3.
Mẹ ta vốn là một kỹ nữ nổi danh ở Giang Nam, nhưng lại đem lòng yêu phải một gã lãng tử. Sau khi bị lừa cả thân xác lẫn tâm hồn, bà bị gã đó chuyển nhượng cho bọn buôn người.
Bọn buôn người thấy mẹ ta trẻ đẹp, liền bán vào phủ Tề gia.
Mẹ ta vốn bị bán làm a hoàn cho lão phu nhân, nhưng lại bị Tề Thịnh say rượu c**ng bức, khiến phu nhân Hà Thị nổi giận, đuổi bà xuống bếp làm a hoàn hạ đẳng nhất.
Điều bất hạnh hơn là sau đêm điên cuồng đó, bà còn mang thai ta.
Điều này khiến cuộc sống vốn đã khó khăn của bà lại càng thêm khốn khổ.
Tề Thịnh chưa bao giờ công nhận ta là con gái mình, từ nhỏ mọi người trong phủ đều gọi ta là đứa con hoang, nói mẹ ta là kẻ lẳng lơ chuyên câu dẫn nam nhân của người khác.
Chỉ có những người hiểu chuyện trong bếp mới thương xót mẹ con ta, thỉnh thoảng ra tay giúp đỡ.
Từ nhỏ, ta đã phải chịu đựng sự đánh mắng của Hà Thị và Tề Ngọc.
Lúc còn bé, ta không biết nguyên do, nghĩ rằng mình chỉ cần cố gắng, phục vụ trung thành thì sẽ được phu nhân và tiểu thư yêu quý.
Về sau, ta vô tình biết được thân thế của mình, trong lòng căm hận ba người kia tận xương tủy.
Mẹ của ta càng ngày càng yếu, ta chỉ có thể như chú hề cố gắng làm vừa lòng Hà Thị và Tề Ngọc, để họ cho chút bạc mua thuốc cứu mạng mẹ.
Năm mười lăm tuổi, Tề Ngọc muốn gả cho thiếu gia nổi danh của phủ Uy Viễn tướng quân - Quý Vân Tiện.
Nghe nói Quý Vân Tiện ban đầu không đồng ý cuộc hôn sự này, nhưng hôm đính hôn lại đột nhiên gật đầu đồng ý. Điều kiện là phải mang theo ta về phủ Uy Viễn tướng quân.
Tề Ngọc tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn phải đưa ta đi cùng.
Sau khi gả qua, tuy Quý Vân Tiện đối với Tề Ngọc không mấy hứng thú, nhưng lại rất hay lui tới chỗ ta.
Mỗi lần tới, đôi mắt kia đều như dán chặt lên người ta.
Tề Ngọc thấy thế, vì muốn tạo tiếng hiền thê nên chủ động đưa ta làm nha hoàn thông phòng cho Quý Vân Tiện.
Quý Vân Tiện rất hài lòng với việc này, ngay hôm đó liền sủng hạnh ta.
Nhưng Tề Ngọc lại suốt đêm dìm ta trong nước lạnh, ngâm đ ến giờ Tý, chỉ khi ta không chịu nổi nữa mới để ta ra ngoài.
Biết ta nhiễm phong hàn, không thể hầu hạ, Quý Vân Tiện chán nản bỏ đi.
Sau này, hễ Quý Vân Tiện triệu ta tới chỗ y, Tề Ngọc lại làm như vậy, khiến ta không thể hầu hạ.
Đến tận hôm qua, Quý Vân Tiện lại nghe báo ta bị nhiễm phong hàn, liền tức giận, nói ta dù có bệnh cũng phải hầu hạ rồi mới được nghỉ ngơi.
Trong lòng ta mừng thầm, cảm thấy cơ hội của mình đã đến.
Nào ngờ Tề Ngọc lại vu oan ta thông gian với thị vệ trong phủ, muốn đẩy ta vào chỗ chết!