*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Clayde trả thù so với trong suy nghĩ của Thượng Khả còn nhanh hơn, party lần đó trôi qua chưa đến nửa tháng, đầu tiên là Fergus tiên sinh đột ngột bị công ty cắt giảm biên chế, tiếp theo là vườn hoa của Fergus phu nhân bị người nào đó phá hư, sau đó lại là xe đạp của Thượng Khả và Phong Tuyển bị trộm đi, các vật tuỳ thân khác cũng thường xuyên bị mất.
Không lâu sau, tên tiểu tử Clayde kia xuất hiện trước mặt bọn họ, đắc ý khoe ra "Chiến tích vĩ đại" của gã, cũng đưa ra yêu cầu chỉ cần bọn họ bồi gã mấy đêm, thì sẽ tha cho bọn họ. Kết quả, gã và đám hồ bằng cẩu hữu của gã bị Phong Tuyển tẩn cho một trận. Phong Tuyển cũng không sợ bọn họ báo cảnh sát, mấy đại nam sinh lại bị một tên nhóc mười hai tuổi đánh cho thảm thành như vậy, nói ra không mất mặt mới là lạ.
"Anh ta nhàn rỗi quá rồi." Thượng Khả nói.
"Vậy làm cho anh ta bận thôi." Phong Tuyển trả lời.
Vì thế, hai người hợp tác, từng người đem những cảnh "Giường - chiếu" của Clayde upload lên trang web trường, Facebook cùng với các loại trang web công cộng khác. Bọn họ chỉ công khai hình ảnh giường chiếu của Clayde cùng các cô gái thành niên, ngoài ra còn có một số tên nhóc vị thành niên, đã bị bọn họ đóng gói gửi tới cục cảnh sát. Cái gọi là đã không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì sẽ khiến cho gã không còn sức phản kháng chính là như thế.
Tin chắc rằng trong khoảng thời gian dài tiếp theo, Clayde sẽ không còn tinh lực tới quấy rầy bọn họ. Đến vấn đề thu nhập gia đình, Thượng Khả và Phong Tuyển tạm thời cũng không lo lắng. Ngoài trừ tiền trợ cấp hàng tháng từ ZF, còn dựa vào tiền bọn họ kiếm được từ các công viêc vặt linh tinh như biểu diễn ngoài công viên, biên soạn một số lập trình nhỏ, thiết kế trang web, cũng kiếm được chút ít tiền lời.
Huống hồ vợ chồng Fergus đều là người lạc quan, rất nhanh đã phấn chấn lại, bắt đầu một công việc mới.
"Vẫn chưa tra ra được là ai sao?" trong văn phòng công ty khoa học kỹ thuật Tinh Cực, một người đàn ông trung niên đang tức giận trừng mắt nhìn kỹ thuật viên đang ngồi trước màn hình máy tính.
"Cowthorn tiên sinh, đối phương rõ ràng là một hacker có trình độ không tồi, không hề lưu lại bất cứ dấu vết nào." Kỹ thuật viên tự tin nói, "Nhưng mà thỉnh tiên sinh cứ yên tâm, chỉ cần người đó xuất hiện lần nữa, tôi nhất định có thể truy tung ra được."
Cowthorn trầm tư một lát, sau đó hỏi trợ lý đứng bên cạnh: "Cậu có biết gần đây Clayde đã đắc tội người nào không?"
Vấn đề này thật sự là làm khó trợ lý tiên sinh rồi, Clayde cơ hồ mỗi ngày đều đắc tội người ta a......
Anh châm chước một chút, trả lời: "Cụ thể đắc tội với ai, tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi nghe nói khoảng thời gian trước, cậu ấy đã giáo huấn vài người."
"Giáo huấn ai?"
"Tiểu nhi tử nhà Wyman, bạn học Jerry của cậu ấy, còn có hai học sinh trung học."
Cowthorn trong mắt hiện lên một tia tối tăm, phân phó nói: "Phái người đi giúp mấy tên oắt con đó tìm chút việc vui đi, nếu người kia ở trong đám nhóc này, chắc chắn sẽ ra tay lần nữa."
Chạng vạng, Phong Tuyển cầm theo một túi trái cây, đứng ở hẻm chờ Thượng Khả.
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên xuất hiện năm sáu tên nam nhân thân hình to lớn. Bọn họ nhanh chóng vây hắn lại, không nói hai lời liền phát động công kích Phong Tuyển.
Mấy người này đều được huấn luyện có tổ chức, vô luận là thân hình hay là sức mạnh đều hơn hẳn Phong Tuyển. Phong Tuyển vẫn chỉ mới mười hai tuổi, dùng hết toàn lực chiến đấu mấy phút đồng hồ với bọn họ, rốt cuộc vẫn thua, bị mấy người này áp chế mang đi.
