miệng còn phát ra thanh âm nức nở tủi thân, thật là người thấy xót xa người nghe rơi lệ!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Coi như mày trâu bò, mày lớn nhất được chưa?
- Đứng lên đi. Đến công viên rồi cho mày ăn được chưa? – Trương Tiểu Kiếm thở dài: - Bây giờ ngay cả dắt chó đi dạo cũng phiền lòng như vậy, haizzz…
Sau đó hắn lập tức nhìn thấy Cương Đạn Nhi lăn một vòng đứng dậy ngay, ngồi trên đất vô tội nhìn Trương Tiểu Kiếm.
… ĐKM!
Đậu má đây toẹt đối là hợp thể ba con ngốc kéo xe trượt tuyết! Thuần khiết!
Tiếp theo Trương Tiểu Kiếm chỉ có thể sử dụng khô bò cuồn cuộn không hết để hấp dẫn Cương Đạn Nhi chạy đến địa điểm mục tiêu. Chỉ có một đoạn đường ngắn ngủi như vậy thôi, vậy mà đã ăn luôn hơn nửa túi khô bò chuyên dụng của chó!
Bò khô cho chó, còn là chuyên dụng…
Trương Tiểu Kiếm có chút muốn nếm thử xem, khi mà hệ thống nói túi khô bò chỉ có 200g này đại khái giá 400 tệ, loại cảm xúc này càng mãnh liệt hơn…
- Ah yoo, đây không phải là tiểu ca kia sao? Tiểu ca chào buổi sáng nhé!
- Tiểu ca, hôm qua không có trật tự đô thị đến đây chứ?
- Ai yoo tiểu ca cậu quen biết trật tự đô thị thì nói sớm đi, đều là người một nhà… Đây là dắt chó đi dạo sao? Ôi! Con chó này thật là đủ uy phong!
Xem ra lần trước nói câu “Anh là người mà các ông không thể trêu chọc được” rất có hiệu quả đấy…
- Ừ ừ, dắt chó… - Trương Tiểu Kiếm tùy ý đáp, sau đó chắp tay: - Còn nước còn tát chúng ta… Đậu má!
Hắn còn chưa nói xong, đã cảm thấy có một luồng sức mạnh cực lớn truyền đến từ dây xích chó, suýt nữa thì toàn thân đều bị Cương Đạn Nhi kéo bay lên trời. Sau đó nhìn thấy Cương Đạn Nhi lao vào trong công viên giống như một cơn gió!
- Ào hú -----! – Cương Đạn Nhi vừa xông vào vừa phát ra tiếng kêu cao vút.
Trương Tiểu Kiếm cũng chạy theo. Lập tức đã biết được vì sao Cương Đạn Nhi lại vui vẻ như thế --- Ở ngay trước đó không xa có một con Samoyed xinh đẹp!
Quan trọng nhất là chủ nhân của Samoyed là một tiểu cô nương chừng 21 – 22 tuổi, bộ dạng rất là sạch sẽ tươi mát, mặc quần áo thể thao, rõ ràng là đi ra chạy bộ nhân tiện dắt chó đi dạo!
Cương Đạn Nhi vừa chạy vừa “Ào hú” “Ào hú” giống như ca hát phối nhạc cho con Samoyed kia vậy, thanh âm khi cao khi thấp rất có nhịp điệu tiết tấu.
Nó nhất định là Mozart của loài chó, Beethoven của loài sói trong truyền thuyết!
Sau đó Trương Tiểu Kiếm đã thấy Cương Đạn Nhi chạy qua dùng mông đẩy Samoyed sang một bên, tiếp theo ngẩng đầu nhìn cô nương kia, con mắt ứa ra ánh sáng xanh mượt!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Nói chứ ĐM một phẩy năm phần bốn huyết thống sói của mày mà không phải là sắc lang thì đéo ai tin đâu tổ sư!
Nhìn hình thể của Cương Đạn Nhi kìa, cách xa một chút thoạt nhìn còn bự hơn cả thân thể của cô nương kia. Trương Tiểu Kiếm rùng mình, nếu như cắn một phát…
- Cương Đạn Nhi, trở về! – Nhanh chóng cầm ra khô bò từ trong ba lô, Trương Tiểu Kiếm bỏ vào tay giơ lên: - Trở về ăn thịt đi!
Rất rõ ràng, một phẩy năm phần bốn huyết thống sắc lang cuối cùng không thể chiến thắng được hai phẩy năm phần bốn huyết thống tham ăn, Cương Đạn Nhi vừa thấy khô bò lập tức vèo vèo chạy về.
Cho Cương Đạn Nhi ăn một ngụm khô bò trước, lúc này Trương Tiểu Kiếm mới dắt nó đi xin lỗi cô nương kia:
- Xin lỗi xin lỗi, Cương Đạn Nhi nhà tôi hơi quậy phá một chút. Vừa rồi không làm cô sợ chứ?
- Không có! – Hiển nhiên cô gái cũng là người yêu chó, nghe vậy cười nói: - Cún nhà anh rất to khỏe nhỉ, lớn hơn Bạch Manh Manh nhà em mấy size cơ, ha ha.
Ai yoo, nói đến đây, tuy rằng tính cách của Cương Đạn Nhi có chút không đứng đắn, nhưng ánh mắt còn rất tốt…
Đứng gần, Trương Tiểu Kiếm càng cảm thấy diện mạo của cô em này khá là ổn. Thân cao gần 1m65, xem eo nhỏ, xem ngực lớn, xem cánh tay gầy, nhất là hình thể toàn thân, vừa thấy đã biết là kiểu mẫu khung xương nhỏ thân thể mềm, vật ân huệ của đàn ông nhá, tài xế già đều biết!
Hệ thống:
- Cậu lại không phải là tài xế già. Thậm chí chưa từng đụng vào xe tí nào ấy chứ.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
- Ai yoo, thường thôi thường thôi. – Không để ý đến hệ thống, Trương Tiểu Kiếm cười ha ha đáp: - Samoyed của em tên là Bạch Manh Manh à? Thật đúng là rất moe đấy. Quả nhiên chỉ có Samoyed là xinh đẹp nhất, thiên sứ mỉm cười mà.
Ai mà không thích nghe lời hay đúng không?
Quả nhiên, cô nương kia vừa nghe thấy Trương Tiểu Kiếm khen Samoyed nhà mình, lập tức vui vẻ, còn sung sướng hơn cả nghe khen mình xinh đẹp, nói:
- Cũng được thôi, chẳng qua là bộ dạng tàm tạm, hình thể kém hơn con của anh. Là Husky à? Nhìn xem giống loài với màu lông, con của anh không rẻ đâu nhỉ?
Này còn cần phải hỏi sao? Giá trị hơn trăm ngàn nhá!
- Không đắt không đắt! – Trương Tiểu Kiếm hàm súc cười nói: - Hơn trăm ngàn thôi. Có một phẩy năm phần bốn huyết thống của sói, tương đối khó mua.
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Thẩm Giai Di!”
Woa ha ha ha ha ha ha ha ha! Vào thời điểm này mà không ra sức chém thì quá xin lỗi bản thân mình chịu tội sáng nay đúng không nà?!