Người khác ca hát đòi tiền, Chu Chỉ Kỳ ca hát là đòi mạng!
Trương Tiểu Kiếm dứt khoát xông vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, cố tình lúc trước Tiêu Thần Tâm còn đang nói sợ hãi, giờ lại dựa lưng vào cửa nhà vệ sinh, cười hì hì đổ thêm dầu vào lửa:
“Tới đây ~ Sung sướng nào ~ Dù sao có ~ Vô số thời gian ~~~~”
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Lại rửa lần nữa!
Con nhóc chết tiệt, hãy đợi đấy!
- Khụ khụ…
Không có cách nào khác, có dày vò cũng phải cố chịu. Trương Tiểu Kiếm trở về ngồi vào sofa, giúp Chu Chỉ Kỳ uốn nắn từng câu từng câu:
- Câu ‘Nàng là một khúc nhạc miên man’ hát không đúng, lại lần nữa. Ừm, tốt, tiếp tục…
Hai ngày thời gian thoắt cái đã qua.
Nhanh chóng tới ngày thi sơ khảo.
Nhóm năm người Trương Tiểu Kiếm cùng nhau đến đại sảnh tầng một của một trung tâm thương mại trong thành phố.
Khác với thử giọng, lúc thi sơ khảo đã có khá nhiều khán giả. Cả trung tâm thương mại toàn là người, đông đặc, người bình thường đừng nói là lên sân khấu biểu diễn, chỉ sợ bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào thôi đã không chịu nổi rồi…
Thoáng đếm thử, ít nhất năm sáu trăm!
Còn thí sinh dự thi thì hôm nay có khoảng 100 người tới. Đây đều là các thí sinh vượt qua vòng thứ nhất trong thành phố Thiên Kinh.
Trải qua thử giọng, hôm nay những thí sinh có mặt ở đây tuyệt đối đều có kỹ xảo cơ bản, hơn nữa năng khiếu đều khá tốt. Dù sao thì giai đoạn thử âm đã đào thải khoảng hơn mười tám ngàn người, 90% đều quỳ ở giai đoạn đó.
Nếu nói giai đoạn thử giọng chỉ là thử nghiệm ban đầu thì lần này, ánh mắt các thí sinh nhìn nhau dĩ nhiên không thể nào thân mật cho nổi.
Tỷ lệ đào thải hôm nay vẫn là 90%!
Hơn một trăm thí sinh, cuối cùng nhiều nhất chỉ có 10 người vượt qua!
Có người nóng lòng muốn thử, có người lén lút quan sát, nhưng đa phần vẫn đang luyện giọng liên tục, mong có thể dự thi với trạng thái tốt nhất.
- Nhiều người thế cơ à?!
Tiêu Thần Tâm kinh ngạc:
- Xem ra muốn thắng không dễ dàng rồi!
- Đương nhiên.
Trương Tiểu Kiếm gật đầu, nói:
- Dù sao đây cũng là tiết mục có ratings cực kỳ cao mà. Nếu có thể thể hiện tài năng trong tiết mục này thì sẽ có khả năng rất lớn trở thành ngôi sao luôn. Bởi vậy đương nhiên là có nhiều người dự thi rồi.
- Thế… Thầy ơi.
Tiêu Thần Tâm hỏi:
- Chị Chu có được không?
- Khó mà nói.
Trương Tiểu Kiếm thuận miệng chém một câu:
- Dựa theo ánh mắt chuyên nghiệp của thầy đánh giá thì nếu phát huy bình thường, áp lực vòng sơ khảo sẽ không lớn đâu.
Hai người đang nói chuyện, bỗng có một nhóm người đi tới từ nơi gần đó.
Dẫn đầu là một gã cực kỳ đẹp trai, cao 1m8, mặc áo gió màu xám, quần gấu ngắn lộ mắt cá chân, dáng đi như gió, diện mạo ngang ngửa với Ngô Ngạn Tổ, bên cạnh có cả bầy gái xinh đẹp đi theo, vừa đi vừa cổ vũ cho hắn:
- Nhậm Hồng Hiên, cố lên! Anh là tuyệt nhất!
- Nhậm Hồng Hiên, nhất định phải lấy được hạng nhất nhé!
- Đúng đấy, đừng làm mất oai phong của học viện âm nhạc Thiên Kinh tụi mình!
Nhậm Hồng Hiên vừa đi vừa tự tin cười nói:
- Yên tâm, không cần nghi ngờ thực lực của anh!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Tiên sư, đời này hận nhất thằng nào đẹp trai hơn tao!
- Nhậm Hồng Hiên?
Chu Chỉ Kỳ nhìn gã đàn ông như gió kia, cau mày:
- Nhìn khí thế người này có vẻ không giống bình thường đâu.
- Sao mình nghe thấy quen quen nhỉ…
Phương Phương ngẫm nghĩ, bỗng kinh ngạc nói:
- Tớ nhớ rồi, đây là hot boy nổi tiếng của học viện âm nhạc Thiên kinh đó. Nghe nói đẹp trai nhà giàu ca hát còn rất hay. Không ngờ hắn cũng tham dự Giọng Ca Mới đợt này à?
Hot boy!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Tao hận!
Đời này tao vô duyên với danh từ đó!
- Em trai, em thấy thực lực của hắn thế nào?
Dù sao Trương Tiểu Kiếm cũng là đại sư bói toán, Chu Chỉ Kỳ đương nhiên là phải hỏi hắn:
- Em thấy lần này hắn có thể xếp thứ mấy?
Vừa nghe thấy thế, ba người Tiêu Thần Tâm cũng xông tới.
