Nguyễn Thiên Yêu mở mắt ra vì ánh mắt trời quá chói làm cho nàng không thể lưu luyến mộng đẹp, nàng nhăn mày, hoang mang suy tư cảm giác được một hoàn cảnh xa lạ, hơi thở xa lạ, còn một khuôn mặt tuấn tú trước mặt mình.
Đây là...mộng sao ?! Nàng chậm rãi nhắm mắt, hồi tưởng lại giấc mộng kia. Khắc tinh của nàng Qúy Anh Húc cư nhiên lại như hoàng tử ôm công chúa, đem nàng ôm vào trong ngực.
Sau đó hắn thực nhẹ nhàng đem nàng đến bên chiếc giường lớn, chậm rãi bỏ đi quần áo của nàng. Nàng vẻ mặt thẹn thùng, muốn kháng cự sự đùa nghịch của hắn, nhưng thân thể lại không tự chủ bị hắn nắm giữ.
Nàng cảm thấy tim đập nhanh hơn, gương mặt tuấn tú của hắn đến thật gần nàng, đôi môi mềm mại giữ lấy nàng, động tác thật cẩn thận sợ làm cho nàng đau..." Ngô." Nàng than nhẹ một tiếng. Giấc mơ này thật kỳ lạ, trước kia nàng cũng có mơ thấy Qúy Anh Húc, nhưng trong mộng hắn luôn hung hung ba ba, tay luôn chỉ vào đầu nàng mắng to nàng là đồ ngu ngốc.
Chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt kia vẫn ở trước mắt nàng...Di ? không sai biệt, trước kia mơ thấy hắn là bộ dạng khi hắn 18 tuổi, nhưng hiện tại hắn lại có khí vũ thành thục, không hề giống như trong đầu nàng là một thiếu niên đầy tính trẻ con.
" Tỉnh rồi sao?" Tiếng nói thật dễ nghe.
Nàng trợn mắt, lại trợn mắt..."A" nàng sợ tới mức hét chói tai, vội vàng bật dậy, không thể tin được người trước mắt nàng lại là chân thật tồn tại. " Anh....anh anh anh....anh làm sao có thể...lại ở chỗ này ?"
Nàng cẩn thận vươn tay sờ soạng cánh tay hắn một chút, " Oa! Đúng là sống."
Qúy Anh Húc bị bộ dáng của nàng chọc quả muốn cười, " Bác sĩ của tôi tuần trước vừa kiểm tra, sức khỏe của tôi rất tốt có thể đi báo danh tham gia "
Nguyễn Thiên Yêu vẫn bị giam trong nổi sợ cực độ, ai có thể hảo tâm nói cho nàng biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì ? Nàng lúc nào lại ở chỗ này ? trí nhớ còn sót lại của nàng là cùng Niếp Nhĩ Hạo đi quán bar uống rượu...nàng nhìn bốn phía phát hiện chính mình đang ở trong một căn phòng ngủ xa hoa, nàng cúi đầu nhìn xuống thấy mình đang mang một chiếc áo ngủ nam tính,mặt của nàng liên tục từ trắng sang hồng, lại từ hồng trở nên khô nóng không chịu nổi.
Nàng nuốt nước miếng, nhìn ánh mắt của người ngoài hành tinh nhìn chằm chằm vào Qúy Anh Húc, " Tôi...quần áo của tôi đâu?"
" Ném" Hắn khô khốc trả lời.
" Ném ?" Nàng khẽ nói, ánh mắt trừng như chuông đồng, " Là ai giúp tôi thay áo ngủ ?"
Qúy Anh Húc tay chỉ chính mình, " Đây là nhà của tôi, tôi không giúp hầu hạ em, người giúp việc đến giữa trưa mới đến quyét dọn, quần áo của em là tôi thay ra,thực bẩn hơn nữa lại còn hôi chết người."
Hắn ghét nói. Hôm qua, nàng uống rượu sau lại nôn, chẳng những khiến cho chính mình một thân chật vật, cũng nôn lên người hắn khiến hắn chật vật, hắn không chê nàng đã là sai lầm rồi, nàng còn dùng ánh mắt chỉ trích này nhìn hắn.
