Chương 130 : Nhờ huynh cầm chân kẻ địch, ta mới có cơ hội chạy chốn.
Sở thành.
Ở một nơi nào đó giống như nghĩa địa.
Tiêu Chiến với bộ dạng yếu ớt, được một vị trưởng lão của Tiêu gia đỡ tới trước mặt của một người thanh niên có vóc cao lớn nào đó.
Khi người thanh niên đó đang hướng ánh mắt xa xắm nhìn ra phía ngoài.
Tới nơi, Tiêu Chiến mở miệng, chắp tay nói: "Huynh đệ, Tiêu Chiến này xin cảm tạ ơn cứu mạng của huynh đệ."
Người thanh niên ấy quay lại, hắn nhận ra được lời nói cảm tạ của Tiêu Chiến là chân thành vô cùng.
Thế nhưng dù là tạ ân cứu mạng của người khác, Tiêu Chiến chỉ chắp tay chứ không cúi mình, đủ để thấy ngạo khí của Tiêu Chiến là cao như thế nào.
Cho dù là lúc hắn mất hết tu vi, không còn gì trong tay.
Và người thanh niên có vóc cao lớn này, không ai khác, hắn ta chính là Bạch Tử Phàm.
Bạch Tử Phàm mỉm cười nói:
"Tiêu Chiến huynh xin đừng khách khí, nêu đổi là lại tu sĩ khác, gặp phải hoàn cảnh ấy, họ cũng sẽ ra tay tương cứu như ta mà thôi."
Sau đó, Bạch Tử Phàm nói một câu mang 2 ý nghĩ:
"Nếu muốn cảm tạ, trước tin huynh phải cảm ta phụ thân mình trước mới phải."
Nhớ lời tình cảnh khi ấy, khi chứng kiến cảnh tượng phụ thân của Tiêu Chiến xả thân cứu hắn, bất chấp những v·ết t·hương đang mang trên người, bất chấp những mối nguy hiểm tới tính mạng của mình đạng cận kể bên cạnh.
Bạch Tử Phàm đã mềm lòng cảm động, ngày sau đo hắn ra tay cứu lấy phụ tử Tiêu Chiến.
Vì trong khoảnh khắc ấy, hắn nhớ tới người cha kiếp trước của mình.
Sau khi cứu phụ tử Tiêu Chiến, bọn họ liền cùng nhau sắp xếp những người dân thường vô tội khác, cũng những vị tộc nhân của Tiêu gia chạy vào tổ địa của Tiêu gia để tạm thời lánh nạn.
Tổ địa của tiêu gia là nơi chôn cất các đời tộc nhân của Tiêu gia.
Trong đấy có lịch đại tộc trường các đời, thay phiên nhau nghiên cứu, tạo nên trận pháp thủ hộ trận.
Vậy nên có thể nó,i đây chính là nơi có pháp trận thủ hộ kiên cường nhất của Tiêu gia, cũng là nơi an toàn nhất của Tiêu gia.
Để tộc nhân có thể vào đây lanh nạn, một khi đối mặt mối nguy hiểm diệt tộc xảy ra.
Và ở nơi đây, cũng tạm thời có thể lãng tránh những bóng Khô Lâu khát máu của Vạn Sát Khô Lâu trận trong một thời gian ngắn.
Tiêu Chiến khẽ gật đầu rồi nói: "Không biết huynh đệ tên họ là gì ?"
Bạch Tử Phàm trả lời: "Ta họ Bạch, tự Tử Phàm."
Tiêu Chiến hơi thở dài nuối tiếc một hơi rồi nói, khi giọng nói của hắn càng về sau càng hiện rõ sự chua xót trong đấy:
"Trước đây ta và Bạch huynh có xảy ra tranh đấu, nhưng đấy chỉ là hiểu nhầm nhỏ."
"Tiêu Chiến ta là người ân oán phân minh, Bạch huynh đã cứu ta 2 lần, Tiêu Chiến ta xem như nợ Bạch huynh hai lần ân tình."
"Nếu đổi lại bình thường, Tiêu Chiến ta nhất định trả hết phần ân tình này cho Bạch huynh ngươi, nhưng bây giờ chỉ sợ rằng....sợ rằng...Tiêu Chiến ta đã không cách nào có thể trả được phần ân tình ấy."
Bạch Tử Phàm nghi hoặc: "Ta cứu huynh 2 lần ?"
Tiêu Chiến nói:
"Đúng vậy, có lẽ Bạch huynh lúc ấy bị ả yêu nữ áp chế nên không biết."
"Thời điểm ở Tắc Bắc hoang mạc, nếu không phải là Bạch huynh hy sinh thân mình, cầm chân cản lại ả yêu nữ ấy, sợ rằng Tiêu Chiến ta đã gặp phải nguy hiểm tới tính mạng rồi."
Điều này, có lẽ Bạch Tử Phàm không nhớ, nhưng Tiêu Chiến lại nhơ như in cái cảnh tượng ngày hôm đó.
Nếu không phải, Bạch Tử Phàm hy sinh thân mình, cầm lấy đôi chân dài miên man của vị tiên tử, lại trông như yêu nữ của Hợp Hoan Tông đến mùa phát dục kia.
Thì sợ rằng Tiêu Chiến hắn đã gặp phải nguy hiểm khó lường trước rồi.
Tuy nhiên có một điều mà Tiêu Chiến không rõ, tại sao Bạch Tử Phàm lại còn sống ?
Trong lòng Tiêu Chiến thầm có suy đoán, có lẽ là người tốt nên Bạch Tử Phàm cũng tốt số.
Gặp phải một ả yêu nữ có lòng trắc ẩn, nên sau khi chơi Bạch Tử Phàm chán xong, ả ta đã tha mạng cho hắn.
