Chương 39 : Xuân dược ?
Còn trong đá đống đá vỡ nát, Bạch Tử Phàm cố gắng bò về phía Lãnh Nhược Tuyết nhờ có tấm hộ thân phù của Lãnh Nhược Tuyết, v·ết t·hương của hắn không quá nặng.
Hắn cũng cảm thấy may mắn, không cần lãng phí dùng đến tấm phù của Ngu Yên Vũ, nhưng cho dù hắn dùng nó với Huyết Diễm Hổ sợ rằng cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Lãnh Nhược Tuyết đang chống tay ngồi dựa vào vách một đá áo ngoài của nàng đã rách đi một mảng lớn, pháp bảo hộ thân mà nàng mặc đã vỡ vụn. Có lẽ nhờ có pháp bảo này, nàng mới không b·ị t·hương quá nghiêm trọng sau v·ụ n·ổ ấy. Chỉ là nguyên khí suy kiệt mà thôi.
"Cái kia … Tử Phàm, ngươi …Ngươi có hay không nhận thấy thân thể mình có chút bất thường ?" Lãnh Nhược Tuyết tự nhiên khuôn mặt lại đỏ bừng, nhẹ giọng hỏi.
Nghe nàng hỏi như vậy, Bạch Tử Phàm lúc này mới ngẩng đầu lên, trong lòng không khỏi giật mình, chỉ thấy Lãnh Nhược Tuyết duyên dáng tựa lưng vào vách đá, khuôn mặt ửng đỏ mê người đang mỉm cười, con ngươi trong sáng, linh động lúc này đã trở nên mê ly, ẩn tình đưa ý nhìn hắn.
Bạch Tử Phàm phát hiện ngay cả da thịt của nàng cũng hiện lên một tầng phấn hồng. Cộng thêm áo ngoài của nàng đã rách đi một mảng lớn, một nửa thân thể trong bóng hiện ra ngoài, Bạch Tử Phàm còn ẩn ẩn thấy được chiếc yếm mà nàng đang mặc. Thật sự mà nói nàng bây giờ trở nên quyến rũ vô cùng, khiến cho thân thể của hắn bỗng trở nên xôn xao khó hiểu.
"Thật sự bất thường …"Cười khổ một tiếng, Bạch Tử Phàm cũng đã phát hiện ra, thân thể của mình cũng đột nhiên trở lên nóng rực, hơn nữa còn có một luồng tà hỏa đang có xu thế tăng mạnh lên.
Hít sâu một hơi, Bạch Tử Phàm quan sát xung quanh, chỉ thấy cách hắn không xa, có một lò luyện đan bị vỡ, tản ra những bụi phấn hồng, phát hương ra hương thơm kỳ lạ.
"Đó là vật gì ?"
Nghe Bạch Tử Phàm hỏi vậy, Lãnh Nhược Tuyết cũng nhận thức được vấn đề phát sinh đối với hai người là do những bột phấn hồng đã vỡ vụn đó, nàng lập tức vội vàng từ chỗ bãi đá, tiến đến quan sát.
Rất nhanh, Lãnh Nhược Tuyết nhìn thấy bột phấn màu hồng trên đó, khóe mắt nhất thời co rút lại, đặc biệt khi nàng khẽ đem dược phấn bỏ vào miệng thử, khuôn mặt biểu lộ, trở nên đặc biệt khó coi.
Nàng tức giận nói: "Tên tiểu tử đáng c·hết !!".
Hệ thống thông báo 'ting': 【Độ thân mật của Lãnh Nhược Tuyết đối với Tiêu Chiến (-80) 】 【khí vật của Tiêu Chiến (-30) còn 40】
Ban nãy khi t·ruy s·át Huyết Diễm Hổ đến đấy, nàng đã nhận ra có một thiếu niên khoác áo bào đen đang lén lút bỏ chạy, thế nhưng chỉ với tu vi của thiếu niên ấy, nàng liền bỏ qua, không quan tâm đến hắn.
Nhưng thật không ngờ, hắn có thể vô sỉ như vậy, chế tạo ra loại thuốc này. Tuổi còn nhỏ mà không học hành cho tốt, như thế nào lại đi luyện chế cái đồ vật quỷ quái này.
Thật là không phải ai cũng là 'chính nhân quân tử' như Bạch Tử Phàm a !!!
Hệ thống thông báo 'ting': 【Lãnh Nhược Tuyết độ thân mật (+55)】
"Nhược Tuyết đây là thứ gì?" Bạch Tử Phàm thấy vẻ mặt của Lãnh Nhược Tuyết bỗng trở nên khó coi vô cùng, nên hắn nghi vấn hỏi.
Lãnh Nhược Tuyết thanh âm không khỏi có phần xấu hổ đáp: "Đây là 'xuân dược' ?"