Cô gái này lúc uống say thật sự quá mức, đem hắn tưởng thành Niếp Nhĩ Hạo, cằn nhằn liên miên nói đủ chuyện thời trung học, mỗi khi nói đến cái tên Qúy Anh Húc đều thật độc ác mắng vài tiếng, lại biến hắn thành kẻ địch của nàng mà đối đãi.
" Anh nói, anh đem tôi lột sạch sẽ ?" Nguyễn Thiên Yêu sau khi thấy hắn gật đầu, thét ra tiếng chói tai, " Anh....anh chẳng lẽ không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao ? Hơn nữa chúng ta lại không quen , a – tử sắc lang ăn đậu hũ của tôi ! quấy nhiễu tình dục!" nàng làm loạn ồn ào một trận.
Hắn phản bác, " dáng người của em không phải tốt lắm, cho dù bị tôi nhìn thấy thì như thế nào ? lại nói, quần áo của em bị chính mình nôn lên hôi thối như vậy, vạn nhất làm dơ giường và chăn của tôi thì làm sao bây giờ ?"
Trong miệng hắn tuy nói như thế, nhưng hổi tưởng lại hôm qua lúc giúp nàng thay quần áo trong đáy lòng thật là có chút khác thường.
Làn da nàng trắng như tuyết, ôm vào trong ngực mềm nhũn, cái mũi cái miệng nho nhỏ, mỗi bộ phận đều tinh xảo đáng yêu.
Bộ ngực không phải là lớn lắm nhưng cũng rất mê người, hắn lúc đó còn nhân cơ hội nàng ngủ say hôn trộm nàng vài cái, nhưng lúc này dù có đánh chết hắn cũng không chịu thừa nhận hành vi lén lút của mình.
Thân là người nối nghiệp của tập đoàn Hoàng Triều, từ nhỏ đến lớn luôn có vô số mỹ nữ vây quanh, hắn không nghĩ có một ngày lại đối với nữ nhân ngốc này làm ra chuyện kỳ quái như vậy.
Được rồi, hắn thừa nhận từ lúc gặp được Nguyễn Thiên Yêu hắn thật sự cảm thấy hứng thú, cho nên mới dùng khoản bồi thường vi phạm hợp đồng mà giữ chân nàng– hắn cũng không muốn mình khinh địch mà làm cho con mồi nhỏ vừa phát hiện được lại đào tẩu biến mất.
Nguyễn Thiên Yêu bị bộ dạng bất cần của hắn lúc này làm cho tức giận muốn chết. Người này thật sự độc ác, thật sự đủ chán ghét, trước kia ở trong trường học khi dễ nàng, ở trong công ty khi dễ nàng, hiện tại lại còn ...cởi hết quần áo của nàng...khuôn mặt nàng đỏ lên, ngực cảm thấy khó chịu, hai tay nắm lại hết sức, cặp mắt mở to theo dõi hắn, "Qúy ...Qúy Anh Húc nếu anh có điểm nàohưởng thức , tuy biết rằng hiện tại đã là thế kỷ 21 , nhưng bình thường nam nữ vẫn không thể tùy tiện xem xét đối phương trần truồng như vậy..." Nàng chỉ áo ngủ trên người, " Chưa có sự đồng ý của tôi, đã cởi sạch hết, còn ném đi áo quần của tôi, hành vi như vậy thật sự không có đạo đức."
Qúy Anh Húc nhún nhún vai, " Nếu nói hành vi không có đạo đức thì trước nên nói đến em nha, đừng quên ngày hôm qua là ai xông vào toilet nhìn lén người ta đi tiểu."
Hắn cố tình khoan hồng độ lượng nói, "Tốt lắm tiểu học muội, em nhìn tôi một lần, tôi nhìn lại em một hồi, chúng ta xem như huề nhau."
