Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
- Moahhh ~! – Thấy đã chấn nhiếp được ba người, Trương Tiểu Kiếm còn chu miệng với Tô Mai một chút, cảnh tượng này…
- Tao không nhìn nổi… - Khương Văn Cường là người đầu tiên không chịu nổi: - Quả thực cay hết cả mắt!
Sở Phi: “…”
- Thế này mới đúng chứ. – Trương Tiểu Kiếm thấy đã phá hư cục diện bế tắc, thế mới đi vào phòng khách ngồi xuống, rồi nói: - Tô Mai, em chơi Robot Wars tới cảnh mấy rồi? Hôm bữa anh đi rồi em còn chơi nữa không?
- Ừ, lại chơi thêm mấy cảnh. – Tô Mai rất thoải mái ngồi xuống bên cạnh Trương Tiểu Kiếm: - Đã đánh được hai mươi cảnh rồi. Đằng trước đều đơn giản lắm, kiếm tiền xong lập tức cải tạo mấy cái thân máy chủ lực là được thôi.
Thấy hai người ở đó chơi muốn bay lên, ba người lại buồn bực…
Mẹ kiếp, không ngờ lại bỏ lỡ cơ hội chơi game với Tô Mai!
Sở Phi ở bên cạnh nhìn mà buồn bực các loại --- Trương Tiểu Kiếm này quả nhiên là có tài. Vừa ra sân khấu đã dẫn theo nhịp điệu muốn bay lên rồi!
- Bên kia đã chơi rồi kìa, các anh còn ở đây so đo với tôi đúng không? – Thấy Trương Tiểu Kiếm thân mật các loại với Tô Mai, Sở Phi tức giận nói: - Bây giờ ai mới là đối thủ cạnh tranh lớn nhất các anh còn chưa nhìn thấy sao?
Triệu Minh Lâm liếc nhìn Trương Tiểu Kiếm, khinh thường nói:
- Vừa xấu vừa lùn như thế, tôi so đo với hắn làm gì? Lát nữa còn không phải rời đi?
Khương Văn Cường:
- Đúng đấy, hắn có thể so được với chúng ta sao?
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Cái đệt! Bọn mày nói chuyện thì thôi, lúc nói xấu sau lưng người khác có thể nói nhỏ chút được không hả?
Tô Mai nghẹn cười đến mức dạ dày co rút. Có Trương Tiểu Kiếm chấn nhiếp sân đấu, bây giờ cô chỉ cần tuân theo nguyên tắc “xem việc vui không sợ không to chuyện”, tui chỉ nhìn xem thôi chứ tui không nói lời nào đâu!
Đường Văn Đình ở bên cạnh nhìn xem, không khỏi cảm thấy thú vị, lúc này cô bé rốt cục lén bật cười. Lại nghĩ, hình như đã nhiều năm, mình chưa từng cười thì phải?
- Cho nên tôi mới nói đầu óc các anh có vấn đề. – Lúc này Sở Phi muốn dẫn ngọn lửa chiến tranh cháy lan tới trên người Trương Tiểu Kiếm: - Đây là đồng nghiệp cùng công ty với tôi, tên Trương Tiểu Kiếm. Các anh còn không hiểu được quan hệ của bọn họ sao? Bạn thân khác giới! Bạn thân khác giới có hiểu không?
Triệu Minh Lâm: “…”
Khương Văn Cường: “…”
Hai người vừa nghe thấy “bạn thân khác giới” lập tức không ngồi yên được, đứng dậy ngay, đi đến bên cạnh Trương Tiểu Kiếm nhìn một lúc lâu, càng nhìn càng kỹ càng, càng nhìn càng nghiêm túc…
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +3 đến từ Triệu Minh Lâm!”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +4 đến từ Khương Văn Cường!”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đậu má điểm số khiếp sợ này là có ý gì?
Triệu Minh Lâm vừa nhìn vừa lắc đầu, cuối cùng mới bất đắc dĩ cảm thán:
- Haizzz… Bạn thân khác giới xấu xí như vậy, tôi nghĩ là muốn hận cũng không hận nổi…
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Mặt xấu ăn gạo nhà mày à?!
- Xấu xí thì sao? – Trương Tiểu Kiếm mặt không biểu cảm: - Anh mày trên biết thiên văn dưới hiểu địa lý. Chúng mày trừ việc bằng cấp cao hơn tao, những phương diện khác có cái nào là đối thủ của tao?
Nói rồi hắn đưa PlayStation cho Đường Văn Đình:
- Em chơi với Tô Mai trước đi, thầy đi nấu cơm.
Đường Văn Đình sợ hãi nhận lấy playstation, nói:
- Vâng… Vâng…
- Văn Đình, cái này nên chơi thế này… - Tô Mai bắt đầu dạy Đường Văn Đình chơi game. Có đôi khi các cô gái gặp nhau thì càng dễ hòa mình hơn. Trong chớp mắt, Đường Văn Đình và Tô Mai đã cười nói vui vẻ.
Đây chính là điểm khởi đầu rất tốt.
Bên này Trương Tiểu Kiếm vào nhà bếp, thấy vậy ánh mắt Triệu Minh Lâm không khỏi sáng lên!