Lúc Thượng Khả đi đến nơi hẹn, nhìn thấy hoa quả rơi tán loạn trên mặt đất, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi.
Cậu lập tức lấy di động ra, mở hệ thống định vị lên, nhưng tín hiệu di động của Phong Tuyển giữa đường thì biến mất. Cậu chửi thầm một tiếng, nhanh chóng chạy về nhà, mở máy tính của mình ra, bật bản đồ bên ngoài thành thị, lợi dụng thiết bị điện tử theo dõi của khu vực, bắt đầu điên cuồng tìm kiếm tung tích Phong Tuyển. Không bao lâu sau, Thượng Khả tìm được thứ cậu muốn, phát hiện Phong Tuyển gặp phải mấy người tập kích, sau đó bị nhét vào chiếc Ford màu đen, một đường chạy thẳng về hướng nam, mấy chục phút sau, biến mất khỏi phạm vi theo dõi.
Thượng Khả khẽ cắn môi, lấy di động gọi một cuộc điện thoại cho Lowen: "Thám tử Lowen, Ian bị người ta bắt cóc."
"Cái gì? Nhóc chắc chứ?" Lowen kinh hãi.
"Chắc chắn, cháu tận mắt nhìn thấy cậu ấy bị người khác áp chế mang lên một chiếc Ford màu đen, biển số xe là TN46......" Thượng Khả đoán chắc cái biển số xe này là giả, nhưng cậu vẫn tận lực đem những điều mình biết nói ra hết.
"Được, tôi sẽ lập tức phái người đi điều tra. Nhóc đến cục cảnh sát một chuyến đi, tôi cần phải làm bản báo cáo tỉ mỉ cho nhóc."
"Được." Thượng Khả cúp điện thoại, cầm notebook, lập tức chạy tới cục cảnh sát.
"Sao chỉ có một mình nhóc? Fergus tiên sinh không cùng nhóc tới đây sao?" Lowen nhìn thấy cậu chạy tới một mình, kinh ngạc hỏi.
"Hai người trước mắt không ở trong nội thành, tạm thời về không kịp." Thượng Khả nhìn về phía Lowen, "Chúng ta vẫn nên đi tìm Ian trước đi."
Lowen cũng không chậm trễ nữa, cẩn thận dò hỏi Thượng Khả, thời gian Phong Tuyển mất tích, địa điểm cùng một số tình huống khác.
"Nhóc có biết Ian đã kết thù với người nào hay không?"
Vấn đề này của Lowen, làm cho Thượng Khả linh quang chợt lóe. Kết thù? Bọn họ gần đây chỉ kết thù với một người duy nhất, đó chính là Clayde! Nhưng cậu không thể nói ra, nếu không chỉ sợ chuyện về những tấm ảnh giường - chiếu kia lại không giấu được, dù sao thì thủ đoạn mà bọn họ đối phó Clayde cũng có chút không hợp pháp.
Thượng Khả suy tư một lát, trả lời ba chữ: "Không biết nữa."
Lowen đang muốn hỏi tiếp, vị đồng nghiệp ngoài cửa nói với anh: "Lowen, chúng tôi trong lúc theo dõi phát hiện ra chiếc xe mục tiêu."
"Phải không?" Lowen lập tức đứng lên, mang theo Thượng Khả đi đến phòng điều khiển.
"Là chiếc xe này sao?" Lowen xác nhận cùng Thượng Khả.
Thượng Khả gật đầu. Đoạn video này cậu đã sớm xem qua, chờ khi chiếc Ford màu đen kia biến mất khỏi phạm vi theo dõi, thì không thể truy tung ra hướng đi của nó nữa.
Lowen nhanh chóng bố trí nhiệm vụ, một bên điều tra chủ nhân của biển số xe, một bên chuẩn bị dẫn người đi truy kích.
"Thượng, nhóc ở lại cục cảnh sát chờ tin tức." Lowen nói với Thượng Khả.
"Không, mang cháu cùng đi, nói không chừng cháu còn có thể nhớ ra gì nữa."
Lowen suy xét một chút, đồng ý.
Thượng Khả đi theo Lowen lên xe, ngồi ở vị trí phó lái.
Lowen vừa mới khởi động xe, đã thấy Thượng Khả từ ba lô lấy ra một chiếc notebook, đặt trên đùi, nhanh chóng mở máy.
"Nhóc lấy máy tính ra làm gì?" Lowen kỳ quái nhìn cậu, mấy người ngồi ghế sau cũng nhìn về phía Thượng Khả.
Thượng Khả không để ý đến bọn họ, ngón tay nhanh chóng múa may, bắt đầu truy tìm tung tích ba mẹ Clayde. Clayde hiện giờ đã bị bắt giữ, cho nên người xuống tay với Tuyển Tuyển chỉ có thể là thân nhân của gã.
