Một khu rậm.
Cây cối xanh mát, cỏ cây um tùm.
Ở phía trên.
Những hàng cây cổ thụ lâu năm, thân cao chót vót, mọc lên san sát nhau, những tán lá mà chúng vươn ra đủ để che khuất đi cả một vùng bầu trời.
Phía bên dưới.
Có 2 bóng hình, chia ra làm một trước một sau, nhìn khoảng cách của bọn họ, tựu chừng luôn luôn giữ vừng ở biên độ 20m.
Nhìn bộ dạng này của bọn họ, thật giống như là đang theo đuổi nhau, nhưng lại có chút kỳ lạ thay.
Người phía trước tăng tốc, người phía sau sẽ tăng tốc theo, và ngược lại, người phía trước giảm tốc, người phía sau cũng sẽ giảm tốc theo.
Nhìn kĩ hơn.
Sẽ thấy được 2 bóng hình này chính là một thiếu niên và một thiếu nữ đang trong độ tuổi thanh xuân.
Thiếu niên có khí chất bất phàm, thân mặc một bộ lục bào, thân hình cao ráo, khuôn mặt góc cạnh anh tuấn, một đôi lông mày kiếm, một đôi mắt có thần, nhưng lại mang thêm phần lãnh khốc vô tình mà người ta ít khi thấy được ở những độ tuổi này.
Nhưng điều đặc biệt nhất của Thiếu niên, không nằm ở đôi mắt lạnh lùng ấy, mà nó nằm của chiếc miệng của Thiếu niên, khi ở phần khóe miệng, lúc nào cũng luôn nhếch lên một chút, tạo thành một vệt đường cong.
Dễ dàng khiến cho người khác thấy rõ, một sự ngạo mạn khinh cuồng thế nhân của người Thiếu niên.
Và vị Thiếu niên ấy, cũng là người đang đi ở phía trước.
Ở phía sau Thiếu niên ấy là một Thiếu nữ có khí chất cao quý, nhưng lại không phải là vẻ thường thấy, đó là lạnh lùng cự người ngàn dặm, mà là là một vẻ năng động, hoạt bát.
Thiếu nữ này có dung nhan tuyệt sắc, chim sa cá lặn, dưới mi mắt của nàng có một hình ấn ký đặc biệt, mang một vẻ bí ẩn xưa cổ.
Thiếu nữ, thân mặc một bộ váy tím, tóc cũng máu tím, thân mình đầy đặn nhưng vừa đủ, không thừa không thiếu, chỗ nào cần nhô thì nhô, chỗ nào cần lõm thì lõm.
Vẻ đặc biệt nhất ở Thiếu nữ, đó là nàng luôn khiến cho người ta thấy được, ở trên người của nàng luôn có một nguồn năng lượng sống tràn đày, một sức sống thanh xuân tịnh lệ, mãnh liệt.
Khi Thiếu niên cùng thiếu nữ này đi cùng nhau, không khỏi khiến cho người ta có một loại cảm giác, bọn họ là một đôi trai tài gái sắc.
Thế nhưng khoảng một lúc sau, đã có chuyển biến xảy ra.
Khi chặng đường dài đã đi được một nửa, vị Thiếu niên kia mới quay người lại, trên gương mặt của hắn ta mang theo vẻ bực tức nói:
"Đường Thanh Nhi, ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất ngươi đừng đi theo ta nữa."
"Nếu ngươi còn còn tiếp tục đi theo ta, thì có đừng mà trách ta...trách ta...."
Nhìn chằm vào thiếu nữ trước mắt, Thiếu niên rất tức giận, lúc này đã thật sự không nhịn được nữa, Thiếu niên mới phải lên tiếng chất vấn.
Thiếu niên không hiểu tại sao, chỉ qua một lần tình cờ gặp gỡ, khi 2 người bọn họ cùng đi tranh đoạt cái bảo vật vừa mới xuất thế trước đó không lâu.
Nhờ mưu kế của mình, bảo vật đã rơi vào tay của Thiếu niên, mặc dù những đối thủ của thiếu niên, đều có tu vi cao hơn hắn rất nhiều.
Thế nhưng cũng từ đấy, cô nàng Đường Thanh Nhi này liền liên tục bám theo hắn, hắn đi tới đâu, nàng ta liền bám theo tới đó.
Có thể nói là nàng ta bám dai như đỉa, khiến hắn cảm thấy phiền phức vô cùng, rất muốn đuổi nàng ta đi.
Nhưng lại đau đầu là tu vi của nàng ta lại cao hơn hắn một cảnh giới.
Tùy rằng, chiến lực của nàng ta chưa chắc đã bằng hắn, nhưng đổi lại thủ đoạn trên thân lại nhiều đến đáng sợ.
Khiến hắn có cảm giác, nếu như đánh, chưa chắc hắn đã thắng được nàng ta.
Nên từ đó, hắn thay đổi chủ ý, đổi sang trốn tránh nàng ta, những đã rất nhiều lần đều không thành.
Thật là khiến hắn cảm thấy thật bất lực, nhất là đối với một tên xuyên việt giả như hắn!!