Đây chính là những phân tích đầu đời của Tiêu Chiến khi mới bước chân vào tu chân giới
Nếu như Bạch Tử Phàm biết được những phân tích này của Tiêu Chiến, hắn nhất định phải thốt lên rằng, tên Tiêu Chiến này thật là đặc sắc.
Nhưng tiếc là Bạch Tử Phàm lại không hiểu, Tiêu Chiến đang nói gì ??
Bạch Tử Phàm: "???"
Thấy vẻ mặt mộng bức của Bạch Tử Phàm.
Tiêu Chiến lại suy đoán, có lẽ tên Bạch Tử Phàm này, đang cảm thấy hổ thẹn, mất mặt, nên mới giả vờ không nhớ tới chuyện này.
Đột nhiên, cảm nhận được từng cơn đau đớn trên cơ thể mình truyền đến, Tiêu Chiến biết cơ thể suy yếu của mình hiện tại không thể đứng lâu như vậy được.
Vậy là hắn gắng giượng nói ra nguyện vọng của mình với Bạch Tử Phàm:
"Bạch huynh, trước khi c·hết, ta muốn nhờ huynh 3 việc, mong rằng huynh hãy đáp ứng."
"Nếu có kiếp sau, Tiêu Chiến ta nhất định sẽ hồi báo."
Bạch Tử Phàm xua tay nói: "Tiêu Chiến huynh đừng bi quan như vậy, chỉ cần chưa c·hết, vẫn còn có cơ hội để thở mà."
Tiêu Chiến lắc: "Huynh không phải là ta, Huynh không hiểu cơ thể của ta hiện giờ suy yếu tới nhường nào đâu."
Dứt lời, Tiêu Chiến lui lại 2 bước, lúc này hắn đã hạ cái ngạo khí của mình mà cúi người nói:
"Bạch huynh, xin huynh một lần nữa hãy đáp ứng nguyện vọng của ta."
"Ở đây ngoài huynh ra, ta không biết nhờ tới ai khác nữa."
"Mà có ai khác cũng không được, ta chỉ tin tưởng vào nhân phẩm của Bạch huynh ngươi thôi."
Thấy ánh mắt tha thiết của Tiêu Chiến, Bạch Tử Phàm do dự một lúc, rồi gập đầu nói:
"Được rồi Tiêu huynh, ta đáp ứng với ngươi."
"Nếu như Bạch Tử Phàm ta làm được, ta nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành nó."
Nhận được lời đồng ý của Bạch Tử Phàm, Tiêu Chiến vui mừng vô cùng.
Tiêu Chiến ngay lập tức tháo chiếc nhẫn trên tay mình ra, ánh tràn đầy cảm xúc nhìn vào chiếc nhẫn ấy.
Sau đó, Tiêu Chiến đưa chiến nhận cho Bạch Tử Phàm:
"Bạch huynh, trong chiếc nhẫn này có chứa một sợi tàn hồn, người ấy là sự phụ của ta."
"Sư phụ của ta vì giúp ta đối phó những gã Ma Môn kia, đã khiến người một lần nữa chìm sâu vào giấc ngủ vì tiêu hao nguyên khí quá độ."
"Nay ta đưa nó cho huynh, nếu sau này có cơ hội, mong huynh hãy giúp ta cứu lấy sư phụ của ta, sau đó nói với người, Tiêu Chiến xin lỗi người. "
Dược Cô đã giúp Tiêu Chiến rất nhiều, nhưng hắn vẫn chưa làm được cho sư phụ điều gì.
Ngược lại, còn làm người tổn thương nghiêm trọng hơn cả trước đó nữa.
Nhưng lần này, hắn đã không còn cơ hội để cứu lấy sư phụ.
Bây giờ, chỉ còn cách giao nó cho Bạch Tử Phàm và cầu mong rằng, sau này nếu có cơ hội, Bạch Tử Phàm có thể giúp sư phụ tỉnh lại.
Như vậy Tiêu Chiến hắn, cũng đỡ hổ thẹn trong lòng.
Nhận lấy ánh mắt cầu xin của Tiêu Chiến, Bạch Tử Phàm nói: "Tiêu Chiến huynh yên tâm, ta nhất định sẽ cứu tỉnh trở lại sư phụ của huynh."
Tiêu Chiến lại chắp tay: "Vậy Tiêu Chiến này, một lần nữa xin đa tạ Bạch huynh."
Dứt lời, Tiêu Chiến lại lấy từ trong ngục của mình ra chiếc ngọc bội đưa cho Bạch Tử Phàm nói:
"Chuyện thứ hai, Sau này nếu như gặp được một người phụ nữ tên là Cố Huân Nhi, huynh ấy giao nó cho nàng ta."
"Và hãy bảo nàng ta sống cho thật tốt, Tiêu Chiến này đ·ã c·hết rồi, hắn không xứng với thân phận cao quý của nàng."
Nói tới đây, Tiêu Chiến thở dài một hơi, phức tạp nói: "Nếu không gặp được nàng ta, cũng không sao."
Bạch Tử Phàm nói: "Đã là nguyện vọng của Tiêu Chiến huynh, nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ thay huynh hoàn thành."
Tiêu Chiến dùng ánh mắt cảm tạ Bạch Tử Phàm.
"Chuyện thứ ba....chuyển thứ ba...hay là thôi đi... ta sợ sẽ làm khó Bạch huynh."
Khi nói lời này, ánh mắt Tiêu Chiến tràn đầy căm hận, hài bàn tay nắm chặt lại với nhau.
(Còn tiếp)
P/s: Hôm nay ta sữa nhà, nên tạm thời một chương vậy.