Ai có nhìn đến cái gì của hắn a ! Làm sao có thể huề nhau....Đợi chút, Nguyễn Thiên Yêu còn muốn phát tác, ý thức được câu hắn nói," Tiểu học muội". Ba chữ này làm cho nàng há to miệng. Chẳng lẽ hắn...nhận ra mình ?
Ngay lúc nàng còn đang kinh ngạc, khuôn mặt tuấn tú của hắn đã kề sát nàng, hại nàng theo bản năng trốn lùi về phía sau, " Tôi rất ngạc nhiên, ở trong lòng em, hình tượng của tôi thực sự đáng sợ vậy sao ?"
Hắn nhướng cao mày, " Tuy rằng tôi thừa nhận lúc là hội trưởng hội học sinh tôi có chút nghiêm khắc, nhưng..." hắn dùng ngón trỏ nâng chiếc cằm xinh xắn của nàng, bắt nàng phải nhìn mình, " Tôi không đến mức đem em dọa tới nỗi nhìn thấy tôi là chạy trốn chứ ?"
Nguyễn Thiên Yêu sắc mặt khó coi, trong lòng kinh hoàng không thôi. Ôi trời ! Hắn quả nhiên nhận ra được mình.
Hắn liên tưởng, " Nên sẽ không vì nguyên nhân buồn cười này mà em có ý nghĩ từ chức đó chứ ?"
" Làm...đương nhiên không phải." nàng sống chết lắc đầu, đánh chết nàng cũng sẽ không thừa nhận chính mình thật sự sợ hắn muốn chết, " Tôi... tôi đã nói rồi nhà của tôi muốn di dân..."
" Còn muốn tiếp tục nói dối ?" Nhĩ Hạo đem tư liệu điều tra cho hắn, nàng căn bản không tính di dân. Khuôn mặt tuấn tú của hắn lại gần nàng thêm vài phần, " Xem ra tiểu học muội của ta, một chút cũng không thành thật."
Hắn nhìn gần khuôn mặt hồng nhạt mê người của nàng, lại có ý xúc động muốn hôn nàng,mà lúc hắn ý thức được chính mình đang làm gì, đôi môi khiêu gợi đã nhẹ nhàng đặt lên cánh môi non mềm của nàng.
Mát mát, mềm mại, rất ngọt, tuy rằng cái hôn này chỉ như chuồn chuồn lướt nước nhẹ nhàng, lại làm cho hắn muốn cảm thụ không ngừng...Bị hôn, mắt Nguyễn Thiên Yêu mở lớn. Trời ạ !Ai có thể cho nàng biết đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì ? Người này...hắn cư nhiên...hôn nàng ?
Đối mặt với khuôn mặt tuấn tú thật gần, nàng hoàn toàn ngây dại. N năm trước nằmộng, nàng thề né tránh ác ma kiếp này, giờ này khắc này hắn thế nhưng lại đang hôn cánh môi run run chấn kinh.
Lúc này. Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, "Anh Húc, gọi điện thoại vì sao mày không tiếp? Mày biết hay không...Ách..."
Tiếng nói này đánh gãy tình huống ái muội của hai người, ánh mắt tà ác của Niếp Nhĩ Hạo xông tới, tươi cười quái dị," Sorry, tôi không nghĩ lại đến lúc này phá vỡ bầu không khí của hai người." Trước lúc hắn đóng cửa lại, còn hướng Qúy Anh Húc chớp chớp mắt trái, " Nhớ làm tốt công tác phòng hộ, đừng quên buổi chiều còn có cuộc họp cổ đông, tao sẽ đem văn kiện đến, đặt ở bên ngoài, không quấy rầy hai người,mời tiếp tục." Nói xong hắn xoay người biến mất.
Nguyễn Thiên Yêu bị dọa đến trái tim đập bịch bịch, nhanh chóng đẩy Qúy Anh Húc, chạy như bay vào toilet, " Tôi hận anh chết đi được! Trong sạch của tôi đều bị tên hỗn đản như anh giết chết."
Nàng dùng sức đóng cửa lại, ở bên trong quát, " Tôi muốn từ chức ! tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh ! đời này cũng không nghĩ lại nhìn thấy anh !"
