Hệ Thống Cải Tạo

Chương 73: Bị người nghịch b*m trên hành lang (H)




Trong nháy mắt đó, Mạnh Nhạc Nhạc chợt ngây người, nhìn lại Phương Tu mặc quân trang chỉnh tề ngồi trước bàn, trong đầu lại chợt hiện lên câu nói của anh khi cả 2 ở trong sơn động.

"Anh và Tiêu Diệp, em chọn ai?"

Lời nói ngày đó, chung quy cũng đã trần ai lạc định.

Chỉ vừa lơ đãng một chút, cô đã bị Tiêu Diệp đưa tới trước bàn Phương Tu.

Người chung quanh vừa mới chuẩn bị chào kiểu nhà binh, đã bị anh bảo không cần, mọi người cứ ăn cơm đi, không cần đa lễ.

Để làm tiệc tất niên, nhà ăn cố ý gộp 6 cái bàn lại với nhau, ở trên còn bày một đĩa thủy tinh lớn, chuyển động xoay tròn, cũng có thể đặt đồ ăn nhiều hơn, 16 người ngồi một bàn, cũng rất có cảm giác yến tiệc.

Hai người mới vừa ngồi xuống, đã nghe thấy Phương Tu dò hỏi:

"Sao cả hai lại đến đây? Không phải nói cần phải gặp người lớn ra mắt sao?"

Mạnh Nhạc Nhạc nhướng mày nhìn về phía Tiêu Diệp, gặp người lớn trong nhà thì cũng xong rồi, nhưng ra mắt lại là cái quỷ gì?

Tiêu Diệp sờ sờ mũi, hơi ngượng ngùng, khẽ nắm tay cô, trả lời.

"Sẽ nhanh thôi."

Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi bật cười, thôi kệ, cứ để anh khoác lác đi.

Đám người lại bắt đầu ồn ào, sôi nổi tỏ vẻ đây là chuyện đại hỉ, cần phải uống thêm mấy bình. Thế là lại nhao nhao xếp hàng lên kính rượu.

Đến phần sau đã biến thành đại hội chúc rượu, mọi người ầm ĩ đủ rồi nhưng cũng rất có chừng mực, trong miệng còn nói muốn chị dâu cũng uống, trên thực tế đều bị Tiêu Diệp cản lại, rượu đều đưa hết cho anh.

Lại nói, thế giới này quả thật rất nhỏ, trong đó có một cậu lính mới, không ngờ còn vừa vặn là đàn em của Mạnh Nhạc Nhạc.

Sau khi tốt nghiệp đại học thì nhập ngũ, hai người còn hàn huyên nói về chuyện trường học lúc trước, Mạnh Nhạc Nhạc cũng có thời gian rảnh rang, chống tay nhìn lại người đàn ông vẫn đang bị chuốc rượu.

Cho dù tửu lượng của Tiêu Diệp không tồi, nhưng cũng bị uống đến ngà ngà say, thẳng đến khi Phương Tu mở miệng khuyên can, mọi người mới không dồn dập mời nữa.

Mạnh Nhạc Nhạc nhìn lại người đã say gục xuống trên bàn, rốt cuộc lương tâm trỗi dậy, phát hiện ra thân là bạn gái, bạn trai mình đã bị chuốc thành thế này, cũng phải thấy đau lòng chứ?

Khụ, bằng không khẳng định về sau sẽ bị anh tính sổ.

Cô dứt khoát nói mình hơi mệt nên đi về trước, cũng thuận tiện dẫn theo anh chàng đã say khướt này đi.

Chị dâu đã lên tiếng, mọi người cũng không dám cản, chỉ có thể buông tha cho cả hai.

Cũng may Tiêu Diệp tuy rằng không thanh tỉnh, nhưng cũng còn có thể dìu đi.

Hai người đi tới cửa, Mạnh Nhạc Nhạc chợt có cảm giác quay đầu nhìn lại, bỗng thấy trong nhà ăn đang ầm ĩ sôi trào, Phương Tu chỉ ngồi im lặng giữa cả đám binh lính, giữa bầu không khí náo nhiệt ồn ã kia, uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, ánh mắt thẳng tắp dõi theo cô.

Trong lòng Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi chợt hẫng, nỗi chột dạ cùng áy náy lặng yên dâng lên, xoay người đỡ Tiêu Diệp rời đi, không khỏi có cảm giác như đang chạy trối chết. . .

-

Nhà ăn cách khu ký túc xá không xa, phòng ở đây đều không cao, Tiêu Diệp ở tầng 3 cũng chính là tầng trên cùng.

Khi đi đến chỗ ngoặt lên tầng 2, Tiêu Diệp vẫn luôn dựa vào trên người cô chợt dùng sức, ghì cô đè lên tường, anh hơi khom người, hơi thở nam tính nhiễm theo hương rượu chợt ập tới.

