"Giang Lê Thanh…!"
Tiếng gầm gừ đột ngột phá vỡ khung cảnh mờ ám này.
Tất cả mọi người đều nhìn theo.
Hoắc Bạch được hai đàn em đi cùng hộ tống bước tới, anh ta nhìn Tô Húc một cái, sau đó dùng vẻ mặt khinh thường đối mặt với cô.
"Được lắm, đuổi Nặc Nặc ra khỏi nhà không nói, bây giờ lại bám lấy Tô Húc. Sao thế, cô thiếu đàn ông đến vậy sao?"
Anh ta nói rất khó nghe.
Tô Húc đứng cạnh cau mày, mặc dù anh ta muốn lợi dụng Giang Lê Thanh để vả mặt Hoắc Bạch nhưng dù sao thì Giang Lê Thanh cũng là bạn gái trên danh nghĩa của anh ta, nếu không đứng ra thì quả thực không phải là đàn ông.
Anh ta cũng không quan tâm đến chiếc mũi bị thương sưng đỏ nữa, mặt mày u ám đứng thẳng người, đưa tay ngang chắn trước mặt Giang Lê Thanh, thân hình cao lớn che chắn trước mặt Giang Lê Thanh.
Tô Húc lạnh mặt, gân giọng quát: "Hoắc Bạch, cậu ăn nói như vậy mà được sao?"
Hoắc Bạch cười khẩy: "Tô Húc, tôi không nhận ra sở thích của cậu là vợ chưa cưới của người khác đấy, nếu cậu thích hàng second hand như vậy, tôi nhường cho cậu đấy."
Gân xanh trên trán Tô Húc giật giật dữ dội.
Nghĩ đến Giang Lê Thanh đang khóc ở phía sau, cơn tức giận lập tức dâng lên trong lòng, anh ta mắng một tiếng, siết tay đấm vào mặt Hoắc Bạch.
Hoắc Bạch che má trái bị đánh, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi: "Tô Húc, mẹ nó cậu dám đánh tôi!"
"Tôi dám đánh cậu đó!!"
Tô Húc không nghĩ ngợi gì nhiều, lao về phía Hoắc Bạch.
Hoắc Bạch sao có thể yếu thế, lập tức phản công, hai người vật lộn thành một đống trên sân bóng.
Hoắc Bạch cao to lực lưỡng, thêm vào đó Tô Húc bị thương ở mặt, rất nhanh đã rơi vào thế yếu.
Nhưng Tô Húc học karate từ nhỏ, cũng không phải dạng vừa, siết chặt tay đấm vào mặt anh ta.
Hai người đánh nhau, đấm đá vào nhau, những người ở hai trường học bên cạnh lúc đầu còn muốn can ngăn; nhưng thấy họ đánh nhau hăng say, bỗng nhiên cũng hào hứng, đừng nói là can ngăn, còn hò hét cổ vũ cho hai người.
"Húc Tử! Đánh chết nó!"
"Anh Hoắc! Lên nào!"
"Đánh đi! Đánh nhau đi!!"
Giang Lê Thanh đã lui về sau từ khi xảy ra vụ ẩu đả.
Nhân lúc bên kia ầm ĩ không ai để ý, cô mở bảng nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ tuyến chính đã hoàn thành, tiến độ cốt truyện hiện tại là 50%]
[Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành một nửa cốt truyện, hiện tại thế giới đang trong giai đoạn ổn định, sau đây là phần thưởng mới được mở khóa cho bạn.]
[Một: Gỡ bỏ một số hạn chế liên quan đến thiết lập nhân vật, ký chủ có thể thay đổi thiết lập nhân vật nhưng không được vượt quá bảy mươi phần trăm.]
[Hai: ký chủ có thể điều chỉnh nội dung cốt truyện phụ ở mức độ nhỏ, miễn là không ảnh hưởng đến sự phát triển của cốt truyện chính.]
[Ba: ký chủ có thể thay đổi kết cục của nhân vật (bao gồm cả nhân vật phụ) ở mức độ nhỏ, miễn là không ảnh hưởng đến sự phát triển của cốt truyện chính.]
Điều chỉnh nội dung cốt truyện phụ, thay đổi kết cục của nhân vật...
Ồ, thú vị đấy.
Giang Lê Thanh cong môi nhìn hai người đã bị kéo sang hai bên.
Người nào cũng bị thương ở những nơi khác nhau, họ giương cung bạt kiếm với nhau, chỉ thiếu một chút nữa là có thể tan hoang.
"Mẹ kiếp Tô Húc, ngày mai đừng có về nhà, tôi sẽ gi/ết chết cậu."
Hoắc Bạch vẫn nghiến răng nghiến lợi nói lời tàn nhẫn, Tô Húc không hề hoảng sợ: "Đến đây, ai sợ ai, ai không đến đứa đấy là cháu!"