Lần trước Thượng Khả đã từng hack vào server của công ty Khoa học Kỹ thuật Tinh Cực, để lại một cánh cửa sau, cho nên lần này rất dễ dàng vào được.
Lowen tuy rằng không hiểu lắm về kỹ thuật máy tính, nhưng thấy Thượng Khả thao tác thuần thục như thế, cùng với những hình ảnh xuất hiện trên màn hình, trong lòng không khỏi khiếp sợ.
Thượng Khả cũng không để ý đến việc bại lộ kỹ thuật hacker của mình, an nguy của Phong Tuyển mới là chuyện quan trong nhất bây giờ đối với cậu.
Cậu kích hoạt Sâu nhảy nhảy, nhanh chóng thâm nhập vào mạng internet của khoa học kỹ thuật Tinh Cực, đồng thời bắt được tín hiệu di động của Cowthorn.
Tiếp theo, Thượng Khả lại lấy di động của mình ra, cắm tai nghe vào, vừa mới mang lên, trên màn hình di động đã nhắc nhở thiết lập cuộc gọi, ngay sau đó thanh âm Cowthorn truyền vào tai Thượng Khả: "...... Đã biết, trước hết cứ nhốt lại trong kho hàng cảng Sensenbrenner đi, mấy ngày sau thả ra."
"Tên oắt con này đả thương không ít người của chúng tôi chúng tôi muốn giáo huấn cho nó một trận."
"Chỉ cần đừng đánh thành tàn phế là được, chuyện khác cứ tùy ý đi."
"Không thành vấn đề, Boss."
Bên kia cúp điện thoại, Thượng Khả cũng không nhàn rỗi, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím.
Cảng Sensenbrenner có mấy trăm kho hàng, Thượng Khả kiểm tra kho hàng dưới tên của công ty khoa học kỹ thuật Tinh Cực hay là Cowthorn, nhưng kết quả hiện ra là 0. Vì thế cậu lại dùng danh nghĩa của trợ lí, thư kí và các thân tín khác dưới trướng Cowthorn, cuối cùng xác định được một mục tiêu.
Lowen một bên lái xe một bên chú ý Thượng Khả. Thần sắc cậu chuyên chú, ngón tay như bay, trên màn hình máy tính rất nhanh hiện lên một đám cửa sổ.
Lowen càng nhìn càng kinh hãi, cho dù anh rất dốt máy tính đi chăng nữa, thì giờ phút này cũng đã hiểu rõ. Đứa nhỏ này đang hack vào trang web của người khác, nhẹ nhàng đọc được tư liệu của họ.
Nhóc này mới có mười ba tuổi thôi a! Sao lại có được kỹ thuật hacker cao siêu như thế?
"Thám tử Lowen." Thượng Khả đột nhiên nói, "Là nơi này." cậu chỉ vào máy tính của mình, trên màn hình chính là bản đồ điện tử cảng Sensenbrenner.
"Nhóc điều tra bằng cách nào vậy?" Lowen nhịn không được hỏi, nãy giờ chắc chỉ hơn mười phút, vậy mà đã tìm được vị trí cụ thể rồi?
"Xin lỗi, thám tử Lowen, trước lia cháu không nói cho ngài. Kỳ thật khoảng thời gian trước chúng cháu có chút xích với Clayde, cho nên cháu đoán rằng chuyện lần này nhất định có quan hệ với anh ta."
Lowen tâm tư chuyển nhanh, kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ những tấm ảnh giường - chiếu kia là do các cháu up lên?"
Thượng Khả gật đầu, không phủ nhận.
Lowen thật phục luôn: "Mấy người kia biết chuyện đó là do các cháu làm? Cho nên lần này tới trả thù?"
"Không, hẳn là chưa biết." Nếu biết, Cowthorn sẽ không chỉ nhốt Phong Tuyển mấy ngày, thậm chí sẽ không phái người tới bắt cóc. Muốn trả thù bọn họ, có rất nhiều cách.
"Vậy tại sao người kia lại phái người đi bắt Ian?"
"Đại khái là muốn...... dẫn xà xuất động." Thượng Khả trong mắt hiện lên một tia sáng sắc bén. Chờ cứu Phong Tuyển ra, câu sẽ lập tức thỏa mãn nguyện vọng của tên nam nhân kia.
Lowen nhìn Thượng Khả, dáng ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt sâu thẳm, ẩn ẩn lộ ra sự thành thục và cơ trí, hoàn toàn không giống một đứa trẻ mười ba tuổi. Chỉ có khi vì người quan trọng, mới có thể phô bày ra ưu điểm đang ẩn giấu.
Có lẽ anh......chưa bao giờ thật sự hiểu đứa nhỏ này?
