Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược

Chương 80




Đối với việc đưa Vương Cường Cường vào đồn công an, cha mẹ Giang lại không hề chỉ trích cô câu nào.

Quá kỳ lạ!

Nhưng Giang Lê Thanh cũng không hề bất ngờ.

Từ trước đến giờ bọn họ là người thích nâng cao đạp thấp, nếu đổi thành Hoắc Bạch hoặc Cố Tây, bọn họ đã sớm bắt cô dập đầu tạ tội rồi, còn nhà họ Vương lại dưới cơ bọn họ, cho nên bọn họ cũng không để ý nhiều như vậy.

Mấy ngày sau, thành tích cuộc thi đã ra, Giang Lê Thanh dùng số điểm 530 tiến vào lớp 3 của khoa thí nghiệm.

Chỗ ngồi vẫn được phân chia dựa theo thành tích.

Cô ngồi hàng cuối cùng, nhưng vì thân hình cô khá cao nên cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.

Điều khiến Giang Lê Thanh vui mừng nhất chính là cái lớp này hoàn toàn bình thường.

Không ai quan tâm tới thân phận của cô, cũng không ai để ý nhiều tới sóng gió ở trên diễn đàn trường, càng không ai đi chất vấn vì sao một học sinh học kém ở khoa quốc tế như cô lại đỗ vào lớp 3 của khoa thí nghiệm.

Học sinh trong lớp cũng ít khi trò chuyện với nhau, ai cũng tập trung học hành, chuyện được nói nhiều nhất cũng là chuyện học tập, vì năm sau sẽ phải thi đại học nên cả lớp luôn chìm trong bầu không khí khẩn trương.

Đây chính là môi trường học tập mà cô tha thiết ước mơ bao lâu nay.

Bạn học bình thường, giáo viên bình thường, học hành bình thường hết năm lớp 11.

Trùng hợp là Phương Viên và cô cùng lớp, nhưng Phương Viên ngồi ở hàng ghế thứ ba.

Phương Viên vốn định cố thi vào lớp 2, cuối cùng lại kém mấy chục điểm khiến cô ấy vô cùng tiếc nuối.

Sau khi tiết đầu kết thúc, Phương viên đi tới trước mặt Giang Lê Thanh, muốn xin phương thức liên lạc của cô.

“Hôm nay cậu có về ký túc xá không?”

Hai người vừa kết bạn xong, Phương Viên hỏi thêm một câu.

Cô ấy chỉ tò mò mà thôi, từ hôm Giang Lê Thanh đăng ký ở trường tới nay, cô cũng chỉ lộ mặt vào ngày đầu tiên, sau đó không về ký túc lần nào nữa.

Giang Lê Thanh cũng không chắc chắn được, ai mà biết bao giờ thì hệ thống chó má tuyên cha nhiệm vụ cơ chứ?

Phương Viên thêm Giang Lê Thanh vào group ký túc xá, ngoài miệng vẫn nói liên tục: “Cậu không biết đâu, từ khi cậu công khai nói ra những chuyện về Giang Nặc Nặc ở nhà ăn, hình như Bồ Giai bị đả kích rất lớn, mấy ngày không về ký túc xá rồi.”

Giang Lê Thanh nghe vậy thì nhướn mày: “Sao lại bị đả kích?”

Phương Viên nói: “Hai người bọn họ quan hệ tốt, từ lúc trung học đã chơi thân với nhau, Giang Nặc Nặc nói gì thì Bồ Giai nghe đó.”

Cô ấy cũng chỉ mới ở cùng Bồ Giai một học kì, quan hệ không đến mức quá tệ, có thể nhìn ra Bồ Giai không phải là người có chủ kiến, chỉ giống như một tay sai, người khác chỉ đâu thì đánh đó.

Tóm lại chính là không thể chơi quá thân.

Nghĩ đến lời đồn đại gần đây, Phương Viên cũng cảm thấy tò mò.

Cô ấy hạ thấp giọng: “Hiện giờ trên diễn đàn đều nói Giang Nặc Nặc muốn thôi học, có phải thật không vậy?”

Thôi học?

Chỉ cần Hoắc Bạch còn ở đây một ngày, cho dù Giang Nặc Nặc bị người ta chém đứt cột sống thì cũng không thể nào thôi học được!

Càng đừng nhắc đến chuyện bây giờ cô ta đã mất đi thân phận thiên kim tiểu thư của nhà họ Giang, thứ cuối cùng cô ta có thể dựa vào chính là thanh mai trúc mã Hoắc Bạch, cho nên cô ta nhất định sẽ không rời đi.

Có điều, câu hỏi này cũng nhắc nhở Giang Lê Thanh.

Hai ngày nữa Giang Nặc Nặc sẽ xuất viện, cô tốn bao công sức mới có thể đuổi cô ta ra khỏi nhà, nếu Giang Nặc Nặc mượn cớ sức khỏe không tốt, lại chuyển về nhà ở thì chẳng phải là phí công một phen rồi sao?

Cô đang nghĩ ngợi, bảng nhiệm vụ lại nhảy ra.

[Nhiệm vụ chính mới, xin mời kiểm tra.]

[Gây ra tranh chấp với nữ phụ, đồng thời rời khỏi biệt thự nhà họ Giang. (tiến độ cốt truyện 35%) (đang tiến hành)]

35% cơ à Cốt truyện được diễn biến nhanh như vậy, chứng tỏ nhiệm vụ này là một nhiệm vụ rất quan trọng.

Giang Lê Thanh bắt đầu nghĩ về các tình tiết trong truyện.

Bởi vì trước đây, mỗi người xuyên không đều lựa chọn khác nhau, cốt truyện cũng đi theo nhiều hướng, cũng có không ít kí chủ chọn ở ký túc xá hoặc dọn ra ngoài.

Sau đó bọn họ gặp những chuyện gì?

Cô không nhớ rõ nữa, nhưng dù sao cũng không phải chuyện gì tốt.

Vì cô nhớ mang máng rằng, có vài kí chủ vừa dọn ra ngoài ở hai ngày đã bất ngờ qua đời, Giang Lê Thanh tận mắt nhìn thấy bản thân chết thảm như vậy, đương nhiên cô đã tự “giấu” đi những ký ức không mấy tươi đẹp này.

Giang Lê Thanh nhìn bảng nhiệm vụ, đột nhiên nhanh trí hỏi Phương Viên: “Viên Viên, cậu biết gần trường học có nhà nào cho thuê không?”

Phương Viên không hiểu vì sao cô hỏi chuyện này, nhưng vẫn đáp: “Tớ nhớ sau trường có mấy căn chung cư còn phòng cho thuê, đi qua hai con đường là tới.”