Chương 111 : Một người một kiếm, độc đấu quần ma !!
Bởi vì viên đan dược hay được gọi chính xác hơn là độc dược, Bạch Tử Phàm đưa cho đám đệ tử Ma Môn có công dụng rất thần kỳ, nên hắn mới có suy nghĩ như vậy.
Nhờ Tiểu Trà Trà giả thích mà Bạch Tử Phàm biết được tác dụng của viên độc dược ấy.
Viên độc dược ấy, khi đốt cháy sẽ phát ra mùi hương vô sắc vô vị, khiến tu sĩ một khi vô tình ngửi vào sẽ khiến nguyên khí trong cơ thể tạm thời tắc nghẽn, không thể sử dụng được nguyên khí trong một thời gian.
Ngoài ra, còn khiến cơ thể của tu sĩ trở nên mềm nhũn vô lực, không khác gì khi chúng Nhuyễn Cốt Tán giống như trong phim ảnh.
Tuy có công dụng thần kỳ là vậy, nhưng viên độc dược này cũng có hạn chế riêng của nó, khi nó chỉ có phát huy công dụng đối với những tu sĩ có tu vi từ Đại Tông Sư Cảnh trở xuống mà thôi.
Để viên đan dược này vào tay Ma Môn, Bạch Tử Phàm không chút lo ngại nào về khả sử dụng nó của bọn chúng, vì những tên xuất thân từ Ma Đạo như đệ tử Ma Môn, xảo quyết vô cùng, làm việc thường không tuân thủ quy tắc.
Trái với cách làm việc lo việc trước lo sau, bị quy tắc chính phái ràng buộc của chính đạo.
Vây nên để cho để nhóm đệ tử Ma Môn này lừa được nhóm đệ tử của các phái chính đạo chúng độc là điều không khó.
Về những viên giải dược mà Bạch Tử Phàm đã bán cho đám đệ tử Ma Môn, dĩ nhiên là giả dược rồi, loại độc dược này trong nhẫn trữ vật của Doãn Chí Bình, chỉ còn một viên giải dược duy nhất, mà hiện giờ nó đang nằm ở trong tay, cũng có thể là ở trong bụng của Sở Nguyệt Thiền.
Cũng nhờ tới những viên độc dược Bạch Tử Phàm vừa bán cho đám đệ tử Ma Môn này, Bạch Tử Phàm đã âm thầm giúp cho Thái Âm Giáo một việc tốt.
Khi một lần nữa hắn thay Thái Âm Giáo khẳng định, c·ái c·hết của Tông Chủ Cốc Sơn Tông nằm trong tay Ma Môn.
Tuy mọi chuyện đều đã ổn thỏa như vậy, nhưng có một điều Bạch Tử Phàm không rõ cho lắm, Tông Chủ Cốc Sơn Tông luyện chế ra những viên độc dược như vậy để làm gì ? Với đẳng cấp của hắn ta, những viên độc dược này hoàn toàn không có tác dụng gì với hắn cả.
Trừ khi, hắn tạo ra những viên độc dược như thế này, để cho đám đệ tử của mình dùng để hộ tông, hoặc là dùng để buôn bán kiềm lời hay gì đó.
Thu hồi lại suy nghĩ của mình, Bạch Tử Phàm quay sang chắp tay với 3 vị trưởng lão ở bên cạnh nói: "Các vị ở lại áp trận, ta còn có nhiệm vụ trên thân, cần về trước để chuẩn bị."
3 vị trưởng lão còn lại của các phái cũng không ngăn cản Bạch Tử Phàm, mà cùng chắp tay nói :
"Đại trưởng lão ngài đi thong thả !!"
"Thái Âm Giáo có nhiều công vụ, việc ở đây cứ tạm thời giao cho chúng ta."
"Chúng ta, không thể vì những chuyện nhỏ này mà làm phiền đến ngài hay gây ra ảnh hưởng đối với Thái Âm Giáo được."
Đối với bọn họ, lúc này Bạch Tử Phàm đi hay ở lại nơi này, đều đã không tất yếu, bời vì giờ phút này đây, những cao tầng còn sót lại của Ma Môn còn không đến ứng cứu đệ tử của mình, vậy thì chắc chắn người của Ma Môn đã bỏ rơi đám đệ tử này của mình rồi.
Đúng là chỉ có như vậy, mới giống với tính cách của người trong Ma Môn, người trong Ma Đạo.
Về phần những đệ tử của mình, bọn họ cũng không chút nào lo lắng.
Thứ nhất, nhân số phía bên phía chính đạo bọn họ áp đảo hơn so với bên phía Ma Môn.
Thứ hai, bọn họ đã cho truyền đệ tử của mình, một đạo tín hiệu cầu cứu khi gặp nguy hiểm ngoài ý muốn. Vậy nên chỉ cần khi đám đệ tử ấy gặp phải nguy hiểm ngoài ý muốn, sẽ liền lập tức phát ra tín hiệu cầu cứu bọn họ.
Thế nhưng chỉ khi nào đến lúc cuối cùng mới cần phải làm như vậy, vì nhân số bên phía chính đạo bọn họ, áp đảo hơn đối phương, tu vi lại không kém hơn đối phượng.
