Bạch Tử Y im lặng không nói một lời, nhưng Bạch Âm vẫn không hề oán trách mà chỉ ngồi đó chăm chú chờ đợi, chỉ cần hắn trả lời muốn y đợi bao lâu cũng được.
Bạch Tử Y đón lấy ly nước từ tay Bạch Âm mang trở lại bàn, dường như muốn trốn chạy khỏi câu hỏi đó nhưng Bạch Âm làm gì cho hắn đường lui.
Bạch Âm vươn tay nắm lấy cổ tay hắn, mặt hơi ngước lên mà gọi nhỏ.
"Ca ca."
Bạch Tử Y hắn nỡ hất tay ra không?
Tất nhiên là không, Bạch Âm là đệ đệ duy nhất của hắn. Là người hắn thương yêu nhất, nhưng cũng là người hắn hận.
Hắn chính là không biết phải nên đối mặt với y như thế nào, lặng lẽ hít sâu một hơi, hắn nhẹ nhàng gỡ tay của y ra.
"Đệ nghỉ ngơi đi, ta đi kiếm gì cho đệ ăn. Còn chuyện đó... vẫn là đừng nhắc đến nữa, đệ sẽ an toàn thôi."
Dứt lời liền rời đi, Bạch Âm đưa mắt nhìn ra cánh cửa đã đóng kín. Sầu não vương hẳn lên gương mặt tiều tụy. Y thở dài thườn thượt không biết khi nào mọi chuyện mới kết thục.
Rồi bất chợt cảm thấy lo lắng cho Cố Dạ Thiên, không biết hắn bây giờ thế nào rồi, còn hay là mất đây? Tí nữa ca ca quay lại y nhất định phải hỏi cho rõ mới được.
Bạch Âm siết chặt tay, nhắm mắt cầu nguyện cho hắn được bình an.
"Này Lưu Tuệ Nhiên, bộ muội rảnh rỗi lắm à?"
Tuệ Phong chau mày trách mắng tiểu muội muội đang đu theo sau mình. Tuệ Nhiên vốn chẳng sợ y, bĩu môi một cái rồi chạy vòng lên phía trước dang tay chặn được.
"Muội rãnh mới biết huynh lén lút trốn đi đâu chơi chứ."
Tuệ Phong đưa tay dí trán nàng.
"Tưởng ta ham chơi giống muội đấy à?"
Tuệ Nhiên xoa xoa trán xong lại như chó nhỏ đánh hơi mà lủi thủi đi đến giỏ thức ăn trên tay Tuệ Phong, nàng nheo mắt nghi ngờ nhìn ca ca mình.
"Này ca ca, huynh lén muội nuôi ai đó ở ngoài đúng không?"
"Làm gì có."
Tuệ Nhiên nhếch mép cười, nói dối tệ lắm đấy ca ca. Ca ca ngu ngơ của nàng nay còn biết giấu diếm tiểu muội muội này cơ đấy. Không ai bình thường không có gì làm mà mang thức ăn đi đến cái nơi sông núi như vậy cả, với lượng thức ăn như vậy chắc chắn là cho người ăn rồi.
Vốn biết da mặt ca ca mình mỏng dễ ngại ngùng nàng cũng không tiện vạch trần. Vẫn là giả bộ rời đi rồi lén đi theo để xem vậy. Để xem là ai có phước lớn được ăn đồ do ca ca nàng nấu đây.
"Vậy à? Chán thế, vậy muội đi chơi đây, tạm biệt huynh."
Nói xong liền lập tức chạy biến. Tuệ Phong nhìn theo mà thở dài, y thừa biết muội muội ranh ma của mình nhất định không dễ từ bỏ như vậy đâu, nhưng mà thôi kệ, muốn giấu cũng giấu không được muội ấy, muội ấy muốn làm gì cũng được.
Nghĩ rồi y liền tăng nhanh cước bộ của mình.
Nhìn thấy hang động quen thuộc y nhanh chóng bước vào trong, Tuệ Nhiên theo sau cũng nhanh chóng đến trước hang động ngó vào xem chứ không đi vào.
