“Phó quan Nghiêm, cậu hình như lâu rồi chưa có luyện tập.”
Nghiêm Cẩn ngây ngốc. Tập luyện? Không phải chiến đấu và cơ giáp chứ?
Hắn rất thích, nhưng hắn cũng không biết làm như nào đâu!
Trên mắt đổ mồ hôi lạnh, Nghiêm Cẩn kính cẩn nói, “Vâng, Thượng tướng, tôi nhất định sẽ kiên trì tập luyện.”
“Luyện cùng tôi.”
Hả? Nghiêm Cẩn nhịn không được ngẩng đầu nhìn lại. Lọt vào tầm mắt là ánh mắt vô cảm của Tần Lệ.
“Tập luyện với tôi một lúc.”
Nhìn bóng dáng cao lớn đã đi đến phòng huấn luyện, Nghiêm Cẩn căng da đầu đuổi theo.
“Hệ thống, làm sao giờ?”
009, “Ký chủ, hệ thống có thể đem năng lực của nguyên thân truyền cho ngài, nhưng chỉ trong thế giới này.”
Nghiêm Cẩn vui mừng khôn xiết, “Nhanh lên, mau truyền cho ta.”
“Được, ký chủ. Nhưng mà....”
Nhìn thấy hai người sắp đến phòng huấn luyện, Nghiêm Cẩn vội vàng nói: “Đừng có nhưng mà, nhanh lên, ta không muốn bị cắt thành từng mảnh đâu.”
Nếu bị người khác phát hiện hắn không phải nguyên thân, ở khoa học phát triển như tinh tế chắc phải bị cắt lát đi nghiên cứu quá?
Nhớ đến những phim hắn từng xem qua nội dung thí nghiệm, Nghiêm Cẩn nhịn không được run lập cập.
Trong phòng huấn luyện, không ít Alpha đang tập luyện, nhìn thấy Tần Lệ mang theo Nghiêm Cẩn đi vào một trong những phòng chiến đấu, bọn họ đều ngừng tập luyện, tụ tập lại thì thầm.
Đây là muốn đánh nhau rồi?
Tần Lệ thong dong bước đi, duỗi tay cởi từng viên cúc trên áo khoác xuống. Anh thong thả ung dung mà cởi bỏ đồng phục quân đội, chỉ mặc áo vest bên trong, “Phó quan Nghiêm, cậu muôn như này mà tập luyện cùng tôi?”
Nghiêm Cẩn mặc một bộ trang phục quan văn, quần áo được thắt eo làm cho vòng eo của hắn càng trông thon gọn và săn chắc. Tần Lệ lưu luyến ở nơi mềm mại mảnh khảnh nhưng khắc hẳn với Omega kia, bất động thanh sắc đánh giá.
Cái cảm giác khó thở này lại tới nữa.
Nghiêm Cẩn da đầu tê dại, cũng làm theo cởi bỏ trang phục bên ngoài, lộ ra cánh tay và nửa thân dưới là chiếc quần dài quân đội.
Thanh niên rèn luyện hàng năm, đường nét cánh tay mượt mà. Khác với đám Alpha thô ráp, cơ bắp trên người Nghiêm Cẩn không phải nổi rõ ràng, mà là một lớp mỏng bám trên da thịt, duyên dáng và đẹp mắt.
Da rất trắng, trắng hơn anh phải vài tông.
Lực chú ý của Tần Lệ lập tức bị cơ thể xinh đẹp của người nọ hấp dẫn.
Tần Lệ gặp qua nhiều Omega khoả thân bò giường anh, lúc đó anh còn chẳng hứng thú nhìn cơ thể đám người đó. Mà Nghiêm Cẩn không chỉ khiến anh muốn nhìn, còn khiến anh muốn làm một số việc quá mức hơn cơ.
Anh từ trước đến nay đều gò bó, không thích tìm niềm vui từ cơ thể.* Lúc đó anh nghĩ, đó là biểu hiện của việc lực tự chủ thấp kém.
(Ý là làm “ấy ấy” ấy.)
Chịu ảnh hưởng của anh, binh lính dưới trướng đều phát triển theo kiểu này.
Quá nhiều năng lượng? Đánh mấy trận, mang theo vật nặng chạy mười mấy cây số, đảm bảo mệt đến mức nằm xuống không muốn nhúc nhích, làm gì còn dư thừa năng lượng mà làm việc khác?
Chuyện gọi là thừa năng lượng, đều là do không có gì làm.
Động tác Nghiêm Cẩn rất chậm, hắn ở trong lòng gọi hệ thống, lại không được đáp lại cái nào.
Pheromone thoải mái trong lành từ trên người thanh niên phát tán, chỉ chốc lát, toàn bộ phòng huấn luyện đều ngửi được mùi hương pheromone tươi mát này.
Kỳ quái chính là, Tần Lệ lại từ trong pheromone của đối phương không ngửi ra hương vị hưng phấn, ngược lại giống như... Mờ mịt vô thố?*
(Ngơ ngác)
Cảm xúc ban đầu trong mắt anh là yếu đuối giờ đây dường như lại lộ ra hơi thở đáng yêu.
Thanh niên biểu tình như cũ, Tần Lệ dâng lên một tia hứng thú.
Thanh niên đang hoảng loạn cái gì? Vì cùng anh đối chiến sao?
