Lúc này không khí đã trở nên nhiệt liệt. Vốn dĩ có không ít người chung quanh vẫn đang nhìn lén, giờ rõ ràng thì trực tiếp vây quanh chỗ này, cả đám ồn ào:
- Uống! Uống!
- Nhất định phải uống!
- Cố gắng lên! Sợ quái gì!
Trong không khí như thế này thì không uống cũng xấu hổ đúng không?
Trương Tiểu Kiếm cực kỳ dứt khoát móc một cái giao nang thùng rượu trong ba lô hệ thống ra nuốt chửng, sau đó giơ ly rượu lớn lên – ly rượu đó là size lớn nhất 3000ml!
- Ngã! Ngã!
Đám người xung quanh chỉ sợ không làm to chuyện, ra sức hét lên ồn ào.
Đầu tiên là sáu chai bia – Bia ở quán bar bình thường đều là loại bình nhỏ 350 ml, sáu bình cộng lại 2100 ml.
Sau đó là một bình rượu vang, 500 ml.
Sau đó nữa là nửa bình rượu ngũ lương, vừa vặn 3000 ml.
Một ly rượu bự như thế thì đừng nói là uống, chỉ nhìn thôi đã đủ hoa mắt rồi. Trương Tiểu Kiếm giơ nó lên, nhìn muốn lòi mắt:
- Anh em, uống thật à?
Hắn thật sự sợ đối phương không được, nhưng rõ ràng Dương Minh tưởng hắn sợ, cười to liên tục:
- Đương nhiên rồi! Cậu yên tâm đi, hôm nay cậu uống bao nhiêu thì anh sẽ uống bấy nhiêu với cậu!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Anh em, mày có biết là thực tế mày đang chán sống không hả…
- Uống thì uống.
Trương Tiểu Kiếm hít vào một hơi thật sâu, sau đó ôm lấy ly rượu bự tổ chảng kia, bắt đầu uống rượu ực ực ực ực.
Lúc trước uống giao nang thùng rượu Trương Tiểu Kiếm còn không có cảm giác gì, dù sao cũng là giao nang mà, tùy tiện nuốt xuống thôi.
Nhưng giờ vừa uống rượu lập tức cảm thấy khác hẳn – sau khi rượu vào bụng rồi lại cảm thấy nóng hôi hổi, lại hoàn toàn không trướng bụng, mùi vị còn rất thơm…
“Ực ực ực ực ực…”
Trương Tiểu Kiếm nâng cốc một hơi uống sạch, sau đó úp ngược ly rượu xuống, không dư một giọt!
“Điểm số khiếp sợ +156! +126! +98! +128!...”
Tất cả mọi người ở đây đều đần người ra!
Người trẻ tuổi này thoạt nhìn mặt mũi xấu xí, không ngờ lại uống giỏi đến vậy à?!
Trời đất ơi quả thực là thùng rượu di động!
- Tôi uống xong rồi, giờ tới lượt anh.
Trương Tiểu Kiếm cười hì hì nhìn chằm chằm vào Dương Minh. Lúc này có nhiều người ở đây như vậy, hắn hoàn toàn không sợ đối phương sẽ đổi ý!
- Tôi…
Lúc này đến lượt Dương Minh đần mặt.
Nếu bảo hắn uống từng ngụm từng ngụm thì không thành vấn đề, nhưng uống sạch một mạch không ngừng thở thì thần thiếp không làm được đâu!
Lúc trước hắn cũng chỉ định bày ra khí thế để dọa đối phương sợ hãi mà thôi, nhưng giờ hắn lại bị khí thế của Trương Tiểu Kiếm dọa sợ!
Người chung quanh ồn ào!
- Sợ quái gì! Nhất định phải uống!
- Đúng! Uống!
- Ê!
Chu Chỉ Kỳ thấy Trương Tiểu Kiếm uống xong mà không có chuyện gì xảy ra, lúc này không thể bỏ qua cho gã này được:
- Phe bọn tôi đã uống xong rồi, nếu anh không uống thì không ổn lắm đâu nhỉ?
- Uống! Uống!
- Nhất định phải uống!
- Sợ quái gì!
- Rồi, tôi uống!
Giờ mà không uống thì chỉ sợ khiến mọi người đều tức giận, Dương Minh cũng bất chấp luôn, bưng ly rượu lớn lên, người chung quanh bắt đầu rót rượu cho hắn.
Chờ đến khi rót xong, Dương Minh nhìn ly rượu lớn này cũng quáng mắt, dứt khoát nhắm mắt lại…
“Ực ực ực ực ực ực…”
Hắn bắt đầu uống, nhưng dù sao cũng là bia rượu đế rượu vang trộn với nhau, nên uống một mạch còn chưa được nửa ly đã bắt đầu ói ra…
“Ọe…”
Dương Minh nôn ra đầy đất, quả thực như là xe phun nước luôn ấy…
Người chung quanh lập tức nguýt hắn:
- Xì… Thế mà cũng không được!
- Đúng đấy, tao nghe nói đây là chủ ý của nó đòi uống như thế.
- Thực lực có thế thôi mà còn gào to, hù người khác à?
- Ây dà…
Trương Tiểu Kiếm cười tủm tỉm nhìn ba người:
- Người anh em này đã uống ói ra rồi, không bằng chúng ta tới so chiêu thử xem? Tôi cảm thấy tôi lại hạ gục ba người các anh là không thành vấn đề. Nhưng lần này các anh phải uống trước.