Mạnh Nhạc Nhạc đột nhiên đối diện với ánh mắt tỉnh táo của người đàn ông, ánh mắt sáng quắc, còn nhiễm lên dục vọng nồng nhiệt.

"Anh không say sao."

"Không giả vờ một chút thì sao trốn được lũ nhóc đang ghen ghét kia được?" Trong giọng nói của anh còn mang theo vẻ tự đắc, rất giống đồ quỷ ấu trĩ chỉ biết khoe khoang.

Vừa nói, anh vừa nhìn môi cô chăm chú, không đợi cô mở miệng nói lần nữa đã vội hôn lên, này đâu có giống người say, đây tuyệt đối là đã cứng...

Khớp hàm Mạnh Nhạc Nhạc nháy mắt đã bị cạy ra, nụ hôn này hoàn toàn khác biệt với sự yêu thương an ủi trước đó, nó đong đầy tình sắc cuồng nhiệt.

Thậm chí cô có thể cảm nhận được đầu lưỡi thô ráp của anh đảo qua răng mình, âm thanh liếm mút vang lên, hương rượu nồng nàn từ đầu lưỡi truyền tới, cảm giác tê dại rần rần lan tỏa khắp toàn thân, cô không nhịn được mà rên lên khe khẽ.

Tiêu Diệp còn không thỏa mãn, bàn tay thô to vuốt ve khắp nơi trên người cô, cuối cùng ngừng lại trên mông, không hề lưu tình xoa nắn nhào nặn như cục bột, tay còn trượt xuống mảnh đất tam giác, ấn lên thật mạnh mấy cái, kích thích làm cô phải kêu to thành tiếng.

"A... Đừng ấn..."

Người đàn ông vẫn không dừng lại, còn ghét bỏ chiếc quần làm vướng víu, dứt khoát tháo thắt lưng, kéo khóa quần jeans của cô ra, bàn tay to liền lập tức đi vào dọc theo khe hở.

"Đừng... Có người, về phòng trước đã..."

"Không sao, tòa nhà bên này có rất nhiều người đã nghỉ phép, tầng này chỉ có anh và Phương Tu ở, bọn họ đều đã ở nhà ăn rồi, sợ gì chứ... Để anh xoa bé bím một chút, đợi lát nữa anh chim to còn tiện đi vào..."

Còn chưa vào nhà, loại lời nói cùng hành động cợt nhả này, nếu là bình thường chắc chắn anh còn lâu mới làm được. Mạnh Nhạc Nhạc hiện tại chỉ muốn thu hồi lại lời mình vừa nói, đây cũng không phải anh không say, mà đây là đã say nhưng vẫn còn chút tỉnh táo.

Tầng vải dệt hơi mỏng giữa hai chân kia sao có thể bảo vệ được cô khỏi anh. Mới rờ rẫm vài 3 cái đã bị sờ đến viền hoa non mềm, ngón tay lạnh lẽo bắt đầu thọc vào cắm rút, mỗi khi rút ra lại sẽ bị thịt hoa mấp máy như muốn hút vào, mật dịch cũng bị móc ra, chảy dọc theo lòng bàn tay xuống dưới, chỉ mới chốc lát đã chảy ướt đẫm đầy tay anh.

Tiêu Diệp một mặt nhấm nháp cái miệng bên trên, một bên chơi cái miệng phía dưới.

Anh lại nhét thêm một ngón tay, hai ngón tay nhẹ nhàng đẩy ra cánh hoa thịt non, xâm nhập vào đường đi, lỗ nhỏ mẫn cảm bị người xâm phạm đâm thọc, đột nhiên không biết đã moi tới chỗ nào trong vách thịt trơn mềm, làm Nhạc Nhạc chợt kêu to lên:

"Ưm... A... Đừng... Nơi đó..."

Thân thể Mạnh Nhạc Nhạc kịch liệt run rẩy một cái, nước dâm xối ra ào ào, hai chân đã mất sức mềm nhũn, hoàn toàn phải dựa vào thân thể cùng ngón tay anh chống đỡ.

"Nơi này à?"

Giọng nói đã hơi khàn lại của anh mang theo ý cười, ngón tay thon dài bỗng đổi hướng, không lưu tình chút nào hướng tới chỗ đó mà day ấn.

Trong nháy mắt kia chợt như bị điện giật, cả người cô tê dại, đến nói cũng không nên lời, không nhịn được muốn cuộn cả người lại. Khoái cảm kịch liệt ào ạt xông ra theo dòng nước lũ, thân thể cô bỗng mềm oặt, chỉ còn eo mông vẫn đang theo phản xạ liên tục run rẩy.

