Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Bắt Ta Làm Phản Diện , Mà Ta Chỉ Là Tiểu Lâu La

Chương 132 : Ký ức tuổi thơ ùa về.




Chương 132 : Ký ức tuổi thơ ùa về.

Những lời này của Tiêu Lân, như đánh vào tâm trí của những người Tiêu gia có mặt ở đây.

Khiến những người bọn họ, bắt đầu sôi sục khí thế, bừng bừng trở lại.

Đến lúc này, Bạch Tử Phàm không khỏi nhìn tới Tiêu Lân bằng một con mắt khác.

Không ngờ, Tiêu Lân lại biết dùng phương thức này để truyền cảm hứng cho người khác đến như vậy.

Những lời lẽ của hắn, đều trực tiếp đánh vào tâm trí của những người Tiêu gia có mặt ở đây.

Chỉ cần bọn họ còn cái tâm của cường giả, còn có sĩ diện của bản thân và còn tấm lòng yêu gia tộc của mình.

Chắc chắn, bọn họ đều sẽ cảm thấy hổ thẹn trong lòng, quên đi nổi sợ sệt mà vực dậy tinh thần chiến đấu, hy sinh quên thân mình.

Nếu là ở thời hiện đại, Tiêu Lân hoàn toàn thích hợp với vị trí truyền thông thương hiệu hoặc là những vị đa cấp tầm cỡ.

Khi không ngừng ra sức vận động nhân viên của mình, phải làm việc chăm chỉ, phải làm việc cật lực hết mình.

Tỉ như đi làm thì không được về sớm.

Một ngày phải làm việc chăm chỉ từ 10-12 tiếng thì mới nhanh chóng thành công được.

Vì nỗ lực của bọn họ ngày hôm nay, sẽ là thành quả ngày mai của sếp bọn họ.

Hay nói các khác, bọn họ càng nổ lực lực, thì sếp của bọn họ sẽ càng có nhiều hơn những cơ hội, mua nha, mua xe, bao minh tinh đi chơi.

Bọn họ thành công một, sếp của bọn họ sẽ thành công mười !!

.......

Bạch Tử Phàm mới thoáng nghĩ như vậy.

Phía bên này, Tiêu Lân đã thành công vận động xong những người của Tiêu gia, khiến bọn họ vực lại tinh thần chiến đấu của mình.

Cũng không biết, Tiêu Lân vừa mới nói thêm những gì với bọn họ, mà khiến bọn cùng đồng lòng hét lớn:

"Đi theo Bạch công tử, liều c·hết g·iết ta ngoài !!"



"Đi theo Bạch công tử, liều c·hết g·iết ta ngoài !!"

Những tiếng kêu hùng hồn liên tiếp được vang lên.

Khiến bầu không khí u ám đang bao trùm nơi đây, trong tích tắc bỗng chốc sinh động trở lại.

Bạch Tử Phàm bị chuyện này hấp dẫn, liếc qua phía Tiêu Lân.

Lúc này, Tiêu Lân cũng đang nhìn về phía Bạch Tử Phàm mỉm cười chào hỏi.

Bạch Tử Phàm gật đầu chào lại Tiêu Lân, hắn đã đoán ra được ý đồ của Tiêu Lân, đối với chuyền này, hắn hoàn toàn không có ý kiến gì.

Dù sao đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ còn cách duy nhất là một đường g·iết ra.

Thêm người là thêm một phần lực.

Tuy rằng phần lực này không quá lớn.

Nhưng ít nhất có vẫn hơn là không !!

Từng đợt tiếng kêu hùng hồn liên tiếp vang lên, nếu Bạch Tử Phàm không có cảm chút cảm giác nào, thì thật chính là nói điêu.

Kiếp trước hay kiếp này, đây lần đầu tiên hắn được nhiều người hô hào, gọi tên như vậy.

Nhất là vào khoảnh khắc nguy nan này, khi tất cả bọn họ đều đồng thanh gọi lên tên hắn, dẫn dắt bọn họ, ra ngoài kia quyết chiến.

Khiến trong lòng Bạch Tử Phàm không khỏi xuất hiện một cái hào khí tung hoành thiên hạ mà hắn đã làng quên lâu nay.

Một cái hào khí từ thuở nhỏ, hắn đã từng mở tưởng qua.

Khi còn nhỏ, xem những thước phim kiếm hiệp trên hình.

Có ai không muốn, có ai không mơ ước rằng, mình sẽ trở thành một cao thủ võ lâm hành tẩu giang hồ chứ ?

Hay khi đọc những trang lịch sử hào hùng của dân tộc.

Có ai không muốn, có ai không mơ ước rằng, mình sẽ là một đại tướng quân, chinh chiến trên xa trường chứ ?



Để thỏa lòng, thỏa chí nam nhi của mình !!!

Để thực hiện hóa những mơ ước trong lòng ấy, khi còn nhỏ Bạch Tử Phàm hay chính xác hơn là Nguyễn Duy hắn.

Đã từng hờn dỗi bỏ cơm, để đòi nặc nặc mẹ của mình mua cho hắn một thanh kiếm nhựa.

Mẹ hắn dù rất thương hắn, nhưng chỉ tiếc, gia đình của hắn không có điều kiện ấy.