Qúy Anh Húc buồn cười, nhìn chằm chằm ván cửa, " Tốt, em muốn từ chức tôi không ý kiến, nhưng người có thể phê chuẩn em từ chức không phải là tôi mà là thủ trưởng của em Từ Trường Thịnh."
Hắn về chỗ cũ nơi xảy ra cái hôn kia, thật muốn đem cô gái nhỏ này đánh gục, cảm thụ thân thể mềm mại ngọt ngot của nàng.
Nhưng hắn không vội,loại chuyện ái muội này phải lưỡng tình tương duyệt mới có hứng thú. Tiểu học muội, hai người chúng ta còn nhiều thời gian nha.
Nguyễn Thiên Yêu ngồi tại bàn làm việc tay chống cằm rầu rĩ không vui.Hôm nay lúc đến công ty mới biết, Niếp Nhĩ Hạo cư nhiên lại là phó tổng tài của tập đoàn Hoàng Triều.
Thật sự mất mặt, sớm phải nhớ tới hai tên này là bạn bè mặc chung quần mà lớn lên, nàng còn đần độn oán giận hành vi ác bá của Qúy Anh Húc trước mặt Niếp Nhĩ Hạo,, làm sao tránh được Niếp Nhĩ Hạo làm một cái báo cáo nói xấu nàng sau lưng?
Nàng thật sự rất muốn từ chức nhưng lại khó như lên trời, Từ Trường Thịnh đi công tác Nhật Bản một tháng, nói cách khác nàng muốn từ chức nhanh nhất cũng phải đợi một tháng sau.....
Nguyễn Thiên Yêu ngồi tại bàn làm việc tay chống cằm rầu rĩ không vui.Hôm nay lúc đến công ty mới biết, Niếp Nhĩ Hạo cư nhiên lại là phó tổng tài của tập đoàn Hoàng Triều.
Thật sự mẠmặt, sớm phải nhớ tới hai tên này là bạn bè mặc chung quần mà lớn lên, nàng còn đần độn oán giận hành vi ác bá của Qúy Anh Húc trước mặt Niếp Nhĩ Hạo,, làm sao tránh được Niếp Nhĩ Hạo làm một cái báo cáo nói xấu nàng sau lưng?
Nàng thật sự rất muốn từ chức nhưng lại khó như lên trời, Từ Trường Thịnh đi công tác Nhật Bản một tháng, nói cách khác nàng muốn từ chức nhanh nhất cũng phải đợi một tháng sau.
Đây nhất định là Qúy Anh Húc sau lưng giở trò quỷ, nếu không trưởng phòng sao có thể liền đi công tác, cho dù hoài nghi hắn nàng cũng không thể làm gì.
Buổi trưa, nàng cùng đồng nghiệp đến nhà ăn dùng cơm, trong đầu vẫn không quên được khuôn mặt tuấn tú của Qúy Anh Húc.
Tiểu Phương vừa mới kết giao bạn trai, ngọt ngào cũng mọi người chia sẻ chuyện tình của bọn họ từng tí.
Nguyễn Thiên Yêu không chăm chú nghe, trong lòng lại nhớ tới, buổi sáng hôm nay nếu Niếp Nhĩ Hạo không đột nhiên xông tới, Qúy Anh Húc có thể hay không...nghĩ đến nụ hôn kia, mặt nàng không thể tránh khỏi đỏ nóng lên, tim cũng hăng hái đập mạnh.
Hắn rốt cục suy nghĩ cái gì ? loại hôn môi thân mật này không phải chỉ có thể làm cùng với người yêu sao ? Thế nhưng Qúy Anh Húc, hắn...cùng chính mình không có một chút quan hệ, hắn vì sao hôn nàng ?
Chẳng lẽ hắn đối với nàng...không, không có khả năng, đánh chết nàng cũng không dám tin hắn có ý với nàng, hắn nhất định là đang trêu cợt nàng thôi. Mọi chuyện trở nên phức tạp, làm cho nàng thật đau đầu.
