Hệ Thống Bắt Ta Làm Phản Diện, Mà Ta Chỉ Là Tiểu Lâu La

Chương 177: Ngu Yên Vũ một khi ghen tuông thật đáng sợ




Sau khi đến tìm Nhị trưởng lão, Bạch Tử Phàm đã nghe tới một tin sét đánh.

Đó là Sở Nguyệt Thiền đã bị Ngu Yên Vũ đày vào bí cảnh từ 2 tháng trước, khi Ngu Yên Vũ vừa mới trở về.

Ngu Yên Vũ đã đưa ra mệnh lệnh rằng.

Bắt đầu từ đời này trở đi, Thánh nữ mới của Thái Âm Giáo mỗi khi nhận chức, cần phải vào bí cảnh cấp cao nhất của Thái Âm Giáo để tôi rèn bản thân, cho đến khi nào tu vi đạt đến được Địa Cực Cảnh mới được ra ngoài.

Nghe hết lời mệnh lệnh này, trong lòng Bạch Tử Phàm thật sự phải kinh sợ.

"Tu vi phải đạt đến Địa Cực Cảnh mới được ra ngoài?"

Phải biết, Sở Nguyệt Thiền bây giờ, mới chỉ là đột phá tới Đại Tông Sư Cảnh mà thôi.

Lấy thiên phú của Sở Nguyệt Thiền, nếu như không có cơ duyên to lớn, ít nhất, nàng ta cũng phải mất đến 5 năm hay 10 năm, may ra mới có thể đạt đến Địa Cực Cảnh.

Nhưng như vậy, chưa thể coi đã là chắc chắn được

Vì ở trên Linh Vũ đại lục này, có người, thậm chí dùng tới cả đời, cũng không thể nào đạt tới nổi Địa Cực Cảnh.

Vậy nên.

Bạch Tử Phàm thật sự phải cảm khái thay cho Sở Nguyệt Thiền.

Cũng không rõ từ lúc nào, Ngu Yên Vũ đã phát hiện ra được, mối quan hệ bất chính của hắn và Sở Nguyệt Thiền.

Bạch Tử Phàm đoán rằng, có lẽ chính là từ hôm, Ngu Yên Vũ đến nơi động phủ của hắn, gặp hắn đi.

Nhưng phải thật sự công nhận một điều rằng.

Ngu Yên Vũ một khi ghen tuông lên thật đáng sợ mà.

Vì để bảo vệ cái lô đỉnh bé bóng của mình, tránh để cho những nữ nhân khác nhúng chàm, lấy đi những dưỡng chất chỉ thuộc về mình.

Ngu Yên Vũ vậy mà đã thật nhẫn tâm, nỡ đày đi Sở Nguyệt Thiền, thánh nữ của Thái Âm Giáo, tương lai của Thái Âm Giáo, đi xa như vậy.

Vào cái bí cảnh cấp cao nhất của Thái Âm Giáo, không thể nào biết được, Sở Nguyệt Thiền đã phải chịu tới bao gian khổ trong đó.

Thật sự là tội nghiệp thay cho Sở Nguyệt Thiền mà.

Bạch Tử Phàm nghe Nhị trưởng lão nói xong, chỉ ngay lập tức muốn xông vào bí cảnh để gặp Sở Nguyệt Thiền.

Nhưng hắn đã Nhị trưởng lão cản lại.

Nhị trưởng lão nói:

"Giáo chủ nương nương đã căn dặn, trong thời gian này, không cho phép bất kỳ ai, được phép vào bí cảnh gặp Sở Nguyệt Thiền."

"Tuy có chút khắt khe là vậy, nhưng tất cả, cũng chính là vì tương lai của Thái Âm Giáo, của Sở Nguyệt Thiền mà thôi."

Bạch Tử Phàm nghe xong, khóe miệng không khỏi có giật liên tục, thần sắc biến ảo không ngừng.

"Cái gì mà vì tương lai của Sở Nguyệt Thiền, vì tương lai của Thái Âm Giáo chứ?"

"Muốn Sở Nguyệt Thiền tôi rèn bản thân mình, cũng không thể nào đến mức, bắt nàng ta đột phá đến Địa Cực Cảnh mới được ra a."

"Muốn đột phá tới cảnh giới này, lấy tốc độ trung bình của giới tu sĩ trên Linh Vũ đại lục mà nói, nhanh thì có thể phải mất tới 10 năm, chậm thì ít nhất phải mất tới 15 năm trở lên mới có thể đạt tới được."

"Như vậy, sợ rằng lúc Sở Nguyệt Thiền đi ra bí cảnh, ta cùng Ngu Yên Vũ đã có hài tử rồi cũng nên."

"Ngu Yên Vũ, cô nàng này thật là quá vô sỉ, nhưng thật giống ta, rõ ràng là đi đánh ghen, lại có thể dùng tới những ngôn từ chính khí lẫm liệt như vậy."

"Nể phục!!!"

Bị Nhị trưởng lão ngăn cản, Bạch Tử Phàm không thể làm gì hơn được khác.

Vậy là.