"Đệ tỉnh rồi à? Có thấy không khỏe ở chỗ nào không?"
Tuệ Phong mừng muốn phát khóc khi thấy hắn đã tỉnh và ngồi nhìn mình. Y đặt giỏ thức ăn xuống, gấp gáp đi lại chỗ hắn và luống cuống xem xét vết thương trên người hắn.
Lang Nhất Hàn ban đầu thấy y thì khá kinh ngạc, không ngờ chạy đại một đoạn cũng đến nơi này, hắn cười cười, phải chăng là duyên số ư? Khi nào hắn gặp nguy, người giúp đỡ luôn luôn là y.
Lang Nhất Hàn đưa tay chạm nhẹ lên bờ má mềm mại của Tuệ Phong khiến y thoáng chốc sững sốt, nhưng khi nhìn vào đôi mắt dịu dàng của hắn, tâm y thiếu điều muốn tan chảy cả ra.
"Phong ca, gặp được huynh thật tốt."
Tuệ Phong đưa tay lên chạm vào bàn tay lớn của hắn, Lang Nhất Hàn lập tức đan các ngón tay vào các ngón tay của y khiến chúng bền chặt.
"Lang Hàn, tại sao đệ lại trở nên như vậy? Không phải là trở về nhà sao?"
Lang Nhất Hàn đùa nghịch với các ngón tay thon của y, cười khẩy.
"Chính vì về nhà mới thành như vậy đấy Phong ca."
Xem ra là nhà hắn đã gặp chuyện, Tuệ Phong đau lòng sờ lên những vết thương dữ tợn đã được băng, hai mắt đỏ hoe như sắp khóc.
"Đau lắm phải không?"
Lang Nhất Hàn mỉm cười lắc đầu sau đó kéo Tuệ Phong ôm vào lòng. Tuệ Phong sợ chạm vào vết thương khiến hắn đau nên muốn nhích người ra nhưng hắn hoàn toàn không cho phép mà khư khư gì chặt y trong lòng.
"Đau, đau lắm Phong ca. Nhưng chỉ cần huynh ôm, sẽ không đau nữa."
Tuệ Phong lập tức ngượng đỏ mặt, nhưng không dịch người ra nữa mà ngoan ngoãn để hắn ôm.
Tuệ Nhiên ở bên ngoài tặc lưỡi nghĩ thầm.
Thì ra là đi nuôi phu quân, haizz mình đi theo đúng là tốn công mà, hơn nữa còn bị thồn cẩu lương nữa chứ, tức ghê.
Quá mệt mỏi, đi về kiếm Tiểu Linh Đan chơi cùng vậy.
"Huynh mang gì đến đấy? Mùi hương này... là đồ ăn sao?"
"Đúng vậy."
Tuệ Phong vui vẻ mở giỏ đựng ra, cần thận lấy ra từng món ăn thơm ngon còn vương khói nóng. Hương thơm nhanh chóng lan tỏa khắp hang động.
Lang Nhất Hàn ngồi dựa vào người Tuệ Phong cười hỏi.
"Huynh nấu cho đệ ư?"
Tuệ Phong thành thật gật đầu.
Lang Nhất Hàn tiếp tục cầm lấy bàn tay của y mà xoa nắn.
"Huynh cất công như vậy lỡ đệ không tỉnh dậy thì phải làm sao đây? Thật may vì đệ đã tỉnh, như thế mới có thể thưởng thức những món ngon như thế này."
Tuệ Phong vui vẻ hẳn lên, thúc giục hắn mau ăn khi còn nóng.
Lang Nhất Hàn lại tỏ vẻ đáng thương tay đay không thể tự ăn. Ngay lập tức Tuệ Phong liền sắm vai nhũ mẫu, chăm sóc hắn từ đầu đến cuối, đến cả khâu lau miệng.
Mà Lang Nhất Hàn cũng ăn không hề yên phận chút nào, miệng ăn như tay vẫn hoạt động mà sờ mó ăn đậu hũ của người nào đó. Mà người kia lại vẫn ngây thơ tin rằng hắn chỉ đang vịn đỡ thân mà thôi.1