Bỗng dưng một bóng đen ngồi xuống bên cạnh nàng, nhóm đồng nghiệp cũng đình chỉ nói chuyện phiếm,làm nàng ngẩng đầu khi nhìn thấy rõ diện mạo của đối phương , thức ăn trong miệng nàng suýt nữa phun ra ngoài.
Qúy Anh Húc khi nào lại xuất hiện trong nhà ăn của nhân viên ?Mọi nữ nhân viên đều dùng một loại ánh mắt ác sói nhìn chằm chằm vào soái ca thủ trưởng, đồng thời trừng mắt nhìn nàng.
" Học muội, thì ra mỗi ngày em đều đến nhà ăn nhân viên ăn cơm trưa nha." Qúy Anh Húc cười meo meo nói, cánh tay thực " thân thiết" khoát lên vai Nguyễn Thiên Yêu. "Thức ăn ở đây như thế nào ? nếu em cảm thấy không tốt, tôi sẽ sai người phân phó nhà bếp thay đổi, nhìn người thật gầy, thân là học trưởng tôi thật lo lắng cho thể trạng của em."
Thanh âm quả thật ôn nhu giống như hoàng tử trong truyện tranh.
Người này là có ý tứ gi? luôn mồm học trưởng, học muội trước mặt nhiều người như vậy mặt lại tỏ vẻ nàng cùng hắn rất thân. Nàng trừng mắt với hắn, vẻ mặt đề phòng.
" À, đúng rồi." hắn ừ trong túi áo lấy ra một chiếc lắc tay, " Buổi sáng hôm nay em để quên nó trên giường, em đúng là một tiểu mơ hồ mà." Nói xong hắn còn nựng yêu hai má của nàng, " bộ đồ buổi sáng anh sai người mua cho em mặc có thoái mái không ? Là hiệu Chanel, rất nhiều cô gái ưa thích.
Hắn càng nói, Nguyễn Thiên Yêu càng nhận được nhiều ánh mắt ghen tị mãnh liệt, Qúy Anh Húc này rốt cục muốn làm cái gì ?
Hắn cầm lấy cổ tay nàng, tự tay đem chiếc lắc xinh đẹp kia mang vào, nàng rốt cục lấy lại được tinh thần, nhanh chóng nắm lấy bàn tay to của hắn.
" Chiếc lắc này không phải của tôi." Nàng vội vàng phân rõ quan hệ.
" Sao lại như vậy ?" Hắn nói như thật chắc chắn, " Đây là anh tìm thấy trên giường, ngày hôm qua, ngày hôm qua người ngủ trên giường ngoài em ra chẳng lẽ còn có người khác sao ?"
Ha ! nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, một bộ dáng không thể nói rõ thật sự rất hứng thú.
Hắn lại cầm lấy tay của nàng, thập phàn bá đạo đưa tay lên vì nàng mà xoa dịu, " Đừng tức giận, khi em tức giận thực sự đáng yêu nhưng như vậy đối với thân thể không tốt đâu."
Nguyễn Thiên Yêu chán nản, nghe thấy tiếng xì xầm nho nhỏ của mọi người, nàng nhịn không được đứng dậy nhìn về phía mọi người giải thích, " Tôi...tôi cùng với hắn không có gì, mọi người không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn chúng tôi, chúng tôi là trong sạch."
" Đúng vậy!" hắn cũng theo nàng đứng lên, càng cười càng đen tối, " Mọi người trăm ngàn lần đừng hiểu lầm, tôi cùng học muội thật sự không có gì, tuy rằng ngủ trên cùng một chiếc giường nhưng chưa từng phát sinh chuyện gì."
Nguyễn Thiên Yêu oán hận nhìn hắn, nụ cười tà ác của hắn thật đáng ghét.