Tần Lệ là một người nghiêm túc, chiến đấu cùng các Alpha khác không hề hạ thủ lưu tình. Nhưng mà giờ phút này, anh nhịn không được muốn nhường nhịn thanh niên một chút.
Ý nghĩ này tới đột nhiên, cho dù trái với hành vi tiêu chuẩn trước nay của anh, cũng không làm anh thấy bực bội, ngược lại vui vẻ chịu đựng.
Hương vị của pheromone tuy nhẹ nhưng nồng đến mức khó thở, tạo nên cảm giác cả người đều ngọt ngào.
Trong đầu Nghiêm Cẩn cuối cùng cũng tiếp nhận được kỹ năng của nguyên thân, hắn đang đọc nó một cách cẩn thận. Thế nên hắn xem nhẹ cảm giác không khoẻ, cùng với ánh mắt càng ngày càng tối của Thượng tướng.
Cái mùi này, so với pheromone trên người Omega ngon miệng hơn nhiều, Tần Lệ ngo ngoe rục rịch, lần đầu tiên có cảm giác không khống chế nổi pheromone trong người.
Pheromone bá đạo cường thế quấn lấy pheromone mềm mại, cơ thể thanh niên rõ ràng mềm nhũn ra. Nhưng mà thanh niên giống như không nhận ra, tâm trí vẫn trên chín tầng mây.
Nên nói người nọ chậm chạp, hay là dây thần kinh bị thiếu?
Tiếp nhận xong kỹ năng của nguyên thân, Nghiêm Cẩn kinh ngạc phát hiện cơ thể có vấn đề.
Sao mà hắn không thể sử dụng sức mạnh?
“Hệ thống?” Hắn ở trong lòng gọi.
“Ký chủ, ngài cần trợ giúp gì sao?”
“Sao cơ thể ta không có sức lực gì?”
“Ký chủ, đây là di chứng.”
“Mi sao lại không nói với ta?”
009 ủy khuất, “Nãy tôi định nói, nhưng bị ngài ngăn lại.”
Nghiêm Cẩn á khẩu không trả lời được.
“Phó quan Nghiêm?”
Nam nhân có cảm giác tồn tại mạnh mẽ tiến lại gần, cơ thể dị thường làm phòng tuyến Nghiêm Cẩn sụp đổ nhịn không được lùi lại.
Phía sau là mặt tường kim loại lạnh lẽo, Nghiêm Cẩn muốn lui cũng không thể lui nữa.
Tần Lệ thật ra cũng không có ý muốn tẩn hắn, nhưng sao toàn thân anh toàn mùi nguy hiểm.
Đừng có lại gần đây!
Tần Lệ giống như không nhận ra, sự yếu ớt trong mắt thanh niên làm xúc động trong lòng anh càng mãnh liệt.
Nghiêm Cẩn trong lòng gấp gáp gọi, “Hệ thống? 009? Cứu mạng!”
Hệ thống lại lần nữa mất kết nối.
Toàn là xạo sự, không phải nói cùng nhau làm tiểu thiên sứ sao?
“Phó quan Nghiêm lùi làm gì?” Tần Lệ từ từ hỏi.
“Thượng tướng, thân thể tôi không ổn, không thể tập luyện cùng ngài.” Nghiêm Cẩn căng da đầu nói.
“Không sao hết.”
Tần Lệ càng dễ nói chuyện, Nghiêm Cẩn lại càng thấy nguy hiểm.
Giác quan thứ sáu của đàn ông không kém so với phụ nữ đâu, thật đấy.
Một bàn tay ấn sau cổ chỗ tuyến thể hắn, đau nhức sưng tấy, Nghiêm Cẩn càng không dậy nổi sức lực.
Tần Lệ nhớ rõ cảm giác lần đầu tiên cắn ở nơi đó, không có khoái cảm đánh dấu Omega mãnh liệt như trong sách giáo khoa miêu tả, nhưng lại làm tâm lý người ta thoả mãn đến kỳ lạ.
Vết cắn đã lành lại nhờ lực tự lành mạnh mẽ của Alpha, không thể thấy nữa, điều này làm Tần Lệ khó chịu.
Muốn ở nơi đó lưu lại dấu vết của mình mãi mãi.
Hơi thở nóng hổi tiến lại gần, Nghiêm Cẩn có kỹ năng chiến đấu nhưng không thể sử dụng. Cơ thể hắn ngày càng vô lực, nếu không phải Tần Lệ đỡ hắn, thì ngay lúc này đáng lý hắn đã ngã xuống đất.
Hắn có nên cảm ơn anh không?
Một luồng khí nặng nề bao trùm hắn, đó là tính áp chế thuộc về các Alpha cường đại. Nó đang kêu hắn thuần phục, thuận theo anh.
Nghiêm Cẩn, người có pheromone không mang bất kỳ tính xâm lược nào, dịu dàng mà bao dung, để pheromone cường đại kia tùy ý, không hề giấu giếm biểu hiện có thể làm gì nó đều được.
Đừng nói là lại muốn cắn hắn nha? Rất đau. Hơn nữa hắn không phải Omega, có cắn cũng vô dụng thôi.
Người cá để kia thì không cắn đi, lăn lộn hắn, Tần Lệ có tật xấu gì đây.