Vị thiếu nữ tên là Đường Thanh Nhi kia, trông thấy thiếu niên phía trước đã dừng lại cước bộ của mình, nàng cũng dừng lại theo.
Nàng cười đùa tinh nghịch, vuốt ve mái tóc của mình, quyến rũ nói:
"Hì hì, Lâm Phong, ngươi muốn trách người ta thế nào đây?"
Vị thiếu niên được gọi là Lâm Phong kia, hừ lạnh một tiếng, nói.
Giọng nói của Lâm Phong lãnh khốc vô cùng, hắn cũng không vì Thiếu nữ trước mặt này có dung nhan xinh đẹp tuyệt lệ mà dùng giọng nhẹ nhàng như bao người bình thường khác.
"Đường Thanh Nhi, nếu ngươi còn tiếp tục bám theo ta, thì đừng trách ta không biết thương hoa tiếc ngọc, ra tay độc ác."
"Ta đã nói rất nhiều lần rồi, nữ nhân chỉ mang lại phiền phức, ngươi có hiểu hay không?"
"Xin ngươi hãy để cho ta được yên."
Dứt dời, đôi mắt lạnh lùng vô tận của Lâm Phong quét qua Đường Thanh Nhi một cái, sau đó, ngay lập tức hóa thân thành một đạo ánh sáng, bay thẳng lên trời cao, thẳng phương Bắc mà đi.
Bộ dáng của hắn nhanh chóng vô cùng, trốn tránh Thiếu nữ trước mắt này, giống như là trốn tà vậy.
Điều này thật khiến người cảm thấy kỳ lạ, tại sao hắn lại sợ nữ nhân tới vậy? Lại là một nữ nhân xinh đẹp nữa chứ?
"Tên Lâm Phong này quả là thú vị, thật khiến người ta thật tò mò mà."
Đường Thanh Nhi đảo đôi con ngươi màu tím nhạt của nàng một vòng, thấy trên nền đất trống, thân ảnh của Lâm Phong đã biến mất vô tung vô ảnh, đạo ánh sáng trên bầu trời cùng dần khuất dạng.
Đường Thanh Nhi không khỏi thì thầm nói nhỏ.
Trong thân tâm Đường Thanh Nhi xuất hiện một cảm giác khác thường kể từ lúc nàng gặp Lâm Phong, nàng không hiểu để diễn tả chính xác cảm xúc đó thế nào.
Nhưng tên Lâm Phong tên này trên thân như có một sức hút ma lực kỳ lạ nào đó, cám dỗ nàng.
Khiến bản thân nàng đối với hắn luôn cảm thấy tò mò không hết.
Nhất là bình thường, những tên nam nhân thối tha mà nàng đã gặp, rồi những tên đệ tử trong gia tộc của nàng.
Cứ mỗi lần nhìn thấy nàng, là lại trợn mắt ngơ ngác trước vẻ đẹp chim sa cá lặn của nàng, rồi thậm chí còm có tên không kìm chế nổi mình, trước tiếp chảy cả nước dãi xuống.
Sau đó những tên đó, lại vây quanh lấy nàng, xu nịnh nàng, làm mọi cách để lấy lòng nàng, nàng sai gì thì làm đó.
Còn hơn cả liếm cẩu.
Thất là khiến nàng chán ghét, bản thân cảm thấy nhàm chán.
Cho đến khi gặp tên Lâm Phong này.
Nàng cảm thấy tên Lâm Phong này không phải là con người như vậy, hắn rất khác so với những tên nam nhân thối tha, nhàm chán kia.
Lâm Phong đối với nàng luôn rất giữ khoảng cách, tỏ ra rất lạnh lùng, không quan tâm tới nàng.
Điều này đối với một thiếu nữ mới lên, một Thiên Kiêu Chi Nữ lúc nào được là được nam nhân theo đuổi, luôn luôn được xem là trung tâm của bọn họ như nàng bỗng cảm thấy không quen.
Trong lòng sinh ra những ý vị khác thường, khiến nàng cảm thấy tên Lâm Phong này rất đặc biệt so nhưng tên nam nhân khác.
Vậy nên từ đấy, trong lòng của Đường Thanh Nhi nàng liền sinh cỗ tò mò không tả đối với Lâm Phong, thôi thúc nàng đi theo Lâm Phong để hiểu rõ về con người của hắn.
Đường Thanh Nhi bật cười một nhí nhảnh, một nụ cười khiến muôn hoa thất sắc, đôi mắt đào hoa mang vẻ ngây thơ tinh nghịch của nàng đảo quanh một vòng, hiện ra một sự tự tin mãnh liệt.
Nàng nhìn về hương Lâm Phong mới đi, môi hồng nhấp nhô:
"Hì hì, Lâm Phong, ngươi nghĩ ngươi có có thể tránh được pháp nhãn của bản cô nương này sao?"
"Đợi đó cho ta, ngươi càng trốn tránh, bản cố nương càng đuổi bám ngươi không rời."
Dứt lứt, Đường Thanh Nhi liền hóa thành một đạo ánh sáng tương tự như Lâm Phong, rồi bay thẳng lên trời cao.
(Còn tiếp)