Hết giờ cơm trưa, nàng cảm giác được toàn bộ nhân viên nữ của tập đoàn Hoàng Triều đều đem nàng trở thành kẻ địch, càng khoa trương hơn là bộ phận thiết kế có vài người hay sai nàng chạy đi làm việc vặt hàng ngày đột nhiên thái độ biến đổi một trăm tám mươi độ, đối với nàng thực khách khí lại lấy lòng, cố ý vô tình nhiều hơn một câu, muốn nàng ở trước mặt tổng tài nói tốt cho họ, có lợi mới đừng quên bọn họ.
Nàng thật sự hết chịu nổi, mọi chuyện sao lại phát triển thành tình trạng này. Nếu còn tiếp tục ở lại tập đoàn Hoàng Triều , nàng về sau chẳng khác nào rơi xuống vực thẳm ?
Cuối cùng nàng quyết định tan tầm đợi ở cửa công ty cùng Qúy Anh Húc nói chuyện rõ ràng.
Từ xa nhìn thấy Qúy Anh Húc cùng Niếp Nhĩ Hạo hai đại soái ca bước ra khỏi thang máy, nàng lập tức đ lên phía trước, hai tay đưa cho Qúy Anh Húc đơn từ chức.
" Cầm lấy, lúc này người nhất định phải nhận."
" Nha~" Niếp Nhĩ Hạo ái muội đánh giá hai người," Học muội, thư tình nha, muốn thông báo a!"
Nguyễn Thiên Yêu thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết, nàng vội vàng phủ nhận, " Không...không phải."
Niếp Nhĩ Hạo cố ý nói, " Xem ra tôi là người thừa, được rồi, không quấy rầy hai người nói chuyện yêu đương, tôi đi trước một bước, hai người chậm rãi nói chuyện."
" Niếp phó học trưởng, mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu,,," Nguyễn Thiên Yêu gấp gáp đến độ muốn giơ chân chạy đến bên mà giải thích, nhưng đối phương lại sang sảng cười to, không nghe nàng giải thích.
Quên đi, nàng đem tức giận đến trên người tên còn lại, " Tôi muốn từ chức."
Qúy Anh Húc dùng đầu gối cũng biết, cái này sao có thể là thư tình, trăm phần trăm là đơn từ chức. Hắn không tiếp nhận, liếc nhìn lá thư một cái," Tôi nói nhiều lần rồi, đối tượng phê chuẩn thư từ chức của em không phải là tôi."
" Nhưng trưởng phòng đã đi Nhật Bản." Nàng tức giận bất bình.
" Vậy chờ hắn về nước nha!" Hắn cười đến giống như ác ma.
" Tôi không đợi được." Mặt nàng đỏ lên, " Anh là tổng tài, đuổi việc một tiểu viên chức không phải là việc khó, tôi thừa nhận sở dĩ lúc trước trốn anh là vì tôi rất sợ anh, cũng thừa nhận lúc ở trung học đem anh liệt vào khắc tinh, anh hiện tại cũng đã chỉnh tôi rôi, lúc này toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều cho rằng tôi và anh có quan hệ , tôi cơ bản không có cách nào khác lại tiếp tục làm việc."
Nàng thở sâu, hạ quyết tâm, " Nếu anh muốn tôi bồi thường bốn trăm vạn, tốt, tôi bồi thường ! Nhưng anh cũng nên cho tôi ít thời gian để gom tiền được không ?"
Qúy Anh Húc vẻ mặt đang bất cần đời, nghe xong câu nói của nàng sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Hắn chậm rãi tiếp nhận đơn từ chức của nàng, nhìn thấy nàng nhẹ nhàng thở ra, hắn cười đến lạnh đem lá đơn vò nát.
" Trong lòng cô Qúy Anh Húc ta có phải là một kẻ ác bá độc tài không ? Cho dù năm đó khi học trung học tôi ở trước mặt rất nhiều người mắng chửi cô ngu ngốc, nhưng cũng không cần cô phải mang thù nhớ đến tận bây giờ chứ ?"
" Tôi...tôi không có mang thù." Nàng chu đáo phòng bị, miễn lại có một ngày bị hắn mắng chửi.
" Thiệt không ?"
