Thảm. Thật thảm
Sau khi xem xong cô chỉ nghĩ đến từ " thảm ".
Thật muốn tát cơ thể này một cái. Thế nhưng hiện tại người bên trong cơ thể này là cô.
Cô cũng không thể nào lại tự tát bản thân mình trong khi bản thân không làm gì sai đúng không?
Hoa Hạ không tin được mình lại xuyên trúng người như vậy.
Cô đã làm gì sai a?
Xuyên trúng thể loại người cô cực kì không thích. Sao nguyên chủ lại có thể ăn cháo đá bát như vậy chứ.
Thôi, được rồi. Hiện tại là cô, cô sẽ không để kết cục tệ hại đó được lập lại.
Cô sẽ bù đắp tốt cho cậu nhóc kia. Xem như bổn phận mà kiếp này cô phải làm vậy.
[ Tiểu...tỷ tỷ.....]
_ Hửm, ngươi đổi xưng hô?
[ Vâng, đúng thế. Để có thể thân với kí chủ hơn nên tôi sẽ đổi cách xưng hô.]
_ Chà, sao cũng được. ?hách ?hánh ?ìm được ⩶ ??????? YEN﹒?n ⩶
Hiện tại là một giờ sáng,
Vậy có nghĩ là cậu nhóc kia tới đây xin quay lại vào lúc một giờ sáng???
Hèn gì nãy giờ mí mắt cô cứ muốn sụp. Thì ra là ngủ không đúng giấc của cơ thể.
Nếu là cô lúc trước thì thức tới giờ này cũng là quá đương nhiên rồi.
Thôi vậy, cô đành phải đi ngủ rồi lại nhắn hẹn cậu nhóc kia sau.
Ba giờ,
Ting!
Hoa Hạ mở mắt với tay lấy điện thoại.
Phản ứng của cô cực nhanh.
Chắc là do ý thức cảnh giác khi ngủ của cô quá nặng nên cũng ảnh hưởng phần nào đối với cơ thể này rồi.
[- Chị, em biết có lẽ chị đã ngủ rồi nhưng mà. Mai mình gặp nhau được không chị. ]
Cậu nhóc này không đi học sao, dù sao mai cũng là thứ tư. Cô nghĩ.
[ Em không đi học sao? ]
[ Chị còn thức ạ?]
[ Ừm ]
[ Em....đã không đi học nữa rồi ạ. Vì em bỏ nhà đi nên nhà em không chu cấp cho em nữa và chị cũng nói....sau này chị sẽ nuôi em..nên..em đã nghỉ học rồi ạ.]
A! Cô suy nghĩ một lát thì đúng là có chuyện này thật.
Sẽ nuôi của nguyên chủ chính là chia tay rồi đuổi cậu nhóc đã từng giúp mình đi và mặc kệ sống chết của cậu?.
Ha, tra nữ.
Ủa, nhưng mà hình như cậu hiện tại cũng không có tiền mà còn đang sống ở nhà nguyên chủ nữa mà.
Khi cô đọc kí ức mà hệ thống đưa thì nó cũng chỉ nói khái quát còn chi tiết thì chắc có lẽ cần cô phải lục trí nhớ của nguyên chủ lại thì mới biết được.
Vậy mà mình lại kêu cậu đi về đi?.
Aizz.
[ Em đang ở đâu?]
[ Em đang ở công viên khu phố]
[ Chị biết rồi, chờ chị.]
[ A? Chờ ạ? Là mai chị và em sẽ gặp ở đây ạ?. Vâng, em sẽ chờ.]
Nhắn xong câu, gửi xong cô liền đi nên cũng không nhìn thấy được tin nhắn mà cậu gửi. Nếu cô nhìn thấy thì chắc sẽ nghĩ cậu là đứa ngốc.
Cậu nhắn xong thì liền đợi cô trả lời nhưng lại không thấy hồi âm.....
Lúc cô bảo cậu đi về đi thì cậu thật hoang mang.