Trong hành lang yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc thô nặng của đôi nam nữ, trong mắt Tiêu Diệp chợt lóe lên ánh sáng như con sói đói, bàn tay đặt ở cửa mình cô vẫn bất động, một tay khác mò xuống dưới háng mình, chậm rãi kéo ra khóa kéo.

Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi nuốt nuốt nước miếng, khắp đầu đều làm hình ảnh cây hàng to tướng cứng rắn của anh, lỗ dâm vừa mới cao trào đã lại điên cuồng mấp máy, như gấp không chờ nổi muốn bị chim to điên cuồng giã vào.

Đúng vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc này, dưới tầng chợt truyền đến tiếng gọi:

"Trung tá Tiêu, phòng thường trực có điện thoại chúc mừng từ Tổng bộ, cần ngài đến nghe điện."

Giọng nói này cũng rất quen tai, hẳn là chàng binh nhì lần trước từng đến đỉnh núi đưa rượu cho họ, mọi người đều gọi cậu ta là Tiểu Vu.

Khóa kéo của Tiêu Diệp đã kéo được một nửa, giờ lại cứ thế phải dừng lại, Mạnh Nhạc Nhạc thề, cô nghe được từ trong miệng anh toát ra câu chửi tục kinh điển.

Dáng vẻ vã mà không được ăn này của anh bỗng làm cô thấy buồn cười, bèn nhịn xuống cơn ngứa ngáy trống trải, cười vui sướng khi người gặp họa, thúc giục anh mau đi nhận điện thoại.

Người đàn ông lạnh mặt kéo khóa lại, nhưng vẫn có chút không cam lòng, thân hình anh chợt ngồi xổm xuống, bỏ ngón tay ra khỏi cửa động, áp miệng lên ừng ực hút mấy cái, làm dâm dịch vừa mới phun ra chảy thẳng vào trong miệng anh, hàm răng còn cố ý khẽ cắn lên môi thịt non, làm cô theo phản xạ muốn kẹp chặt đầu anh lại, run rẩy bần bật.

Mạnh Nhạc Nhạc co quắp tự che miệng mình, chỉ sợ sẽ phát ra âm thanh gì mất, cô vội đẩy đầu anh ra, dưới lầu vẫn còn có Tiểu Vu, cả điện thoại của thủ trưởng đang chờ anh đấy.

Tiêu Diệp không khỏi thấy buồn bực, mở miệng bao lấy đóa hoa, mạnh mẽ hút xuống mấy miếng, coi như để đỡ 'khát' trong lúc nhận điện thoại, hút xong mới vén lại quần lót đã ướt sũng của cô, kéo lại quần cho Mạnh Nhạc Nhạc, sửa sang lại quần áo bản thân rồi mới xoay người xuống tầng.

Đi xuống dưới, quả nhiên cũng trông thấy Tiểu Vu, Tiêu Diệp bèn đưa chìa khóa cho cậu ta phân phó.

"Dẫn chị dâu các cậu lên tầng."

------------------

Mạnh Nhạc Nhạc đi theo Tiểu Vu lên tầng 3, đi tới góc trong cùng có một căn phòng, cửa phòng bên trái có viết tên Tiêu Diệp, bên phải viết Phương Tu.

Vào phòng rồi, cô mới âm thầm đánh giá.

Tuy nói là ký túc xá cá nhân, nhưng kỳ thật nơi ở của bộ đội từ trước đến nay đều luôn giảm bớt các đặc điểm cá nhân nên cách thiết kế cũng thống nhất.

Tiêu Diệp cũng không phải người thích bày biện, bởi vậy trong phòng cũng cực kỳ đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, một bàn, một tủ quần áo, một giá sách.

Không có nơi nào để ngồi, cô chỉ có thể ngồi xuống trên giường, giường còn là tấm ván cứng, vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng kẽo kẹt vang lên.

Lúc này Tiểu Vu đã rời đi, trước khi đi còn lấy cho cô ly nước ấm, Mạnh Nhạc Nhạc hắng giọng, phát hiện quả nhiên mình đã rất khát.

Hừ, đàn ông, đặc biệt là đàn ông uống say rồi, đúng là đều không biết ngượng nữa.

Cô vừa uống nước vừa chơi di động, chỉ chốc lát sau đã thấy mệt mỏi buồn ngủ, ngẫm lại cũng khó trách, đêm qua bận rộn với nhiệm vụ Học thức cô đã không ngủ được, giờ cũng không biết khi nào anh mới trở về, bèn dứt khoát nằm xuống nghỉ một lát.

......

Nửa giờ qua đi, Tiêu Diệp nhận hết cuộc điện thoại mừng này đến cuộc điện thoại khác, đầu óc vốn bị rượu làm chuếnh choáng cũng đã tỉnh táo lại đôi chút, trong lòng không khỏi thấy nghi hoặc.

Sao hôm nay lại có nhiều điện thoại vậy?