Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?

Chương 6




"Lão bá à, đây là cái gì? Trông thật đẹp"

Tuệ Phong ôm cục bông trên tay phấn khích chỉ vào cái thứ tròn tròn màu đen được treo lên đang đưa qua đưa lại theo gió

Chủ của sạp hàng là một ông lão râu tóc bạc phơ, thấy người hỏi là thiếu niên trước mặt, ông liền nở nụ cười cất giọng nói

"Vị công tử thật có mắt nhìn, đây là một chiếc vòng"

Ông lão lấy chiếc vòng đưa cho Tuệ Phong xem, Tuệ Phong sờ sờ lên nó cảm giác thật thích, vừa cứng cứng mềm mềm

"Vòng? Vòng tay sao?"

Tuệ Phong nhìn kĩ chiếc vòng kia, nó giống như mấy cái vòng mà em gái của y hay đan vậy, chỉ là bề rộng của nó lớn hơn cộng với màu đen huyền tạo cảm giác mạnh mẽ chứ không xinh xắn như mấy cái vòng em gái y đan

Mà điều Tuệ Phong để ý trên chiếc vòng này chính là mấy viên đá nhỏ lấp lánh được gắn trên đó, nó có màu giống như màu mắt của cục bông, màu đỏ của máu, điều này khiến y cảm thấy thích thú

Ông lão lắc đầu cười nhẹ

"Không hẳn"

Tuệ Phong nghiêng đầu khó hiểu, không đeo tay chả nhẽ đeo chân?

"Chiếc vòng này rất đặc biệt, công tử hãy xem..."

Ông lão nhận lại chiếc vòng từ tay Tuệ Phong, nhẹ nhàng đặt nó lên lòng bàn tay của mình

Chiếc vòng bắt đầu biến hóa, lúc to như cái thắt lưng lúc lại nhỏ như một chiếc nhẫn, điều này khiến Tuệ Phong thích thú mà kêu lên một tiếng

"Thật thần kì"

Ông lão thấy thế mỉm cười, điềm đạm nói

"Như công tử thấy, chiếc vòng này có thể tùy ý biến lớn, nhỏ theo ý của mình, thật sự rất tiện lợi, công tử có thể dùng nó đeo tay hoặc ngón tay hoặc có thể buộc đồ cũng được haha, nó rất bền"

"....."

Nghĩ đến cảnh dùng cái thứ đẹp đẽ này mà buộc đống hàng hóa ở kia y cảm thấy có hơi.....thôi kệ đi

"Ta mua cái vòng này"

Tuệ Phong lấy bạc đưa cho ông lão sau đó đem vòng đi lại chỗ của hai người kia

Vừa thấy chiếc vòng trên tay y, Tử Lâm khó chịu lên tiếng

"Đồ mà huynh muốn mua là thứ này sao? Nam tử hán ai lại đeo vòng tay như nữ tử chứ"

Tuệ Phong nhìn chiếc vòng trên tay rồi nhàn nhạt lên tiếng

"Ta có nói là ta đeo sao?"

"Huynh không đeo thì mua làm gì? Để ngắm à? Giàu quá nhỉ"

Tuệ Phong dửng dưng nhìn Tử Lâm, trả lời lại một câu rất chi thiếu đánh

"Đúng vậy, ta rất giàu a"

Y đây là không nói dối nhé, quả thực là y à không phải mà là nhà nguyên chủ rất giàu, cực kì giàu

Theo ký ức của nguyên chủ để lại, y biết được nguyên chủ là con nhà giàu có tiếng a, gia đình là thương nhân lớn, giàu nhất nhì kinh thành

Tuệ Phong tặc lưỡi, nhà giàu thế sao không ở lại hưởng thụ mà phải lết xác lên cái nơi này tu luyện chi cho khổ cực, nếu là y thì y ở nhà làm tổ luôn rồi

Tử Lâm nghe nhị sư huynh trả lời xong đầu muốn bốc khói, khỏe mắt giật giật nhìn y, huynh mà không phải nhị sư huynh của ta, không giỏi hơn ta thì ta chắc chắn đánh huynh đến phụ mẫu nhìn không ra

Tuệ Phong ngó lơ Tử Lâm rồi nhìn đến cục bông đang ở trong tay mình, y huơ huơ chiếc vòng trước mặt nó

"Thích không?"

Cục bông hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào chiếc vòng, thấy biểu hiện của nó như vậy y mỉm cười hài lòng

"Thích, liền cho ngươi"

Tuệ Phong phóng to chiếc vòng lên rồi đeo vào cổ cục bông, cục bông thích thú không thôi, cái đuôi nhỏ trong lòng y vẫy kịch liệt

Minh Tâm nhìn tờ danh sách rồi ngước lên nói với hai người kia

"Được rồi, chúng ta mau mua mấy món còn lại rồi đến khách điếm, chắc nhóm kia cũng sắp xong rồi"

Hai người kia nhẹ gật đầu, ba người tiếp tục hành trình mua đồ của mình

Tới gần trưa, nhóm của Tuệ Phong cũng gặp lại nhóm kia trước cửa khách điếm, họ chọn bàn cho mình ngồi xuống rồi gọi món

Từng món ăn hấp dẫn được đem ra, Tuệ Phong hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm chúng, dù đang đói và rất muốn chén hết cái đống trước mặt nhưng y vẫn không quên mình là một chủ nhân tốt với thú cưng a

Tuệ Phong gọi tiểu nhị lại, bảo hắn mang ra cho mình thêm một cái bát nữa, tiểu nhị có hơi thắc mắc nhưng cũng gật đầu đi lấy mang ra cho y

Tuệ Phong dùng đũa của mình xới bớt cơm trong bát mình qua, rồi gắp vài cục thịt cùng rau bỏ vào bát, sau đó đưa xuống dưới cho cục bông rồi mới bắt đâu ăn cơm

Mọi người ở bàn ăn có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng cho qua bắt đầu nói chuyện với nhau

"Mấy huynh có nghe tin gần đây không?"