Lowen không tiếp tục truy vấn, tăng tốc độ xe, căn cứ vào manh mối Thượng Khả cung cấp, thẳng tiến về mục tiêu mà chạy.
Thượng Khả mắt nhìn phía trước, trong lòng mặc niệm nói: "Tuyển Tuyển, cậu nhất định sẽ không có việc gì, tớ sẽ tới nhanh thôi."
Bên trong kho hàng, Phong Tuyển bị đám kia đánh đến mặt mũi bầm dập, cả người toàn là vết thương, nhưng hắn vẫn cường ngạnh không kêu ra tiếng.
"Đừng giả chết, mau kêu cho tao!" Nam nhân hung hăng đá một cú vào bụng hắn.
Phong Tuyển lay động thân thể, ánh mắt lạnh băng mà trừng gã ta.
Người nọ bị trừng càng thêm tức giận, lại thêm một trận đánh đấm vào người hắn.
Phong Tuyển chịu đựng đau nhức, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh của Thượng Khả: Không, hắn không thể chết ở đây được! Hắn không muốn rời khỏi Khả Khả!
Hắn đột nhiên mở mắt ra, dùng tầm mắt mơ nhanh chóng quan sát tìm kiếm xung quanh.
Đột nhiên, đồng tử của hắn co rút lại, phát hiện ở trong góc cách đó không xa có một cây côn sắt.
Phong Tuyển duỗi tay ra, vững vàng bắt lấy cái chân đang đá vào người mình, dùng sức đẩy lên, người nọ lập tức bị quăng ngã lên trời.
Phong Tuyển nhân cơ hội chạy về phía trước, cầm lấy cây côn sắt, quơ tay một cái, đánh trúng vào khớp xương chân của một người, sau đó lại đánh một gậy vào đầu gã ta.
"Cư nhiên còn dám phản kháng, lên cho tao!" còn lại ba bốn tên còn lại lập tức xông về phía Phong Tuyển.
Phong Tuyển lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm, trong mắt hiện lên một tia hung lệ......
Mấy chục phút sau, khi hình cảnh phá cửa xông vào, vừa lúc nhìn thấy Phong Tuyển đem người cuối cùng đánh ngã trên mặt đất.
Trên tay hắn còn cầm một cây côn sắt rỉ sét, cả người dính đầy vết máu và vết bẩn, trên mặt đất là mấy tên cơ bắp đang nằm tán loạn rên rỉ.
Hắn đưa lưng về phía cửa lớn, hơi hơi nghiêng đầu, dưới mái tóc bị mồ hôi tẩm ướt, lộ ra một đôi mắt tựa như dã thú.
Nhóm hình cảnh bị ánh mắt của hắn nhìn đến sửng sốt, đáy lòng mạc danh dâng lên một cỗ hàn ý. Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, sao lại có ánh mắt hung ác như thế? So với những tên nam nhân cơ bắp nằm trên mặt đất, đứa trẻ trước mắt này thoạt nhìn càng giống phần tử phản xã hội hơn đó a! Cho nên, bây giờ bọn họ rốt cuộc là tới cứu con tin, hay là tới cứu bọn bắt cóc đây?
"Tuyển Tuyển." Đang lúc không khí giằng co, một giọng nói thanh thúy phá vỡ tĩnh mịch.
Thượng Khả nhảy xuống khỏi xe của Lowen, đang chuẩn bị chạy đên chỗ Phong Tuyển, lại bị Lowen ngăn cản: "Từ từ, bây giờ đừng qua đó." Trên người tên nhóc kia mang theo sát khí, có khả năng dưới tình huống ý thức mơ hồ sẽ công kích bất cứ ai tới gần nó.
Lowen vẫn chậm một bước, chờ khi anh giơ tay ra, Thượng Khả đã chạy ra xa vài mét.
Anh thầm mắng một tiếng, chạy nhanh đuổi theo, sợ cậu sẽ bị Phong Tuyển tổn thương.
Nhưng mà, sự tình anh lo lắng sự không hề phát sinh.
"Tuyển Tuyển." Thượng Khả giang hai cánh tay ra, không chút do dự đem hắn ôm vào trong ngực.
Nghe được giọng nói quen thuộc, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, lệ khí trong mắt Phong Tuyển đột nhiên biến mất vô tung, côn sắt trong tay "coong" một cái rơi xuống đất.
Hắn hơi hơi khom người, đem đầu dựa vào vai Thượng Khả, trên khuôn mặt chậm rãi lộ ra biểu tình an tâm.
Thân hình của Phong Tuyển so với Thượng Khả cao lớn hơn rất nhiều, nhưng giờ phút này, lại giống như một đứa trẻ, dựa vào trên người Thượng Khả, sau đó, giống như trút được gánh nặng mà té xỉu trong lòng ngực cậu......