Như vậy, làm sao có thể thất bại được ?
Bọn họ không tin, nhóm đệ tử do mình dạy ra, lại vô dụng đến vậy.
Về phía Bạch Tử Phàm, lúc hắn xoay người rời đi, cũng là lúc Sở Nguyệt Thiền khí thế ngút trời, che chắn, bảo hộ trước mặt của đám đệ tử các phái chính đạo đang trong trạng thái tuyệt vọng.
Tạo nên một hình ảnh, khắc sâu vào tâm trí của đám đệ tử chính đạo đang chứng kiến cảnh tượng này, khiến bọn họ suốt đời không thể nào quên về sự tích ly kỳ này của Nguyệt Thiền tiên nữ.
Một người một kiếm, độc đấu quần ma !!
.....
Đêm đến, Trong túp lều của Đại trưởng lão.
Bạch Tử Phàm lúc này đã tắm rửa sạch sẽ, người ngợm thơm tho, đang cằm trong tay một bức thư, bức thư này chính là hắn có được từ một con Chuột Cống trên đường trở về, khi hắn vừa lừa bán xong đan dược cho đám đệ tử Ma Môn.
Con Chuột Cống này đang trên đường mang lá thư này đến cho nhóm đệ tử của Ma Môn thì bị Bạch Tử Phàm phát hiện và bắt giữ lại.
Nhìn nội dung trong bức thư này, Bạch Tử Phàm âm thầm cười khỉnh:
"Các ngươi hãy kiên trì thêm chút nữa, ta và các vị trưởng lão rất nhanh thôi sẽ tới cứu các ngươi !!"
Haizz !!
Bạch Tử Phàm tự nói với chính mình:
"Đây chính là bi ai lớn nhất của quân cờ a, phận làm quân cờ, bị người ta bỏ rơi lúc nào cũng không hay biết."
"Lấy bản lĩnh của tên Khô Lâu Ma Quân gì đó, nếu muốn cứu bọn ngươi đã cứu từ lâu, đâu cần phải đợi tới bây giờ."
Nghĩ tới việc này, Bạch Tử Phàm không khỏi lắc đầu cười, là người bình thường, bất kỳ ai ở trên thế giới này vừa sinh đều là những quân cờ nhỏ bé, là quần cờ trong tay của gia tộc mình.
Làm gì có ai vừa mới sinh ra, đã làm người chấp cờ ?
Vì người chấp cờ không tự nhiên mà có, người chấp cờ được tạo ra bởi những con cờ.
Hay nói cách khác, những quân cờ không ngừng nỗ lực, để thay đổi đi thân phận của mình, trở thành người chấp cờ.
Bạch Tử Phàm hắn cũng vậy, hắn cũng chỉ là một quần cờ của Thiên Đạo, thế nhưng dù biết là vậy, với năng lực tự thân hiện tại của hắn có thể phản kháng được sao ?
Nhưng Bạch Tử Phàm có thể tự an ủi mình rằng, ít nhất hắn cũng biết phận mình hiện tại chỉ là một quân cờ, mà không phải là người chấp cờ, không như bao kẻ ảo tưởng khi nào cũng luôn miệng kêu gào, ta phải nghịch thiên...ta phải nghịch thiên kia.
Và thêm một điều an ủi nữa, dù cho là quân cờ, hắn cũng là quân cờ của kẻ mạnh nhất thế giới này !!
Qua những điều đó, nói cho cùng, dù là người chấp cờ, hay là quân cờ nhỏ bé, thì điều kiên quyết cần phải có nếu muốn tự mình, nắm giữ được tính mạng, vận mệnh mình.
Chính là tự thân, tự lực, tự cường !!!
Đúng lúc này, ngoài cưa túp lều vang lên những tiếng bước chân nhẹ nhàng, cắt đứt mạch suy nghĩ của Bạch Tử Phàm.
Bạch Tử Phàm không cần nhìn ra cũng biết người tới là ai, hắn vui vẻ nói: "Nguyệt Thiền vào đi, giữa chúng ta không cần câu nệ nhiều như vậy."
....
Ngoài túp lều, Sở Nguyệt Thiền áo trắng như tuyết, phất phơ trong trong gió, dưới cái ánh trăng điêu tàn của trời đông, khiến thân ảnh của nàng bỗng có thêm vài phần phiêu dật, xuất trần của tiên tử.
Lúc này Sở Nguyệt Thiền đang thất thần nhìn vào bóng đen phản chiếu thông qua ánh đèn, được hiện lên túp lều trước mắt.
Nếu như đêm nay, nàng bước chân vào túp lều nghỉ ngơi này của Bạch Tử Phàm, chắc chắn sẽ có rất nhiều thứ thay đổi, nàng sẽ chính trở thành nữ nhân của Bạch Tử Phàm và vận mệnh của nàng sẽ thay đổi sang một trang sách hoàn toàn mới.
Hay ví dụ về thay đổi dễ hiểu như... nàng sẽ không còn là thiếu nữ nữa....
(Còn tiếp)