Hiểu nỗi khổ của gia đình, Bạch Tử Phàm đì kiếm khúc gỗ ngoài vườn để thay thế thanh kiếm nhựa.

Để sau đó, hắn một thân một kiếm, độc đấu bầy chó giữ trong ngõ nhỏ.....

Rất may, Linh đã gọi người tới cứu hắn, không thì....

Tất cả, những điều ấy đều là những mơ ước từ nhỏ của Bạch Tử Phàm, hay nói đến xa hơn, đấy chính là những mơ ước chúng của những đứa trẻ ở thế giới trước kia Bạch Tử Phàm sinh sống.

Những mở ước từ nhỏ ấy của Bạch Tử Phàm, đã bị hiện thực khi hắn lớn lên đánh tan, đã bị những năm tháng mưu sinh cực khổ c·hôn v·ùi không biết từ khi nào.

Để rồi đến hôm nay, mơ ước từ thuở nhỏ của hắn, đã bị đám người của Tiêu gia đang không ngừng hô hào này làm thức tỉnh.

Thật không ngờ Bạch Tử Phàm hắn lại có thể một lần nữa trở lại với những cảm xúc, chỉ xuất hiện trong tuổi thơ của mình.

Khiến trong lòng Bạch Tử Phàm không khỏi xuất hiện những cảm giác hào hùng khác thường.

Giống như nam nhi đầu đội trời, chân đạp đất...cân cả thiên hạ.

Ầm ầm ....

Đúng lúc này, những t·iếng n·ổ lớn liên tiếp vang lên, minh chứng cho việc đại trận bảo vệ tổ địa của Tiêu gia đã bị phá hủy.

Bạch Tử Phàm nhanh điểu chỉnh lại tâm trạng của mình, sau đó quay lại hồ hao mọi người, hãy dùng tất cả những gì mà họ có, rồi cùng tiến lên liều c·hết ứng chiến.

Trước khi xông ra ngoài ứng chiến.

Những người dân thường nơi đây đã trao cho Bạch Tử Phàm thứ tình cảm gần gũi, ấm áp.

Tặng cho hắn những chiếc vòng tay và bảo ràng đây là chính lá là bùa may mắn của trong phong tục của quê hương bọn họ.



Chiếc vòng này không chỉ có tác dụng mang lại may mắn, mà còn có thể dành tặng cho ý trung nhân của mình làm vật định ước, khi gặp được người mà mình thích.

Mỗi hộ gia đình mốt chiếc vòng, chỉ chớp mắt, trong tay Bạch Tử Phàm đã có hơn 30 cái vòng tay, nếu hắn không không khéo léo từ chối, sợ rằng số lượng này còn tiếp tục tăng lên nữa.

Bọn họ nghĩ vậy ? Bạch Tử Phàm hắn sao có thể có nhiều ý trung nhân đến như vậy, để tặng hết số vòng tay này ?

Chẳng lẽ bọn họ nghĩ, phải hắn phải dùng hết số vòng tay này mới đủ chỉ tiêu ?

Những chiếc vòng tay này đều là những chiếc trang sức bình thường, thô sơ.

Nếu đem đi so sánh với những chiếc vòng ngọc của tu chân giới thì thật không đáng nhắc đến.

Nhưng đây lại là tất cả tấm lòng chân thật lại pha chút ngây thơ của bọn họ, Bạch Tử Phàm không thể không nhận.

Cất những chiếc vòng vào nhẫn trữ vật, nhận lấy những ánh mắt bé bóng của những đứa trẻ thơ, vô tư đang ngắm nhìn mình.

Những đứa trẻ này không biết là nguy hiểm đang tới gần, có thể sẽ c·ướp đi mạng sống của bọn chúng.

Bọn chúng chỉ thích thú chỉ tay về những bóng Khô Lâu khổng lồ kia không ngừng hiếu kỳ, bàn tán.

Chứng kiến những cảnh tượng này, Bạch Tử Phàm càng thêm quyết tâm, phải làm hết sức mình để bảo hệ những gia đình nhỏ này, những người dân vô tội này.

Ngay sau đó, Bạch Tử Phàm một đường g·iết ra, hắn trực tiếp bỏ qua những bóng Khô Lâu thông thường, mà tấn cống vào Khô Lâu Vương đang hiện hữu phía sau bọn chúng.

Nhờ những hiểu biết của mình, Bạch Tử Phàm âm thầm suy đoán:

"Có lẽ, chỉ cần đánh bại Khô Lâu Vương là hoàn toàn có thể hủy đi Vạn Sát Khô Lâu trận này."

Sau khi suy đoán, Bạch Tử Phàm nhanh chóng muốn t·ấn c·ông tới Khô Lâu vương, vì hắn biết không thể nào chậm trễ.

Những người của Tiêu gia kia, chắc chắn không thể trụ vững được lâu.

Nên Bạch Tử Phàm hắn cần phải tốc chiến, tốc thắng.

Chỉ cần Khô Lâu Vương không đạt tới Địa Cực Cảnh, Bạch Tử Phàm còn có hy vọng chiến thắng nó

Đần là lần đầu tiên hắn vượt cảnh giới chiến đấu, mong rằng hắn sẽ có hào quang của nhân vật chính đi kèm.

Có thể dễ dàng vượt một đại cảnh giới, hạ sát kẻ địch.

(Còn tiếp.)

P/s: Tối còn 1c.