Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
(*) Tiêu đề chương này là một câu nói đùa lưu hành trên mạng Trung Quốc. Theo luật pháp Trung Hoa, phạm tội cưỡng hiếp thì hình phạt là từ ba đến mười năm; nếu gây thương tích nghiêm trọng cho nạn nhân thì hình phạt từ mười năm trở lên, tù chung thân hoặc là tử hình. Còn đối với ấu dâm thì được xử theo điều lệ thứ hai. Cho nên câu nói này có ý muốn trêu chọc những đứa bé vị thành niên xinh đẹp đủ để khiến bọn họ nảy sinh ý định ấu dâm, cho dù bị tử hình cũng không lỗ.
===
Cũng chẳng trách Trương Tiểu Kiếm buồn bực như vậy, hắn đang chuẩn bị ăn, nhưng trên bàn chỉ còn dư lại chút canh canh nước nước…
Ăn cơm trưa xong, mọi người lại ở trong phòng Tô Mai các loại chơi vui vẻ, nháy mắt một buổi chiều đã trôi qua…
Đến sáu giờ, wechat của Trương Tiểu Kiếm vang lên.
Đệ Nhất • Ultraman: “Kiếm ca, đâu rồi? Sao em không thấy anh ở văn phòng bất động sản?”
Ah? Đây không phải là Ninh Thư Hào sao? Nhóc này đã đến văn phòng rồi à? Ai yoo, vừa rồi chơi vui quá quên mất việc này, một tối hai trăm tệ chứ không đùa đâu!
- Ê này… - Trương Tiểu Kiếm vội vàng đứng dậy khoác áo: - Mọi người cứ chơi trước đi nhé, tôi có việc phải trở về văn phòng bất động sản đây.
Đám người Sở Phi ước gì hắn mau cút đi, Sở Phi thậm chí còn không quay đầu lại:
- Được, Tiểu Kiếm cậu cứ đi về trước đi, chúng tôi lại chơi với Tô Mai một lúc.
Giang Nghi Niên gật đầu tỏ vẻ tán đồng:
- Đúng rồi Kiếm ca, bọn tôi lại ở lại thêm tí nữa. Cậu đi trên đường cẩn thận chút ha.
- Muốn về rồi sao? – Ngược lại là Tô Mai có chút lưu luyến không rời, nhỏ giọng nói: - Không ngồi thêm tí nữa à?
Sau đó nhìn ra bên ngoài, nói:
- Ngoài trời đầy mây rồi kìa, sợ là lát nữa sắp đổ mưa. Không thì… Chờ lát nữa lại đi?
Sắp đổ mưa? Trương Tiểu Kiếm nhìn thoáng qua, còn đúng thế, trời có chút âm u rồi.
Nhưng mà thế cũng không được!
- Ừm, thật sự là việc gấp. – Trương Tiểu Kiếm gãi tóc: - Mọi người cứ chơi đi, ha ha.
- Tiếc quá… - Tô Mai bĩu môi, tỏ vẻ không vui: - Em đã có chút đói bụng rồi, còn tính lát nữa muốn ăn cơm anh nấu một bữa nữa cơ.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Nói thẳng ra cô luyến tiếc tôi đi là vì muốn ăn thêm một bữa cơm nữa là được chứ gì…
Nhưng 200 tệ đang chờ ở đằng kia, cô có nói nở hoa anh cũng phải đi về trước!
- Nếu không thì… - Trương Tiểu Kiếm vội vàng nói: - Ngày mai anh lại tới?
- Được nhé! – Ánh mắt Tô Mai sáng lên trong phút chốc: - Hứa đấy nhé!
Sở Phi: “…”
Giang Nghi Niên: “…”
Kim Khải Toàn: “…”
Một đôi gian phu râm phụ! Nhìn xem hai người vênh mặt kìa, làm thế trước công chúng thật sự ổn không?!
Vì thế, dưới ánh mắt lưu luyến không rời của Tô Mai, Trương Tiểu Kiếm nhanh chóng đi ra cửa nhà cô nàng.
Xuống lầu, gọi taxi, đi thẳng đến văn phòng bất động sản hoa viên Trung Áo.
- Ai yoo, cảm giác hôm nay cũng không tệ lắm. – Trương Tiểu Kiếm nhìn điểm số khiếp sợ biểu hiện trên hệ thống, he he sung sướng: - Lại sắp được chín trăm rồi, quả nhiên là nên lấy người làm gốc nha…
Đang nghĩ đến đây, bỗng nhiên hệ thống lại nhảy ra một dòng chữ ---
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Trần Tử Hào!”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Chuyện gì thế?
Đây không phải là Trần ca muốn mua nhà sao? Hắn gặp phải chuyện gì mà sợ đến thế vậy?
Trương Tiểu Kiếm nghĩ thật lâu cũng không nghĩ rõ ràng được. Thôi kệ nó đi, nhanh chóng kiếm điểm số mới là lẽ phải! Nếu không thì cho dù bây giờ có biết cũng chẳng làm được gì đúng hông?
Ngồi xe taxi đến văn phòng bất động sản, Trương Tiểu Kiếm vừa trở về lập tức đi vào văn phòng của Vu tỷ. Quả nhiên Ninh Thư Hào đã làm bài tập ở đó. Nhưng ra ngoài dự kiến của Trương Tiểu Kiếm là, lúc này không chỉ có Ninh Thư Hào, bên cạnh hắn còn có một tiểu Loli…
Tiểu Loli thoạt nhìn cũng bằng tuổi Ninh Thư Hào, bộ dáng trắng nõn đáng yêu, đôi mắt đen thui to tròn, cột tóc hai bên xinh xắn, cầm bút viết trong tay, đang nghiêm túc làm bài tập.
