Hệ Thống Bắt Ta Làm Phản Diện, Mà Ta Chỉ Là Tiểu Lâu La

Chương 2: Xuyên qua dị giới




Nhưng ký ức của hắn có vui, có buồn, có tiếc nuối thế nhưng tất cả đều đã đi qua và để lại cho hắn một hồi kí ức đẹp.

Nguyễn Duy thì thào trên miệng bằng giọng nói khàn khàn: "Tất cả đều đã qua... ".

Chỉ một câu đơn giản. Thế nhưng hắn như chuốc hết hơi thở cuối cùng của mình vào câu nói đấy.

Chỉ thấy ở trên đôi má kia của hắn có giọt nước mắt đang lăn xuống. Giọt nước mắt cuối cùng trong cuộc đời đầy luân chuyên này của hắn.

Thì cũng là lúc hắn kết thúc cuộc đời của mình với cái thế giới tươi đẹp này.

.......

Ở một nơi nào đó trong vũ trụ chúng ta sinh sống nơi mà cách xa trái đất cả triệu triệu năm ánh sáng và có thể hơn nữa.

Có một tiểu vũ trụ vô cùng bí ẩn mà con người không thế khám phá.

Có một thế giới trong vùng tiểu vũ trụ này, thế giới này có khích thước khủng lồ vô cùng. Thi thoảng lại có những tia ánh sáng vô cùng lóe mắt trông nó có hình dạng giống tia lửa, tia sét bên ngoài phát ra trông vô cùng rợn người, thật là một thế giới đầy bi ẩn....

Thế giới này rộng lớn nằm ngoài sức tưởng tượng của con người. Dù cho lấy tốc độ của máy bay di chuyển từ cực đông sang đến cực tây, sợ cũng phải cả hơn nghìn năm người ta mới thấy được mình đã đi hết cực đông -_-.

Đặc biệt nơi này đầy dãy những điều kỳ lạ, đầy dãy những công trình kiến cổ xưa. Nếu một người hiện đại ở đây sẽ chắc chắc phải thốt lên đầy bất ngờ với những công trình kiến trúc cổ xưa nhưng vô cùng đồ sộ này. Những tòa nhà cao đỉnh chóp trên các vách núi mà ở hiện đại với máy móc công nghệ cao cũng chưa cách nào làm được. Kỳ lạ hơn nữa ở trên bầu trời kia.

Con người có thể bay lượn, mà dơ tay một cái hô phong hoán vũ, tùy tiện nhắc tay có thể hủy diệt cả một vùng đồng bằng lớn, hay khiến một ngọn núi cao sững sững như "Fansipan" kia phải sụp đỗ. Trông thật đáng sợ nhường nào!!!

Có những phi thuyền to lớn như tàu hạm vũ trụ lở lững trên bầu trời xanh kia.

Có hình dáng to lớn không lổ của yếu thú đơn độc phi hành trên khắp các bâu trời....

....

Trong một vùng hẻo lánh ở phía bắc. Phía chung quanh bao lấy những sơn mạch vô tận khổng lồ, không biết nếu như người bình thường đi hết bao nhiêu năm tháng mới ra được nơi đây. Trong sơn mạch ấy là nơi cư ngụ của yếu thú vùng cực Bắc này, những tiếng gào thét, chiến đấu của yêu thú nghe hết sức rợn người, những âm thanh ấy vãng vãng phát ra từ bên trong sơn mạch.

Phía xa xa sơn mạch, Có một ngọn núi.

Phía trên có mười tên hắc y nhân đang đứng quanh đấy trên tay bọn chúng cầm một hộp ngọc tỏa ra hào quang lấp lánh vô cùng. Mươi tên hắc y nhân này chắc chắc là cường giả đỉnh cấp ở nơi hẻo lánh của phương Bắc này.

Bởi khí tràng xung quanh mà mười tên hắc y nhân này tạo ra như ẩn như hiện khiến yếu thú trong sơn mạch không dám bén mảng tới gần.

Mà chu vi chung quanh trông hết sức rợn người, xác chết ngổn ngàng, huyết quang văng vãi khắp nơi. Vừa nhìn là biết ngày có cuộc đại chiến khốc liệt mới diễn ra nơi đây, cuộc chiến này những tên hắc y nhân chiến thắng áp đảo vô cùng.

Một đại hán thân cao tám thước, nhưng thân hình lại vô cùng gày yếu che kín khuôn mặt, chỉ nhìn thấy đôi mắt sắc lẹm như chim ứng của hắn.

Hắn cười vang đi tới phía trước nói với tên đang đứng chắp tay ở ngọn núi: "Ha Ha. Đại ca thật không ngờ chuyến đi này lại dễ dàng thành công đến như vây. Vậy mà có thể dễ dàng thu tới tay Ngọc Dương Đan đan, bảo vật trân quý cỡ này".

Dừng một chút hắn tiếp tục vui vẻ nói: "Xem gia tình báo của tên kia là thật. Vị nương nương kia thật sự đang bị thương, hóa ra lâu này nàng chỉ giả trang bức để đe dọa chúng ta. Hừ, chúng ta mau chóng bẩm báo với giáo chủ để ngài có kế sách tiếp theo".