Người lên tiếng là Thanh Nhã, nữ tử hai mắt sáng ngời phấn khích nhìn mọi người

Mọi người khó hiểu nhìn cô, chỉ riêng Tuệ Phong là không để ý vẫn chuyên tâm ăn uống

"Muội muốn nói tin gì?"

Vu Bân điềm đạm lên tiếng, tay lâu lâu vẫn gắp thức ăn qua cho y, những vị khác thấy như vậy cũng không nói gì, chỉ là chăm sóc đồng môn thôi mà

"Là tin của ma tộc a?"

"A tin này thì ta biết"

Tử Lâm vỗ đùi nói lớn lập tức bị Minh Tâm ngồi bên cạnh lườm cho một cái liền cụp tai xuống

Minh Tâm vốn im lặng nãy giờ, bây giờ mới nhàn nhạt cất tiếng

"Ý hai người là tin ma tộc có nội chiến sao?"

Thanh Nhã hứng thú gật đầu lia lịa

"Đúng a, đúng a, nghe nói ma tôn tiền nhiệm chết rồi, vị trí tân ma vương liền bị đem ra tranh chấp"

Hồng Y nhíu mày ngạc nhiên nhìn Thanh Nhã

"Hắn chết rồi? Ta nghe nói ma tôn hắn rất mạnh a, các đại môn phái còn không làm gì được"

"Muội nghe nói là bị người thân cận độc chết"

Nghe vậy Hồng Y tặc lưỡi

"Chậc, vị trí càng cao thì càng dễ bị hại, nhất là bị phản bội a"

Thanh Nhã ngồi bên cũng phụ họa gật đầu theo, sau đó lại tiếp lời

"Chưa xong nữa a, mấy huynh có biết là dạo gần đây đám người của ma tộc đang lục đục làm gì không?"

Mọi người nghe cô nói liền lắc đầu, ánh mắt trông chờ nhìn cô

Thanh Nhã thấy ánh mắt của mọi người khóe miệng cong lên, sau đó lại làm ra vẻ thần bí, cô ngoắc tay mọi người lại

Cả đám tò mò cũng chụm lại, Thanh Nhã liếc mắt nhìn xung quanh rồi nói nhỏ

"Bọn họ đang tìm người a, hơn nữa người mà bọn họ tìm chính là đứa con trai duy nhất của Ma tôn đã mất tích do bị truy sát, nhưng tìm mãi mà không thấy, mấy người nói xem cái vị đó giờ còn sống hay đã chết, ta đoán nếu y sống thì chắc cũng đã trà trộn vào đâu đó"

Cả bọn nghe xong trầm tư không ít, dù gì ma tộc cũng không phải là tốt lành gì, nếu có ma tộc đột nhập vào đây thì cũng không phải chuyện tốt, hơn nữa đây còn lại là con trai của Ma tôn

"Sao muội biết mấy chuyện này?"

Vu Bân nhìn cô hỏi, Thanh Nhã thấy thế liền vỗ ngực tự hào

"Có chuyện gì mà bổn cô nương không biết chứ, huynh đừng quên nhà muội làm gì nha"

Bây giờ mọi người mới nhớ đến nhà của Thanh Nhã là mở thanh lâu, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, sâu bên trong chính là một mạng lưới tình báo dày đặc, các tu sĩ muốn lấy thông tin chuẩn xác cũng không ngại cải trang đến đó

"Mà chuyện này khiến muội bất ngờ hơn"

Mọi người nghe cô nói liền ngước mắt nhìn

"Nơi mà vị kia mất tích là vực U Minh, nơi mà nhị sư huynh rơi xuống a"

Nghe đến mình Tuệ Phong suýt nữa phun hết thức ăn trong miệng ra, cái gì mà y ngồi không cũng dính đạn vậy

Tuệ Phong trong đầu cố gắng nhớ lại xem trong mấy ngày ở dưới đáy vực y có gặp và đắc tội với ai không, lỡ chúng con trai ma tôn không phải y tàn đời à, nhưng thật may ở đó y chỉ gặp cục bông thôi, chắc chỗ vị kia rớt xuống xa chỗ y rồi

"Nhị sư huynh à, lúc huynh ở dưới huynh có gặp người nào hoặc con thú nào không?"

Tuệ Phong thắc mắc nhìn Thanh Nhã, gặp con thú nào là sao?

Như hiểu thắc mắc của y, Vu Bân lên tiếng giải thích

"Nghe nói nguyên thân của ma tôn chính là một con sói lớn, nếu là con trai của hắn thì chắc cũng sẽ không khác, bị truy kích như vậy không thể tránh khỏi bị thương biến về nguyên hình"

Nghe đến đây không hiểu sao Tuệ Phong hơi liếc mắt về cục bông đang ngoan ngoãn ăn cơm bên kia, cục bông dường như cảm nhận được cũng nghiêng đầu nhìn y, trên khóe miệng còn dính vài hột cơm nhìn trông có chút ngốc

Tuệ Phong thấy thế liền buồn cười, vị kia là sói còn cục bông của y là chó nên chắc không liên quan đâu, nó đáng yêu vậy cơ mà

Liếc mắt qua thấy mấy người kia cũng đang nhìn chằm chằm cục bông với ánh mắt nghi ngờ y liền hắng giọng, miệng không nhanh không chậm tuôn ra ba chữ

"Nó là cẩu"