Đây là tình huống gì vậy? Thằng này dẫn bạn gái nó đến à?!
Ông tướng, muốn ra oai với anh à?
- Được lắm thằng nhóc. – Trương Tiểu Kiếm vừa tức vừa buồn cười: - Hôm qua mày vừa nói có ba bạn gái, hôm nay đã dẫn đến một rồi à? Muốn chọc tức anh chứ gì?
Nghe vậy, Ninh Thư Hào nhất thời ngẩng đầu, nhìn Trương Tiểu Kiếm đầy mặt khinh thường:
- Xì, em có nhất thiết cần phải tranh hơn thua với thằng xấu như anh không? Em là thấy anh sống được quá thảm, đáng thương quá, cho nên bây giờ định giới thiệu một đứa cho anh ý. Thật là lòng tốt không được cảm ơn.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Ông giời của tôi ơi! Trẻ con bây giờ trưởng thành sớm đến vậy sao?!
Bé bằng cái rắm lông còn chưa mọc đủ mà đã bắt đầu dẫn mối rồi á?!
Mày làm thế bố mày biết không? Mẹ mày biết không? Thầy cô mày biết không?
- Khụ khụ… - Trương Tiểu Kiếm đặt nắm tay lên miệng nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, sau đó nói: - Cám ơn.
Của cho không ngu gì không lấy các đồng chí nhể!
Lại nhìn kỹ tiểu cô nương kia, ai yooo, xem khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn này, trong trắng có hồng nhé… Xem đôi mắt to kìa, xinh đẹp biết mấy, tràn ngập linh khí nhé… Xem dáng người này, ah, tuy rằng số tuổi không lớn nhưng bộ ngực nhỏ đã có quy mô rồi nhé… Còn có bàn tay nhỏ kìa, nhất định là mềm nhũn…
Mới lớn chừng này mà đã hại nước hại dân như thế rồi, đến khi trưởng thành nhất định là vưu vật nhân gian nhé!
Lại nói, chơi dưỡng thành Loli cũng không tệ ấy nhỉ…
Huyết kiếm ba năm, tử hình không lỗ ấy chứ!
- Tới, em gái! - Trương Tiểu Kiếm cười hì hì nhìn tiểu cô nương nói: - Cười cái cho đại gia xem nào!
- Xì! – Cô nhóc không nhịn được nữa, bật cười lên tiếng, nói: - Tiểu Tiện Tiện anh thật đúng là đủ bựa. Hắn nói vậy anh tin thật à?
Ninh Thư Hào lại càng là chỉ vào Trương Tiểu Kiếm cười to, nói:
- Ha ha ha ha ha ha ha! Tớ đã nói cái gì rồi nhỉ, anh này không chỉ vừa xấu vừa nghèo, còn lầy lội các thứ, ha ha ha ha ha! Nhưng mà tớ thích! Nếu cổ hủ đứng đắn quá ngược lại là không thú vị gì cả!
- Xì, nhóc con. – Trương Tiểu Kiếm ngồi trên sofa, vắt chéo chân, nói: - Mày còn tưởng anh không đoán được à? Cô nhóc này là Trương Hàm Hàm đúng không?
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + 3 đến từ Ninh Thư Hào.”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +3 đến từ Trương Hàm Hàm.”
- Ah?! – Ninh Thư Hào đầy mặt khiếp sợ, sau đó kêu lên: - Sao anh biết tên nó là Trương Hàm Hàm?! Anh điều tra em à?
- Đúng rồi! – Trương Hàm Hàm cũng đầy mặt mờ mịt, ngơ ngác hỏi: - Tiểu Tiện Tiện sao anh biết tên em là gì?
Cũng chẳng trách hai người bọn họ giật mình như thế, chung quy ngoại trừ Ninh Thư Hào, Trương Hàm Hàm cùng hai bạn học kia đều không có nhắc đến tên của họ, cho nên Trương Tiểu Kiếm nói toạc ra một câu, xác thực là có chút khó tin.
- Oh, này á, đây thì phải bắt đầu nói từ sư môn của Kiếm ca mấy đứa… - Suýt nữa nói lộ, Trương Tiểu Kiếm vội vàng ho khan một tiếng, nhanh chóng bù đắp: - Phải biết rằng Kiếm ca của mấy đứa chính là truyền nhân tán thủ đời thứ ba mươi sáu của Động Huyền tử, xác thực là có thể nhìn thấu thiên cơ của một số việc. Chẳng qua là thường xuyên bị trời phạt bởi vì điều này. Haizzz, Kiếm ca của mấy đứa ý, có thể bình an sống đến bây giờ cũng chẳng dễ dàng gì đâu. Phải biết rằng tiết lộ thiên cơ là sẽ bị trời phạt. Trời phạt mấy đứa biết chưa? Chính là sét đánh ý. Sét đánh rắc rắc, trái một phát, phải một phát, trái một phát, phải một phát…
- Xì, anh chỉ biết chém gió cả ngày thôi. – Ninh Thư Hào thấy Trương Tiểu Kiếm đang nói chuyện lại không biết bay đến chỗ nào luôn rồi, bĩu môi nói: - Đâu có trời phạt gì đâu. Anh còn tưởng là độ kiếp tu chân thật à? Còn trời phạt nữa chứ, còn trái một phát phải một phát…
Ai biết hắn vừa nói đến đây, đã thấy một tia sét lớn bằng miệng chén “ầm” một phát nện xuống quảng trường trước cổng văn phòng bất động sản!
Trong thoáng chốc tia điện văng tung tóe, tiếng sấm ầm ù, tia sét đánh xuống làm cho tiếng chuông cảnh báo của những chiếc xe xung quanh đó vang lên ầm ĩ!
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Ninh Thư Hào!”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +7 đến từ Trương Hàm Hàm!”