Cậu nên đi về đâu đây?
Mình đang sống ở nhà chị mà. Nhưng chị đang giận nên mình cũng không thể không nghe lời chị.
Cậu liền đi một cách vô định. Đi một hồi lại đến công viên. Cậu nhìn những hàng ghế đá được xếp ngay ngắn mà lạnh toát.
Cậu đưa ra quyết định. Được rồi ở đây đi.
Suy nghĩ miên man thì cậu nghe thấy tiếng chân đang chạy về phía mình.
Bộp...bộp...bộp....
Cậu cực hoảng sợ. Thật muốn chạy
Thế nhưng chị bảo ở đây chờ....
Tiếng bước chân ngày càng gần.
Bộp...bộp...bộp....
Cậu nhắm nghiền mắt.
Chị, chị ơi. Em sợ quá.
Một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cậu. Lúc này cậu mới cảm giác được sự đau đớn.
Vì quá sợ hãi mà cậu đã nắm tay thật chặt, thật chặt khiến móng tay đâm vào cả da thịt.
Giữa đường chạy cô mới chợt nhớ, nguyên chủ có xe mà nhỉ? Tại sao cô lại chạy bộ?
Nhưng cũng đã chạy được nửa đường rồi quay lại cũng phiền nên cô quyết định chạy bộ luôn.
Lúc cô chạy đến đã nhìn thấy cậu co ro sợ hãi trên ghế đá. Vội vàng chạy đến bên cậu nắm lấy tay cậu cho cậu sự ấm áp của mình.
Nhưng lúc nắm thì cô mới cảm thấy không đúng. Mở hai bàn tay cậu ra thì chỉ toàn là máu.....
" Em sao lại nắm chặt tay như vậy hả?." Cô vừa chất vấn vừa xé vải áo thun cô đang mặc để băng bó cho cậu. May mà áo cô mặc rất rộng rãi nên cô mới dám xé.
Rồi cởi áo khoác mặc cho cậu. Động tác cực kì lưu loát.
Cậu nghe được giọng cô, như không tin được ngước mắt nhìn. Tùy cho cô băng bó hay mặc áo cho cậu.
Cô bị nhìn cũng không thoải mái lắm. Vì thế nên cô liền phá vỡ sự trầm lặng này.
" Chị hỏi em đó."
Bây giờ cậu mới để ý đến lời cô nói.
" Dạ? "
" Sao lại nắm chặt tay đến mức này. " Cô kiên nhẫn lặp lại.
" Em.....em...." cậu ngập ngừng không muốn nói.
Nói ra thì thật mất mặt chỉ mới nghe tiếng chân cậu liền sợ đến mức này rồi, cậu nghĩ.
Chị đã ghét mình đến vậy rồi. Khó khăn lắm chị mới ân cần với mình một lần nên mình không thể để chị ghét bỏ mình nhu nhược được.
Cậu rút ra một kết luận,
KHÔNG THỂ NÓI
Thấy cậu nhóc không nhúc nhích, mắt thì rơm rớm nước Hoa Hạ liền cho qua, không hỏi nữa.
Sắc trời dần sáng nên cô quyết định cõng cậu về liền ngồi quỳ xuống quay lưng lại với cậu.
" Lên đây, chị cõng em về. "
Trần Khải như có phần thụ sủng nhược kinh. Nhưng cậu vẫn kịp chậm chạp phản ứng lại và leo lên người cô để cô cõng cậu lên.
Nhẹ.
Khi cậu leo lên thì nói thật cô cảm thấy như cậu thậm chí còn nhẹ hơn bông gòn chỉ cần gió thổi nhẹ là bay đi.
Trong suốt quá trình thì cậu luôn tựa vào hõm vai cô.
Dần dà mí mắt sụp hẳn, cậu ngủ trên vai cô lúc nào không hay.
Thật ấm áp, thật bình yên.
Đây là trước khi cậu ngủ suy nghĩ đến....