Những giọt máu đỏ thẫm nhỏ xuống từ chiếc răng dữ tợn kia khiến đám người không tự chủ mà đánh cái rùng mình, trong lòng cảm thấy vô cùng ghê rợn.
Những tưởng mọi chuyện đã trở nên dễ dàng, chỉ sau một tiếng thở phào nhẹ nhõm, con quái vật vốn đang đứng im lại động đậy, sau đó dùng chiếc đuôi nhọn và dài của mình cuốn lấy một người rồi cho vào miệng trước ánh mắt kinh hoàng của đám đệ tử Phong Vũ môn.
Xem ra Mê Hồn Dược chỉ có thể tác dụng đến nó một chút mà thôi.
Vu Bân cắn răng suy nghĩ, đến nước này, xem ra không liều không được. Họ càng lâu, thì Mộc Hiên và những người khác càng nguy hiểm.
“Mọi người bình tĩnh, nghe theo lời ra lập trận.”
“Vâng, đại sư huynh!”
Đám người tản ra, theo lời của Vu Bân lấy ra pháp bảo bắt đầu lập trận. Họ buộc phải giải quyết thứ này càng nhanh càng tốt.
Phía bên Phong Vũ môn cũng đột nhiên xuất hiện biến cố. Kết giới bảo về mà các trưởng lão trước khi đi lập nên đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng, ma vật theo đó cũng tràn vào. Tuệ Phong phải đứng ra chỉ đạo trận chiến.
Hiện các đệ tử chia thành hai đội, một bên theo Tiểu Linh Đan và Tuệ Nhiên tìm cách vá lại lỗ hổng, một bên theo Tuệ Phong diệt ma vật và ngăn cho chúng không tràn vào thêm.
Lang Nhất Hàn nét mặt âm trầm vung tay đem một ma vật chém làm đôi. Sau đó điều khiến Vô Minh đem đám ma vật xung quanh chém sạch mở đường phi thân đến chỗ Tuệ Phong đang đứng.
"Nhất Hàn, đệ có nghĩ đây là do… "
“Là bà ta làm”
Lang Nhất Hàn tiếp lời Tuệ Phong.
Tuệ Phong nhìn hắn thấy hắn đang tỏ ra tức giận và tự trách, muốn lên tiếng an ủi thì Lang Nhất Hàn đã ôm y vào lòng.
"Xin lỗi, đã gây phiền toái cho huynh rồi. Đệ không ngờ bà ta đánh hơi nhanh đến vậy, vốn định vài bữa nữa sẽ giải quyết vậy mà… "
Tuệ Phong nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, giọng nói hết sức dịu dàng.
“Không trách đệ.”
“E hèm, hai huynh coi hoàn cảnh giúp muội đi.”
Tuệ Phong vội buông Nhất Hàn ra, quay đầu ngượng ngùng nhìn Tuệ Nhiên vừa xuất hiện.
“Khụ… có chuyện gì thế?”
Gương mặt Tuệ Nhiên bỗng trở nên hốt hoảng, nàng gấp gáp nói.
“Đúng rồi, huynh mau đến xem kết giới, nó đang nứt ra nhiều hơn!”
“!!!”
Hai người nhanh chóng chạy đến đó, còn ở đây tạm thời để Cố Dạ Thiên xử lí.
Kết giới ban đầu chỉ có một lỗ tròn nhỏ, đường kính khoảng nửa cánh tay, nhưng khi y đến thì nó đã mở rộng hơn gần bằng một cánh tay, xung quanh còn có nhiều vệt nứt.
Các đệ tử học về kết giới ai nấy cũng tập trung vá lỗ hổng nhưng hầu như nó không hề có tác dụng.
“Nhị sư huynh, Tuệ Nhiên tỷ”
Tiểu Linh Đan chạy đến, trên mặt lộ rõ lo âu, Tuệ Phong xoa nhẹ đầu nàng rồi nhanh chóng đến gần lỗ hổng kia.
Trước đây sư phụ từng dạy y dùng gió và nội lực của mình lập kết giới, bây giờ y muốn thử xung nó để vá lại kết giới, không biết xác xuất thành công sẽ là bao nhiêu, nhưng hiện giờ không còn cách nào khác tốt hơn cả.
Tuệ Phong ném Dương Nguyệt cho Lang Nhất Hàn cầm giúp. Hay chắp trước ngực bắt đầu thi phép.
Xung quanh y dần dần được bao bọc bới các luồng gió, sau đó gió mạnh hơn và tiến thẳng đến lỗ hổng.