Bạch Tử Phàm tạm thời giao cho Nhị trưởng lão một bức phong thư, cùng một chiếc vòng tay được cất trong phong thư.

Và nói nói với Nhị trưởng lão rằng:

"Khi nào Sở Nguyệt Thiền ra khỏi bí cảnh, thì hãy giúp hắn đưa cho phong thư này cho nàng ta."

Nhị trưởng lão cười cười hiểu ý, sau đó chấp nhận lời này của Bạch Tử Phàm, rồi hỏi hắn khi nào thì định rời đi Minh Nguyệt Quận.

Bạch Tử Phàm đáp rằng, có lẽ sắp rồi, nhanh thì thì vài ngày nữa, muộn thì vài tháng nữa.

......

Trở về phòng của mình.

Bạch Tử Phàm tạm thời chưa nghe đến, Tiểu Trà Trà phát hiện ra thông tin gì mới của Khí Vận Chi Tử.

Vậy là hắn tiếp tục ở lại Thái Âm Giáo.

Đầu tiên.

Bạch Tử Phàm bắt đầu kiểm tra lại một lần nữa, những vật phẩm trong bảo khố của tòa Vương triều thuộc về kỷ nguyên trước để lại.

Trước đó, Ngu Yên Vũ đã giúp hắn mang tất cả ra ngoài.

Ở trong này, có đan dược, có binh khí, có pháp bảo, còn có cả công pháp cấp cao.

Đan dược trong này, chủ yếu chỉ là đan dược trị thương, không có quá nhiều công dụng đa dạng như đan dược của tên Tông Chủ Cốc Sơn Tông kia.

Nhưng đổi lại, điều là những đan dược trị thương cấp cao, hiệu quả rất mạnh.

Còn số đan dược còn sót lại, dùng để phụ trợ ra tăng tu vi, tuy nhiên loại đan dược này không có quá nhiều.

Có lẽ trước lúc rời đi đối kháng lượng kiếp, vị Đế Vương cùng Đế Hậu của vương triều ấy, đã dùng loại đan dược này ban phát cho tất cả tu sĩ tan tu trong thiên hạ, cùng đồng lòng chống lại lượng kiếp.

Những vật trong bảo khố này, chỉ là những vật còn được xót lại mà thôi.

Về binh khí ở đây, nhờ Tiểu Trà Trà mà Bạch Tử Phàm biết được, có rất nhiều loại binh khí, nhưng chủ yếu chỉ tập trung từ binh khí Hoàng cấp- binh khí Huyền cấp - binh khí Thánh cấp.

Tòa vương triều kia, tuy là tòa vương triều đệ nhất tu chân giới ở kỷ nguyên đó, nhưng cũng không thể có loại bình khi Thần cấp ở trong bảo khố được.

Vì chưa nói độ hiếm hỏi của bình khí Thần cấp, mỗi một binh khí, đều là vật trấn phái của một Đại giáo, một vương triều lớn.

Hơn nữa, mỗi một binh khí Thần cấp, đều có khi lính.

Do vậy, loại binh khí đó thường đã có chủ nhân sử dụng, không thể nào được đặt trong các loại bảo khố như này được.

Pháp bảo ở đây, có rất nhiều loại, nhưng tạm thời, Bạch Tử Phàm chỉ chọn lấy một chiếc áo giáp.

Vì hắn nghe Tiểu Trà Trà giải thích rằng, mặc chiếc áo giáp này lên thân, khi hắn vận chuyển nguyên khí vào chiếc áo giáp ấy, nó hoàn toàn có thể thay hắn chịu đựng được một kích của cường giả Thiên Cực Cảnh.

Mà đây còn chưa phải là tác dụng tối đa của nó.

Theo như tu vi của Bạch Tử Phàm phát triển, lượng nguyện khí truyền vào chiếc áo giáp này càng lớn, lực phòng ngự của nó sẽ càng mạnh lên.

Ít nhất, nó có thể giúp cho Bạch Tử Phàm, tối đa có thể chịu đựng được một kích của cường giả Thiên Thánh cảnh mà không chết, khi tu vi của Bạch Tử Phàm đạt tới Thiên Tôn Cảnh.

Công pháp ở đây cũng rất nhiều, công pháp Thiên cấp là vô số.

Nhưng xem qua tất cả, Bạch Tử Phàm chỉ lựa chọn cho mình một quyến công pháp duy nhất, viết về nền tảng của tu luyện kiếm đạo.

Và một quyển công pháp nói về tu luyện nhãn thuật, công này rất là mơ hồ, không rõ mất phẩm cấp, trông lại rất cũ kĩ.

Bạch Tử Phàm chỉ chọn cho mình duy nhất hai quyển công pháp đó thôi, vì hắn đã có 《Lôi phong kiếm pháp 》.

Hắn nghĩ rằng, học nhiều những tạp, không bằng chỉ tinh thông một loại duy nhất.

Mà hơn nữa, theo lời Ngu Yên Vũ đã nói.

Ở thế giới này, Thiên cấp công pháp, không phải đã là mạnh nhất,

Mà là công pháp có mạnh hay không là do người dùng nó có mạnh hay không.