"Khà Khà...đến lúc đấy ở cái Minh Nguyệt Quận này không phải phải rơi vào tay Huyết Thần Giáo chúng ta làm chủ". Hắn càng nói càng cao hứng.

" Không tệ! Đến lúc đó môn chủ chắc chắn sẽ trọng thưởng hậu hĩnh cho chúng ta. Sẽ không thiếu bảo vật và nữ nhân cho các người hưởng dụng": Giọng nói phát ra từ trang hán, hắn có vóc người khổng lồ lưng hùm, vai gấu trông oai vệ vô cùng. Có lẽ hắn chính là thủ lĩnh của đám hắc y nhân này.

Dừng lại một chút hắn nói tiếp:"Chỉ tiếc chúng ta để còn bỏ xót một tên rớt vách nuối".

"Đại ca chớ lo". Đại hán có đôi mắt như chim ưng kia lập tức khoắt tay nói: " Hắn chỉ là một tên phế vật Luyện Khí Cảnh mà thôi. Vách núi cao như vậy cho dù cường giả Tông Sư Cảnh rơi từ trên cao xuống cũng khó mà bảo toàn mạng sống. Nói gì đến một tên Luyện Khí Cảnh như hắn ".

Chỉ nghĩ đến sau này có thể hưởng dụng những nữ nhân Thái Âm Giáo bình thường luôn tỏ ra cao lãnh kia, hắn đang vô cùng cao hứng. Nơi nào nghỉ đến một tên Luyện Khí Cảnh sâu kiến kia cơ chứ.

Mấy tên hắc y nhân khắc cũng lần lượt phụ họa theo.

Đại hán đầu lĩnh trầm ngưng một lúc nói:"Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, chết phải thấy xác, sống phải thấy người. Sao có thể lơ là được.... không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn. "

"Hắn chỉ là một tên Luyện Khí Cảnh cảnh cho dù còn sống thì cải biển được gì chứ. Huống hồ Thái Âm Giáo nếu như không có vị nương nương kia chủ cục thì khác gì như rắn mất đầu. Huyết Thần Giáo ta há lại phải sợ Thái Âm Giáo đó nữa!! " Tên hắc ý nhân cao gầy có đôi mắt ưng nói, hắn cảm thấy Đại ca của hắn có phấn lo lắng thái quá.

Đại hán đầu lĩnh suy tư trong chốc lát nói:"Được rồi. Tiếp đến phải xem thành ý của "tên kia" như thế nào. Chúng ta lập tức rời khỏi nơi này mang bảo vật về cho giáo chủ, mùi huyết quang của những cổ thi thể này sẽ dẫn động yêu thú đến đây nhanh thôi." nói xong, chỉ thấy những tên hắc ý nhân này lóe thành một đạo hắc ảnh rồi biến mất, thủ pháp ảo diệu khôn cùng.

Sau khi những tên hắc ý nhân rời đi, chốc lát mùi huyết quang đã hấp dẫn những yêu thú vùng sơn mạch này đến.

Những cỗ thi thể kia thật thê thảm khi sống hoặc là chết rất thảm, tay chân không trọn vẹn, hoặc là có tên tu vi có quá kém không biết mình chết như thế nào. Khi chết rồi thi thể lại làm thức ăn cho quái thú.

......

Nguyễn Duy từ từ mở mắt, đầu óc hắn hết sức mơ hồ, hắn nhớ rằng mình đã chết.

Khi chút hơi thở cuối cùng của mình. Hắn nắm mờ miên man, trong mơ hắn mơ thấy mình và Linh kết hôn. Ở trong mơ, gia đình Linh không ra nước ngoài sinh sống, Còn hắn thì ở quê làm việc chăm chỉ để rồi thành đạt và kết hôn với cô.

Cái khoảnh khắc hắn sắp đeo nhân cưới vào tay cô thì hắn chợt tỉnh giấc.

Nguyễn Duy thấy khung quanh xung quanh rất lạ, hắn đang nắm bên một thác nước. Trên người thì đầy rẫy những vết thương, vết máu đọc lại, quấn áo thì rách rưới. Hai đôi chân của hắn đã bị gãy.

.......

Phân chia cảnh giới:

Người bình thường → Luyện Khí Cảnh → Luyện Thần Cảnh → Tông Sư Cảnh → Đại Tông Sư Cảnh → Địa Cực Cảnh → Thiên Cực Cảnh →Thiên Vương Cảnh → Thiên Tôn Cảnh→ Thiên Thần Cảnh → Thiên Thánh Cảnh→ Thiên Đế Cảnh→ Thiên Hoàng Cảnh→ Thủy Tổ Cảnh→ Bất Sinh Bất Diệt ( mối cảnh giới chia làm Sơ - Trung _ Đỉnh)

Cưởng giả Địa Cực Cảnh có thể phi hành.

Yếu thú tu luyện đến Địa cực cảnh có thể hóa hình thành người.