Nấu cơm, tao biết làm cái này!
Anh mày từng học với đầu bếp trưởng của khách sạn năm sao đấy! Ở điểm này tuyệt đối sẽ khiến chú mày hoài nghi cuộc đời!
- Tiểu Kiếm đúng không? – Triệu Minh Lâm đi đến gần cửa nhà bếp, nhìn Trương Tiểu Kiếm đã bắt đầu rửa rau nói: - Cậu biết nấu cơm không? Tôi đã từng chuyên môn học một đoạn thời gian đấy, có cần tôi giúp cậu một tay không?
Nghe vậy, Sở Phi lập tức che mặt.
Anh em, mày đang đụng vào nòng súng đấy biết không hả!
Tự cầu may mắn đi. Ở trong lĩnh vực nấu nướng này thì cho dù là anh mày cũng không dám bêu xấu trước mặt hắn đấy!
Quả nhiên, bên này Trương Tiểu Kiếm còn chưa nói gì, bên kia Tô Mai đang chơi trò chơi lại là người đầu tiên không chịu, biểu tình cứ như là muốn giết người ấy:
- Ai thèm anh nấu cơm hả? Tiểu Kiếm nhà tôi nấu đồ ăn hợp khẩu vị của tôi nhất!
Sở Phi: “…”
Triệu Minh Lâm: “…”
Khương Văn Cường: “…”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +3 đến từ Sở Phi!”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Triệu Minh Lâm!”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Khương Văn Cường!”
Chuyện gì vậy?! Vừa rồi Tô Mai còn nói là Tiểu Kiếm nhà cô ấy! Đây là sắp cho phép bạn thân khác giới thoát kiếp friend zone rồi sao?!
- Thế… Kia… - Ngược lại là đầu óc Triệu Minh Lâm tương đối linh hoạt, nói vội: - Ý anh không phải thế. Tô Mai, anh đâu có biết Tiểu Kiếm biết làm cơm hay không đâu. Không bằng anh giúp hắn một tay, em thấy thế nào?
- Anh á? Coi như hết. – Tô Mai chu miệng thật cao: - Tiểu Kiếm nhà tôi mới không cần anh giúp đỡ hắn đâu. Đúng không Tiểu Kiếm?
- Hả? – Giọng nói của Trương Tiểu Kiếm truyền ra từ trong nhà bếp: - Ai muốn vào giúp đỡ tôi à? Tôi cảm thấy mình hẳn là còn chưa có vấn đề gì đâu.
- Tôi tôi tôi… - Triệu Minh Lâm nói rồi muốn vào nhà bếp biểu hiện cho thật tốt: - Tôi tới tôi tới. Cần tôi làm gì? Cắt bí đao hay là chặt xương sườn? Kỹ năng dùng dao của tôi rất tốt…
“Cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch…”
Triệu Minh Lâm còn chưa nói xong câu đó, đã có một thanh âm giống y như tiếng súng máy vang lên từ trong nhà bếp!
Triệu Minh Lâm: “…”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Triệu Minh Lâm!”
Triệu Minh Lâm há miệng thật to!
Ố mài gót! Hắn vừa mới nhìn thấy cái gì?! Kỹ năng dùng dao kia! Quả thực còn trâu bò hơn cả đầu bếp trưởng khách sạn năm sao từng dạy hắn nấu ăn luôn!
Hắn còn chưa sợ xong, Trương Tiểu Kiếm đã kéo một cây sươn xườn ra, vung dao phay lên.
“Cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch…”
Triệu Minh Lâm: “…”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Triệu Minh Lâm!”
Thủ pháp chặt xươn sườn này thật đúng là cực kỳ chuẩn xác luôn, mỗi một đoạn đều dài như nhau, không nhiều một phần, không thiếu một li!
Chờ đến khi cắt xong những thứ đó, Trương Tiểu Kiếm mới thò đầu ra khỏi nhà bếp, trong tay cầm nắm dao phay sáng lóa, nhìn Triệu Minh Lâm:
- Anh vừa nói gì thế?
Triệu Minh Lâm: “…”
- Không có gì, không có gì. – Triệu Minh Lâm chảy mồ hôi như mưa, nhìn Trương Tiểu Kiếm bằng con mắt khác, vội đáp lời: - Tôi đang nói kỹ xảo dùng dao của cậu thật tốt. Ha ha, rất tốt. Cậu tiếp tục, tiếp tục đi…
Không có cách nào khác, tuy rằng Trương Tiểu Kiếm hơi xấu chút, bằng cấp cũng thấp chút, gia thế cũng bình thường, nhưng không thể chịu được rằng kỹ năng của người ta đều học được từ hệ thống cơ, tất cả đều là cấp hoàn mỹ!
Cái gì gọi là cấp hoàn mỹ? Nếu như có thể tìm được khuyết điểm thì còn thể tự xưng là “hoàn mỹ” sao?
- Oh, tàm tạm thôi. – Trương Tiểu Kiếm lại trở về bắt đầu cắt rau.
Cắt dưa chuột: “Cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch…”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Triệu Minh Lâm!”
Triệu Minh Lâm: “…”
Cắt cà chua: “Cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch…”
Triệu Minh Lâm: “…”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Triệu Minh Lâm!”