Hắn nhướng cao mày,làm cho người khác sợ hãi, " Nếu không mang thù, đêm qua ai say rượu mắng Qúy Anh Húc là cái hỗn đản vương bát đản ? Là ai nói cuộc sống lúc trung học của chính mình bởi vì có hảo nhân vật Qúy Anh Húc mà trở nên ảm đảm không ánh sáng ? Là ai thề với trời kiếp này mình cùng với khắc tinh Qúy Anh Húc tuyệt không có quan hệ hòa bình..."
Loại cảm giác trở thành ác ma làm cho hắn thật khó chịu, ngực giống như bị đè nặng, hắn chán ghét bị nàng kháng cự, càng không thể chấp nhận gương mặt nóng lòng muốn thoát khỏi của nàng.
Hắn muốn nàng, giữ lấy nàng, mỗi ngày nhìn thấy nàng, lúc không có việc gì có thể thân thiết với nàng.
Hắn cứng rắn nói, " Em không phải muốn cùng tôi trở thành hai đường thẳng song song sao ? Tốt, tôi muốn nhìn xem em có bao nhiêu cách phản kháng tôi ?!"
Sau đó, hắn không khỏi ôm người nàng lên, nâng khuôn mặt của nàng, thật mạnh hôn nàng,nàng không thể tin được hắn lại ngang nhiên làm như vậy. Nơi này là cửa công ty nha, hai người ôm hôn như vậy, không phải chứng thực chuyện xấu hôm nay của bọn họ sao ? Rồi ! sau này nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Nụ hôn của hắn bá đạo làm càn, nàng muốn tránh cái ôm của hắn, nhưng hắn lại gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực.
Nguyễn Thiên Yêu cảm thấy mình thật giống một con mèo nhỏ bị chủ nhân ôm vào trong lòng, muốn chạy cũng chạy không thoát...Ô, thảm nhất là nàng chậm rãi phát giác chính mình cũng giống như là rất không muốn chạy nha...Môi rõ ràng rất đau, bị lưỡi hắn tùy ý khiêu khích mà tê dại,lại nghe thấy một loại hương vị hảo hảo, hại nàng không thể kìm lòng được mà say mê, lại không có hoảng hốt, không muốn hắn dừng lại...Một chuỗi tiếng chuông di động gọi thần trí của nàng trở về
" Qúy..."
" Không cần nói chuyện..."
" Nhưng..."
" Anh nói ...không cần nói chuyện..." hơi thở hắn hơi suy chuyển.
" Điện thoại của anh..."
" Chuyên tâm một chút!" Hương vị của nàng thật ngọt, làm cho hắn muốn ngừng mà không được.
" Nhưng điện thoại của anh làm cho người ta rất khó chuyên tâm."
Qúy Anh Húc nhíu mi lại, tâm tình phiền chán, rút cục ai lại không bết điều lại gọi đến lúc này ?
Hắn lưu luyến không rời buông nàng ra, nghe điện thoại, sau khi nghe xong, đôi mày nhíu chặt nói, " tốt, tôi lập tức trở về."
Nguyễn Thiên Yêu vạn vạn không nghĩ tới, Qúy Anh Húc lại quyết chí mang nàng đưa về nhà cha mẹ hắn – một trang viên năm lầu ở núi Dương Minh.
Dọc đường đi, nàng không ngừng yêu cầu hắn cho nàng xuống xe về nhà, nhưng người này phi thường dã man, thật không một chút để ý tới yêu cầu của nàng.
Nàng muốn đem chiếc lắc tay buổi trưa hắn mang cho nàng trả lại, nhưng hắn lại nói vật đó coi như bồi thường cho nàng, hừ, người này quả nhiên là cố ý, bất quá bồi thường của hắn cũng quá lớn nha, sợi lắc tay kim cương xinh đẹp này giá trị thật xa xỉ ít nhất cũng phải mấy chục vạn.
Hắn nói thờ ơ, đó là hàng mẫu của loại trang sức tiếp theo của công ty, đưa nàng mang chơi.....