- Ừm…
Hận thì hận, nhưng việc chính vẫn phải làm. Trương Tiểu Kiếm hơi híp mắt nhìn chằm chằm, sau đó lắc đầu nói:
- Từ khí sắc trên người hắn có thể thấy được, người này nhất định là đối thủ mạnh!
- Hả?!
Nghe thế, bốn nữ Chu Chỉ Kỳ đều ngây ngẩn cả người:
- Lợi hại thế cơ à?!
- Ừm.
Trương Tiểu Kiếm gật đầu, nói:
- Từ tướng mạo và vị trí yết hầu của hắn có thể thấy, hắn tuyệt đối là thiên tài trong lĩnh vực âm nhạc. Người này không đơn giản.
- Thật sao?
Nghe thế, Chu Chỉ Kỳ lập tức cuống cả lên:
- So với tôi thì sao?
- Cô?
Trương Tiểu Kiếm quyết đoán lắc đầu nói:
- Không cùng đẳng cấp với hắn.
- Trời đất ơi…
Tiêu Thần Tâm vẫn cực kỳ tin tưởng lời nói của Trương Tiểu Kiếm, vội la lên:
- Thế chẳng phải là chị Chu thua chắc rồi sao?
- Khó mà nói.
Trương Tiểu Kiếm nói:
- Dù sao thì đây cũng chỉ là vòng sơ khảo thôi, lát nữa chờ hắn bắt đầu biểu diễn thì thầy mới có thể biết được số liệu cụ thể của hắn là thế nào.
Chu Chỉ Kỳ lại liếc nhìn Nhậm Hồng Hiên nổi bật giữa đám đông, hít vào một hơi thật sâu:
- Được! Tôi chờ xem rốt cục gã này lợi hại tới mức nào!
Thời gian trôi nhanh, cuộc thi sơ khảo nhanh chóng bắt đầu.
Lần này là bốn vị giám khảo, cùng lên sân khấu.
Sau khi họ ngồi vào chỗ, khán giả xung quanh lập tức yên tĩnh.
Các giám khảo ngồi xong, MC cầm micro lên sân khấu, trực tiếp tuyên bố:
- Vòng sơ khảo Giọng Ca Mới Của Thiên Triều quý thứ ba, xin được bắt đầu! Thí sinh đầu tiên: Nhậm Hồng Hiên!
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Không ngờ người lên sân khấu đầu tiên chính là hắn!
Vòng sơ khảo chính thức bắt đầu, cả hiện trường nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
Nhậm Hồng Hiên mặc áo gió màu xám chậm rãi bước lên sân khấu.
Biểu cảm của hắn vừa tự tin vừa kiêu ngạo, giống như là hoàng tử, thu hút ánh mắt mọi người ở đây.
Dường như hắn sinh ra dành cho sân khấu!
- Thí sinh số một, Nhậm Hồng Hiên.
MC nhìn tư liệu trong tay, giới thiệu cho khán giả có mặt ở đây:
- Đến từ học viện âm nhạc Thiên Kinh. Bài hát dự thi của anh là --- “Dạ Khúc Nửa Vầng Trăng”. Xin mọi người hãy vô tay hoan nghênh.
Dạ Khúc Nửa Vầng Trăng!
Vừa nghe thấy là bài hát này, Trương Tiểu Kiếm lập tức biết tiêu rồi.
Đây chính là ca khúc cũ kinh điển của Lý Khắc Cần. Thân là một trong những nhân vật tiêu biểu của giới âm nhạc Hồng Kông, giọng hát của Lý Khắc Cần rất ổn, âm sắc hùng hồn, hơn nữa quan trọng nhất là kỹ xảo ca hát của hắn cực kỳ mạnh.
Nhậm Hồng Hiên dám lựa chọn ca khúc này để dự thi, từ điểm này có thể thấy rõ thực lực của hắn --- Giai điệu của bài hát này cũng không cao, cho nên càng vì thế lại càng khó hát!
- Nhậm Hồng Hiên, cố lên!
- Nhậm Hồng Hiên, em yêu anh!
- Nhậm Hồng Hiên nhất định phải lấy được hạng nhất!
Các bạn học trong học viện âm nhạc đến đây với hắn đều ra sức cổ vũ cho hắn. Không khí hiện trường đạt đến cao trào trong nháy mắt.
Tiếng đàn violon du dương nhanh chóng vang lên.
Nhậm Hồng Hiên nhẹ nhàng hít vào một hơi, sau đó bắt đầu ca hát:
“Vẫn thao thức suốt đêm dài, ngước nhìn vì sao chân trời.
Vẫn nghe thấy tiếng vĩ cầm, như than khóc lại như trêu đùa…”
Giai điệu tuyệt đẹp, thanh âm hào hùng, Nhậm Hồng Hiên vừa lên sân khấu đã hát bằng tiếng Quảng Đông có thể nói là hoàn hảo. Nhất là trong quá trình ca hát, gần như không thể nghe thấy tiếng thở!
Tất cả khán giả ở đây đều nghe say mê, thậm chí có không ít khán giả dứt khoát nhắm mắt lại, chỉ dụng tâm cảm thụ.
“Nhưng trái tim tôi mỗi giây mỗi phút đều bị người chiếm giữ,
Người vẫn luôn lặng thinh, tựa như vầng trăng ấy.
Tiếng vỹ cầm vẫn còn vang vọng
Nửa vầng trăng cuối thu
Vấn vương trong tôi
Vang vọng trong tôi
Còn mãi về sau…”
Một ca khúc “Dạ Khúc Nửa Vầng Trăng” kết thúc, cả tầng một trung tâm thương mại quả thực yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi!
Hoàn mỹ vô khuyết, không thể xoi mói!