“Điểm số khiếp sợ +218! +218! +218!”
Ba người kia triệt để ngơ ngác, còn chơi được nữa á?!
Lúc trước bọn họ cũng chỉ định hù dọa người khác thôi, nhưng giờ người ta không bị dọa ngược lại mình bị dọa sợ chết khiếp luôn!
- Không có việc gì, đại ca các anh cứ tiếp tục đi, bọn em có việc phắn trước đây…
Ba người thấy không ổn, lập tức chịu thua, quay đầu đi luôn.
Không thể nào chơi vui vẻ được, thật lòng gặp phải thằng uống giỏi thì chỉ có thể quỳ xuống thôi…
- Ê, chờ chút.
Trương Tiểu Kiếm tiếp tục cười tủm tỉm:
- Các anh đã nói các anh mời rượu đấy nhé, không quỵt nợ được đâu. Rượu ở đây đều đắt lắm…
Ba người kia lập tức xanh mặt – không ngờ gã này còn tỉnh táo đến thế, khốn nạn!
- Không thành vấn đề, không thành vấn đề.
Ba người đồng thời gật đầu.
- Bọn tôi đi tính tiền ngay đây!
Trương Tiểu Kiếm:
- Ê này, nhân viên phục vụ, nhìn kỹ nhé, tiền rượu bọn họ trả đấy, nếu người chạy thì tôi kệ đấy nhé…
Roẹt một phát, lập tức có khoảng mười nhân viên xông tới đây. Định xù tiền hả? Nằm mơ nhé!
Nhìn mấy người kia rời đi, Chu Chỉ Kỳ quay lại nhìn Trương Tiểu Kiếm, khóe miệng bỗng gợi lên một đường cong quyến rũ, còn duỗi đầu lưỡi ra liếm môi:
- Chú em, không ngờ cậu uống giỏi thật đấy.
Sau đó lại đổi giọng phát thanh:
- Có muốn uống với chị mấy ly không?
- Khụ khụ…
Trương Tiểu Kiếm suýt nữa bị dụ tới chảy máu mũi, lập tức nghiêm trang nói:
- Ây dà không được đâu, uống nhiều buồn nôn. He he, không bằng mình nói cái khác?
- Sao hả? Đến lượt chị lại không uống?
Chu Chỉ Kỳ nâng tay chém xuống trực tiếp chém bay miệng bốn chai bia. Đám người chung quanh sững sờ, sau đó lập tức giải tán.
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
- Thật ra tôi chỉ đùa chút thôi, ha ha, đùa chút thôi…
Da đầu Trương Tiểu Kiếm tê dại… Chị gái hồ ly tinh này thật đáng sợ!
Chu Chỉ Kỳ thế mới tỏ vẻ hài lòng, vươn tay ra ôm lấy cổ Trương Tiểu Kiếm, để lại mùi hương cơ thể thấm vào lòng người trong mũi hắn, cười nói:
- Thế mới đúng chứ. Tới tới tới, chú em, chúng ta uống một ly trước, sau đó lại bàn việc chính với cậu nhé ~~~
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Khốn khiếp, hồ ly tinh dụ dỗ người quả là không nương tay chút nào…
Hai người uống một ly.
Uống xong, Chu Chỉ Kỳ rốt cục bắt đầu bàn việc chính:
- Chú em, chị nói thật với cậu nhé, chị muốn làm ngôi sao. Chính là kiểu ngôi sao đi thảm đỏ ấy, đèn tụ quang, phóng viên. Cậu thấy chị có cơ hội không?
- Hả? Làm ngôi sao á?
Trương Tiểu Kiếm uống rượu xong, nhìn kỹ tướng mạo của cô rồi nói:
- Có thể chứ. Nhìn tướng mạo của chị thì không thành vấn đề. Nhưng tôi được ích lợi gì?
- Ích lợi?
Chu Chỉ Kỳ sửng sốt.
Nói thật, cô gặp phải đàn ông, có ai không bị cô dụ dỗ đến chết mê chết mệt, nói gì nghe nấy?
Không ngờ gã trước mắt này lại đòi ích lợi…
- Ích lợi sẽ có.
Chu Chỉ Kỳ cực kỳ quyết đoán nói:
- Cậu muốn ích lợi nào? Tiền? Nếu cậu có thể giúp chị trở thành ngôi sao lớn thì cậu chính là người đại diện của chị, chị kiếm tiền chúng ta cưa đôi, thế nào?
Người đại diện?
Vừa nghe thấy thế, mắt Trương Tiểu Kiếm lập tức sáng lên!
Được đấy! Kiếm tiền cưa đôi, đây cũng không phải là số lượng nhỏ đâu!
- Được thôi!
Trương Tiểu Kiếm gật đầu luôn:
- Nói đi, cô muốn làm ngôi sao kiểu gì? Phái thần tượng? Hay là phái thực lực?
- Đương nhiên là phái thực lực rồi.
Chu Chỉ Kỳ đáp không cần suy nghĩ:
- Phái thần tượng thì có gì thú vị đâu? Tôi muốn làm thì phải làm kiểu ngôi sao quay điện ảnh phim truyền hình mở concert ấy! Thế nào, cậu có ý tưởng gì hay không?