Nơi đó sáng lên, vài đệ tử ở bên cạnh thấy sự việc nơi đó đang diễn ra bỗng vui mừng reo lên.
“Nhìn kìa, vết nứt đang mờ dần.”
Mọi người thấy có hi vọng, sự căng thẳng trong lòng cũng giảm bớt, tăng cường giúp đỡ Tuệ Phong.
Qua một lúc, y đã dần thấm mệt, trên trán dày đặc những giọt mồ hôi không ngừng chảy xuống, nhưng ánh mắt y vẫn luôn kiên định mà nhìn thẳng.
Các vết nứt đã biến mất nhưng lỗ hổng vẫn không nhỏ đi là bao. Họ càng tiêu tốn nhiều lực, cơ thể họ sẽ dần trở nên kiệt sức, tình hình dần dần trở nên không ổn.
Lang Nhất Hàn đứng một bên nhìn với gương mặt lo lắng nhưng lại bất lực không thể làm gì. Hắn là ma tộc, đối với những kết giới này ma khí của hắn dường như không giúp ích được gì, có khi còn khiến nó tệ hơn ấy chứ.
Hắn nắm chặt tay mình, trong lòng không ngừng mắng bản thân vô dụng.
Nhìn y thêm một lần, Lang Nhất Hàn quyết định phi thân đến sau y trước những ánh mắt bất ngờ. Hắn đặt một tay chạm vào lưng y, sau đó Tuệ Phong liền cảm nhận trong người luân chuyển một luồng sức mạnh nóng rực.
"Nhất Hàn, đệ… "
Lang Nhất Hàn mỉm cười.
“Huynh cứ chuyên tâm vá kết giới, đệ sẽ tiếp sức cho huynh.”
Dù không thể giúp y trực tiếp, nhưng hắn có thể giúp y không thấy kiệt sức bằng sức mạnh của mình.
Tuệ Phong đáp lại hắn bằng một nụ cười rồi tiếp tục quay lên thực hiện việc đang làm. Y cảm thấy tự tin hơn nhiều, có lẽ là do có hắn ở cạnh mình.
Tuệ Nhiên đứng bên dưới lúc này bỗng nhiên xuất hiện dị trạng. Nàng mặt lạnh nhìn một phần đuôi tóc bị bạc trắng của mình.
Thời gian sắp đến rồi hay sao?
Hít sâu một cái, nàng lấy ra một con dao găm, dứt khoát cắt nó đi.
“Tuệ Nhiên tỷ?”
Tuệ Nhiên vội nắm chặt phần tóc cắt xuống giấu ra sau lưng, mỉm cười nhìn Tiểu Linh Đan vừa bước đến.
“Sao thế Tiểu Linh Đan?”
Tiểu Linh Đan hơi nghi ngờ nhìn về phía sau Tuệ Nhiên.
“À muội muốn nhờ tỷ giúp trị thương cho các đệ tử kia.”
“Được, muội đến đó trước, ta sẽ theo liền.”
Tiểu Linh Đan gật đầu rồi quay người chạy đi, chạy được một đoạn lại vòng ngược về ôm lấy Tuệ Nhiên.
Tuệ Nhiên mở to mắt kinh ngạc, hơi liếc qua nhìn cái đầu nhỏ của Tiểu Linh Đan.
"Tiểu Linh Đan… "
“Có phiền não gì đừng giấu một mình nhé, có thể tâm sự với muội, muội sẽ rất vui khi tỷ làm thế, tỷ quan trọng với muội lắm đấy.”
Tuệ Nhiên cảm thấy hốc mắt đang nóng lên, ừm một tiếng nhẹ nhàng đáp lại.
Tiểu Linh Đan thả nàng ra, cười tươi một cái rồi quay người chạy đi.
Nhìn bóng lưng hoạt bát kia, Tuệ Nhiên thở dài ảo não.
Đem tay giấu phía sau ra, nàng kinh ngạc khi phát hiện phần tóc trắng lại biến thành đen như trước.
"Chuyện này… "
Song lại ngước nhìn về phía Tiểu Linh Đan chạy đi, ánh mắt chứa đầy phức tạp.
‘Bịch’
‘Bịch’
Hai tên lính canh lần lượt ngã xuống, khóe miệng đều chảy ra một dòng máu đỏ thẫm.
‘Kẽo kẹt’
Hai cánh cửa gỗ được mở ra, một đôi giày trắng bước qua bậc cửa, Bạch Âm vô cảm bước qua hai xác chết mà đi ra ngoài.