Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?

Chương 83




Đuổi một lúc Lang Nhất Hàn bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng lắm, hướng đi này đang dẫn đến lãnh thổ Ma Tộc, thêm chút nữa chẳng phải là tới Ma Cung của hắn hay sao?

Lang Nhất Hàn đáp xuống, hóa thành hình người. Tống Minh nhìn cung điện nguy nga có phần ảm đạm trước mặt cũng biết đây là nơi nào.

Cổng lớn mở ra, Bạch Âm từ từ bước đến trước mặt hắn hành lễ. Lang Nhất Hàn gật nhẹ đầu rồi hỏi thẳng chuyện bên trong.

“Vu Tịnh Diên đã bị nhốt lại, còn người kia… đã thoát.”

Lang Nhất Hàn nheo mắt.

“Tự thoát sao?”

Bạch Âm quỳ xuống.

“Mong Tôn Thượng trách phạt”

Quay về thời điểm đó, y và Bạch Tử Y cùng nhau giao chiến, với sự tức giận của mình y đã chiếm thế thượng phong, vốn có thể đem Bạch Tử Y tiêu diệt trả thù cho gia đình, nhưng cuối cùng vẫn là xuống tay không được, dù sao trong lòng y vẫn luôn nhận người ca ca này.

Lang Nhất Hàn cũng không truy xét chuyện này, hắn nói ngắn gọn tình hình hiện tại cho Bạch Âm rồi cùng nhau phân luồng tìm kiếm.

Khí tức của tên kia biến mất ở đây, chắc chắn hắn đang lẩn trốn ở đâu đó tại Ma Cung này.

Bạch Âm thầm nghĩ có thể Bạch Tử Y biết chuyện, vì lúc trước hắn có nhắc qua một lần. Y siết chặt tay, xem ra vẫn phải tìm gặp một lần nữa.

“Đại sư huynh!!!”

Vu Bân chống nửa thanh kiếm khụy xuống, mặt nhăn lại phun ra một ngụm máu đỏ tươi khi bị trận pháp không thành phản phệ, tay kia đưa lên ra hiệu cho đám đệ tử không được lại gần.

Phía trên, đại mãng xà vẫn không ngưng khè lưỡi đe dọa, hai mắt hẹp dài sắc lạnh lại như có vài phần đắc ý trước con mồi yếu, thế.

Kiếm đã gãy, cộng thêm nội thương khiến tình thế đặc biệt trở nên nguy hiểm hơn, họ đang tiến gần hơn đến cái chết.

Dường như chơi đùa đã đủ, đến giờ ăn rồi. Đại mãng xà vươn cao thân người to lớn, sau đó há to miệng, lao vút đến như muốn nuốt trọn hết đám người.

“Cúi xuống!!!”

Chúng đệ tử theo phản xạ mà cuối thấp người, một luồng sáng to bay qua đỉnh đầu họ, đánh thẳng vào trong cổ họng của con quái thú, khiến nó đau đớn mà đổ ầm xuống đất giãy giụa.

Chưa kịp để nó định thần, hỏa diễm đỏ rực gieo xuống, khiến bộ vảy cứng cáp của nó bốc lên những luồng khói đen sau đó vở vụn. Nó quằn quại trong ngọn lửa, gào lớn khi da thịt bị thiêu đốt.

Rồi một đường kiếm lóe lên, đại mãnh xà bị chia thành hai nửa sau cùng bị nuốt chửng bởi ngọn lửa nóng kia.

“Chưởng môn!”

Đám đệ tử vui mừng reo lên khi thấy Tống Minh, có chưởng môn ở đây, họ được cứu rồi.

“Sao các ngươi lại ở đây?”

Vu Bân được một đệ tử dìu đến, kể lại ngọn ngành sự việc cho Tống Minh nghe. Lang Nhất Hàn đứng phía sau trầm ngâm cuối cùng đưa ra kết luận.

“Rất có thể nơi giam giữ họ là nơi trú ẩn của tên Dương Mặc kia”

“Phải tìm ra càng sớm càng tốt”

Tống Minh siết chặt chuôi kiếm trong tay.

“Ngài về rồi”

Bạch Tử Y cẩn thận nhìn qua hai người được hắn đem về, sau đó cũng chỉ im lặng nhìn hắn mang người vào bên trong.

‘Bịch’

Lưu Tuệ Phong bị ném trên mặt đất, đầu đụng vào tường khiến y đau đến tỉnh, dưới tầm nhìn mờ ảo của mình y vẫn thấy được Dương Mặc đặt sư phụ mình lên giường rất nhẹ nhàng và cẩn thận.

Khóe miệng giật giật, trong lòng tràn đầy phỉ nhổ với sự đối đãi bất công này. Cũng là tù nhân như nhau mà sao khác biệt quá.

Nhân lúc Dương Mặc không để ý y liền lén thử vận công, quả nhiên không cảm thấy linh lực chảy trong người, nó đã bị tên kia phong ấn lại rồi.

“Tại sao lại bắt chúng ta về đây?”

Tuệ Phong lạnh giọng hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay đang vuốt ve gương mặt của sư phụ mình, chưởng môn sư thúc mà biết chắc bàn tay đó không còn gắn trên cánh tay hắn đâu.

“Ồ, ngươi tỉnh rồi à?”

Tuệ Phong tặc lưỡi, tỉnh lâu rồi, do ngươi không thèm để ý thôi.

Dương Mặc không quan tâm đến vẻ mặt khó coi của y, ánh mắt hắn lại có chút xảo quyệt nhìn đến khiến y lạnh cả sống lưng, kim đan trong người lại càng phản ứng mạnh mẽ.

“Lát nữa ngươi sẽ biết ngay thôi.”

“Ngươi… là người đó đúng không?”

Dương Mặc nhướn mày nhìn Tuệ Phong, y vội vàng nói tiếp.

“Là người xuất hiện vào ngày ta được sinh ra…”

Ngừng một lúc y nói.

“ở thế giới khác”

Dương Mặc nhìn vào mắt Tuệ Phong, môi hơi cong lên.

“Ngươi muốn nghĩ sao cũng được.”

Tuệ Phong trầm mặc, nói như vậy là đồng ý với lời y nói hay là đang phủ nhận điều đó?

Đang mông lung suy nghĩ thì y nghe hắn nói.

“Đến rồi”

‘Cạch’

Cánh cửa mở ra, một bàn chân nhẹ nhàng bước qua bậc cửa.

Tuệ Phong mở to hai mắt khi nhìn thấy dung mạo người bước vào.

“Tuệ Nhiên?”

“Ca, gặp nhau rồi”

Tuệ Nhiên mỉm cười, nhưng y lại không cảm thấy chút vui vẻ nào từ muội muội mình, đôi mắt bi thương đó đã từng xuất hiện ư? Sao y cảm thấy thật xa lạ với nó. Chuyện gì đang xảy ra thế này?