Nguyễn Thiên Yêu vạn vạn không nghĩ tới, Qúy Anh Húc lại quyết chí mang nàng đưa về nhà cha mẹ hắn – một trang viên năm lầu ở núi Dương Minh.
Dọc đường đi, nàng không ngừng yêu cầu hắn cho nàng xuống xe về nhà, nhưng người này phi thường dã man, thật không một chút để ý tới yêu cầu của nàng.
Nàng muốn đem chiếc lắc tay buổi trưa hắn mang cho nàng trả lại, nhưng hắn lại nói vật đó coi như bồi thường cho nàng, hừ, người này quả nhiên là cố ý, bất quá bồi thường của hắn cũng quá lớn nha, sợi lắc tay kim cương xinh đẹp này giá trị thật xa xỉ ít nhất cũng phải mấy chục vạn.
Hắn nói thờ ơ, đó là hàng mẫu của loại trang sức tiếp theo của công ty, đưa nàng mang chơi.
Nguyễn Thiên Yêu vụng trộm đánh giá người bên cạnh. Người này thật sự là hội trưởng hội học sinh đáng sợ trước kia sao ?
Trong trí nhớ của nàng, Qúy Anh Húc rất cao ngạo, trong trường học hắn nói một không nói hai, không có ai dám ngược ý hắn, hắn yêu cầu hoàn mỹ rất cao, còn làm việc thật sự, thành tích rất kinh người, giống như không lãng phí một tế bào não nào, toàn giành lấy vị trí học tập thứ nhất.
Không nghĩ con người cao cao tại thượng này lại bước vào cuộc sống của nàng, hai người ngủ chung một giường, lại ôm nhau, còn...còn hôn môi thân mật như vậy, mọi việc như vậy phát sinh khiến cho nàng trở tay không kịp, đáy lòng...lại sinh ra một cảm giác nhẹ nhẹ hứng phấn ?!
Chẳng lẽ nàng...bởi vì sự châm ngòi của những ác ý gần đây mà đối với hắn động tâm?
Nghĩ tới đây, Nguyên Thiên Yêu giật mình. Động tâm ? nàng lại đối với " cự tuyệt lui tới" Qúy Anh Húc động tâm ?
Trời ạ! Nàng rốt cục đang suy nghĩ cái gì ?
Rốt cục cũng đến nhà hắn, một căn nhà rất lớn, người hầu thành đàn, nhìn thấy Qúy Anh Húc đều cung kinh gọi đại thiếu gia.
Bước vào đại sảnh, chỉ thấy một người giúp việc rất xinh đẹp, mặc bộ áo quần hồng phấn cười ha ha đi lại, " Thiếu gia, cậu đã về rồi." Nàng cẩn thận giúp hắn cởi áo ngoài, "Thiếu gia, lâu ngày không về nhà, ở bên ngoài có khỏe không? Ai da, sao mặt của cậu có vẻ gầy đi thế này ? cậu mỗi ngày đều có ăn uống đầy đủ đó chứ ? cô gái nhỏ này là ai?"
Cô mỹ nữ giúp việc nhìn hắn chớp mắt vài cái, " Đừng nói với tôi, cô gái nhỏ này là bạn gái của cậu nha, bởi vì cậu rất ít mang con gái về nhà..."
Nàng hỏi đông hỏi tây, đúng thật là mặt dày không khác gì da trâu, Nguyễn Thiên Yêu cảm thấy nữ giúp việc trước mắt đúng là không có gì để ý kiến, tiêu chuẩn người hầu của nhà bọn họ đúng thật rất cao a.
Chẳng qua...khụ khụ! Bị người khác hiểu lầm là bạn gái của Qúy Anh Húc, cảm giác này...có chút kỳ quái, nhưng cũng có chút chờ mong.
" Bớt dong dài." Đối mặt với sự lãi nhải của người giúp việc, Qúy Anh Húc tức giận trừng mắt nhìn nàng liếc một cái, "Ba tôi đâu ? ông ấy ở đâu ?"
Nữ giúp việc vì vậy mặt quay lên lầu hô lớn, " Đại thiếu gia, thiếu gia đã trở về..."