"Cậu nói lại xem!"
"Nói thì nói! Tôi mắng cái thằng công tử bột chỉ biết dựa vào gia thế như cậu!"
Hai người lớn tiếng cãi nhau.
Sân bóng cũng gần trường học, có người lo ồn ào đến tai bảo vệ tuần tra, lại kéo hai người ra xa thêm một chút.
Giang Lê Thanh nhướng mày nhìn Hoắc Bạch: “Thiết lập nhân vật đã được gỡ bỏ, nếu tôi không làm gì đó thật đã thì tôi đúng hèn luôn.”
Hệ thống: [...]
Nói như thể trước đây cô nhu nhược lắm vậy.
Giang Lê Thanh bước nhanh đến giữa hai người.
Sự xuất hiện của cô khiến hai người vừa mới còn đối đầu với nhau lập tức im bặt, Tô Húc ngẩn người một lúc rồi mở miệng, muốn bảo cô tránh ra nhưng Hoắc Bạch nhanh hơn anh ta một bước.
"Hừ, thấy tình nhân nhỏ của mình bị đánh nên không đành lòng sao?" Hoắc Bạch chế giễu: "Giang Lê Thanh, cô đừng quên, trước đây cô theo đuổi tôi không buông, ba mẹ cô chỉ thiếu điều đóng gói cô lại đưa đến nhà tôi, nếu cô thực sự ở bên anh ta thì..."
Chát——!
Nói được một nửa, Giang Lê Thanh đã tát Hoắc Bạch một cái.
Tô Húc trợn tròn mắt, lập tức sững sờ, những người xung quanh càng không dám thở mạnh.
Sau khi sửng sốt, Hoắc Bạch liếm liếm khóe miệng sưng tấy, trong mắt hiện lên vẻ hung ác: "Cô thực sự vì tên trai bao này mà chống đối tôi sao?"
Chát!
Lại một cái tát nữa, lần này là má trái.
Hai bên mỗi bên một cái tát, vừa vặn đối xứng.
"Giang Lê Thanh, cô có phải cho rằng tôi không dám đánh phụ nữ đúng không!"
Hoắc Bạch nổi giận, dùng sức gạt hai tên đàn em đang giữ mình ra, giơ nắm đấm ra uy hiếp.
Mày cau mắt trợn, toàn thân bốc hỏa, nếu là người bình thường, có lẽ thực sự có thể dọa được.
Đáng tiếc, điều Giang Lê Thanh không sợ nhất chính là bị đe dọa.
Cô lạnh mặt, nâng đầu gối lên, thúc mạnh vào hạ bộ của anh ta, chỉ nghe thấy xung quanh vang lên một loạt tiếng hít lạnh, Hoắc Bạch cùng lúc đó cúi gập người, rên lên đau đớn, cô nhân cơ hội dùng hết sức đá anh ta một cú.
Hoắc Bạch bị đá ngã xuống đất, không đứng dậy nổi.
Giang Lê Thanh nhấc chân lên, giẫm lên gáy anh ta, cô nhìn xuống từ trên cao, cười nham hiểm, mái tóc xõa xuống vừa vặn che khuất biểu cảm của cô, Giang Lê Thanh cười híp mắt nói: "Tôi không biết tôi có phải là hàng second hand hay không nhưng anh chắc chắn là hàng cồng kềnh, để vận chuyển hàng cồng kềnh gây ô nhiễm như anh thì phải dùng đến xe hút phân, đổi sang xe nào khác cũng không dùng được."
"Người ta đều nói anh Hoắc Bạch là thiếu gia nhà giàu, tôi thấy họ nói sai rồi, anh hẳn là cụ kị của phân, tất cả phân trên thế giới đều phải cúi đầu xưng cháu với cụ kị này."
Trước sự chứng kiến của mọi người, lời lẽ nhục mạ cộng với sự hành hạ về thể xác đã hoàn toàn đánh bại linh hồn và ý chí của anh ta.
Hoắc Bạch chưa từng nghe lời nào bẩn thỉu như vậy, chưa từng, chưa từng, chưa từng bao giờ, ngay cả chú của anh ta cũng chỉ bắt anh ta đến trang trại nuôi lợn.
Sao Giang Lê Thanh lại độc ác như vậy?
Sao cô có thể nói ra những lời độc ác như vậy chứ?
Không nói đến đau đớn trên người, mà tâm hồn còn bị tổn thương.
Hoắc Bạch không cam lòng trừng mắt, đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên, anh ta tưởng là máu ở trán nhưng khi chớp mắt, anh ta phát hiện ra đó là nước mắt.
Anh ta khóc rồi.
Anh ta bị Giang Lê Thanh mắng đến phát khóc!!!