Nghe nàng nói vậy, Bạch Tử Phàm lại phát hiện cỗ tà hỏa trong đan điền ngày càng mãnh liệt, hắn lập tức vận đan điền co rút lại, mượn nguyên khí trong cơ thể cố gắng áp chế cỗ tà hỏa đang khuếch tán kia.
Trong lòng thầm nghĩ: "Thật không biết là hảo huynh đệ nào, hiểu ý ta đến như vậy, còn thay ta giải quyết khó khăn trong lòng."
Lãnh Nhược Tuyết cũng cảm giác được thân thể mình ngày càng trở nên khô nóng, hận không thể cởi sạch quần áo, bất quá dù sao nàng cũng là một vị Thiên Cực Cảnh cường giả, cho dù thực lực hiện tại tụt giảm, cùng với nguyên khí bị suy kiệt nhưng dù sao vẫn còn định lực, để mạnh mẽ đè ép cái cảm giác khô nóng trong cơ thể.
Nhìn Bạch Tử Phàm còn nhắm mắt trước mình áp chế dục hỏa, Lãnh Nhược Tuyết không khỏi cảm thán 'nhân phẩm' của Bạch Tử Phàm.
Lãnh Nhược Tuyết cũng không nghĩ nhiều nữa ngồi xuống vận dụng nguyên khí để áp chế, bất quá khi nàng vận chuyển nguyên khí thì mới phát hiện ra nguyên khí của chính mình đã bị suy kiệt hoàn toàn sau đoàn đánh cuối cùng với Huyết Diễm Hổ, nguyên khí suy kiệt làm cho nàng không có cách nào áp chế dục hỏa trong cơ thể.
Vậy nên, dục hỏa trong lòng ngày càng mãnh liệt, đôi mắt của Lãnh Nhược Tuyết đã mất đi sự trong sáng, linh động thường ngày mà bỗng trở nên mê ly, dục hỏa dường như ngày càng xâm lấn lý trí của nàng.
Những giọt mồ hôi chảy dài trên mặt, khiến cho nàng càng thêm kiều diễm, quyến rũ. Đặc biệt khi kết hợp với cái khí chất tiên nữ của nàng, thật khiến cho người ta, không nhịn được lòng mà xâm chiếm nàng.
Cho dù là Trầ* Đức B* xuyên không, cũng sẽ không nhịn được mà thay đổi giới tính vì nàng.
Lúc này Lãnh Nhược Tuyết thật sự hết cách rồi, đi ra ngoài không được, ở lại cũng không xong.
Lãnh Nhược Tuyết nội tâm nóng nảy, đột nhiên chu cái miệng nhỏ, cắn vào vai Bạch Tử Phàm đang ngồi bên cạnh một cái, song khi gần gũi tiếp xúc với hơi thở nam tử như vậy, cơ thể nàng càng trở nên khô nóng, nhất thời giống như nắng hạn gặp mưa rào, củi khô gặp lửa nhỏ, đột nhiên bùng cháy lên, cái miệng nhỏ đang cắn trên vai Bạch Tử Phàm chậm rãi buông ra, cái lưỡi đinh hương nhẹ nhàng trượt đi, nhẹ nhàng giống như bị con mèo cái động tình gặm.
Trên vai truyền đến cảm giác ẩm ướt, khiến cho cơ thể Bạch Tử Phàm khẽ run lên, cỗ tà hỏa trong cơ thể vất vả lắm mới đè ép được nay lại bùng lên, cánh tay hắn thuận thế dùng sức gắt gao ôm lấy cái eo mềm mại nhỏ nhắn của Lãnh Nhược Tuyết vào trong lòng.
Trong một lúc mơ hồ đó, Bạch Tử Phàm đầu hơi lệch ra, trên môi truyền đến cảm giác mềm mại, miệng khẽ nhếch, một đầu lưỡi ướt át, đột nhiên không thể giải thích được chui vào trong miệng
Hai đầu lưỡi đột ngột giao quấn, Bạch Tử Phàm đôi mắt đột nhiên mở to, giờ phút này hắn như bị sét đánh, thân thể chợt cứng ngắt lên, trong đầu hắn lúc này chỉ xoay quanh một câu nói
"Nụ hôn đầu tiên thứ 1xxx của ta cứ như vậy mất đi "
P/s: Nay ta rất mệt, do tiếp xúc với nhiều F0, nhưng vẫn cố gắng thức khuya để ra chương, nên ta cảm thấy ta xứng đáng được nhận hoa =)))
Map Tắc Bắc hoang mạc sắp nhanh thôi sẽ kết thúc, map sau sẽ xoay quanh Thái Âm Giáo và Tiêu gia. Cùng với 'cấm địa' có hố rất sâu của Thái Âm Giáo.