Hệ Liệt: Mật Tình

Chương 7: EM KHÔNG CẦN TIỀN VẬY CÓ CẦN NGƯỜI KHÔNG?




Tiểu Đào bị Lạc Cẩn Du đẩy vào nhà chân trái đá chân phải xuýt thì té sấp mặt, cô có hơi bực vùng vẫy tránh khỏi tay anh không vui nói:

"Anh đẩy tôi làm gì?"

Lạc Cẩn Du đóng cửa lại liếc cô một cái rồi hiên ngang đi vào nhà ngồi xuống sofa, anh tiện tay mở hộp pizza ra cầm lên một miếng ăn ngon lành.

Tiểu Đào rất rất không vui đi đến nắm lấy tay anh kéo lên, hậm hực nói:

"Đó là đồ ăn của tôi mà! Anh mau đứng lên đi về đi!"

Sao cái tên này lúc sáng hậm hực đùng đùng bỏ đi rồi, mắc cái gì bây giờ còn đến nhà giành đồ ăn với cô chứ?

"Yên nào, tôi đang đói."

"Anh đi về cho tôi!"

Lạc Cẩn Du hai ngoạm đã ăn xong miếng pizza, nhìn con nhóc đang ra sức kéo mình mà hai má đỏ bừng cả lên vì giận, anh xì một tiếng rất vui vẻ mà thả nhẹ lực tay chơi kéo co với cô một lúc.

Tiểu Đào kéo mãi mà chả xê dịch anh được chút nào, cô thở hổn hển ngồi phịch xuống sofa nhưng tay vẫn kiên trì kéo anh.

"Anh đi về đi!"

Cô bực bội gầm gừ một câu ấy vậy mà Lạc Cẩn Du chả hề hấn gì còn cười khúc khích nữa chứ.

Lạc Cẩn Du cảm thấy chơi đủ rồi, anh hơi dùng sức kéo một cái trực tiếp đem cô ôm vào lòng mình.

Tiểu Đào a một tiếng đã nằm gọn trong lòng Lạc Cẩn Du, cô vừa thẹn vừa giận liền thò tay lên chộp vào mặt anh một cái bép.

"Đồ lưu manh!"

Lạc Cẩn Du ăn đau sắc mặt cũng xám xịt một mảng, anh thô lỗ nâng tay kiềm chặt hai cái tay làm loạn của cô hung dữ nói:

"Em còn động đậy có tin tôi đánh em không?"

Tiểu Đào máu giận xông lên não cũng không thèm suy nghĩ gì nhiều liền bật lại anh.

"Vậy anh đánh đi! Đồ lưu manh, đồ hung dữ, đồ bạo lực!"

Lạc Cẩn Du cười lạnh đáp:

"Được lắm, tôi cho em toại nguyện."

Nói rồi anh chả khách khí gì mà đè cô nằm sấp trên đùi mình trực tiếp nâng tay vỗ vào mông cô.

"Cho em bướng này!"



Bốp bốp mấy tiếng, tiểu Đào im bặt trong hai giây mắt thường cũng thấy rõ gò má cô đã dần đỏ như quả cà chua chín, cô mếu máo vừa đau vừa thẹn hét ầm lên.

"Tên khốn khiếp nhà anh! Đồ xấu xa, huhuhu..."

Sự uất ức kiềm nén cả một ngày ấy vậy mà chỉ với vài cái đánh của Lạc Cẩn Du thì cô đã không nhịn được mà khóc toáng lên.

Lạc Cẩn Du nghe được tiếng cô khóc mày hơi nhíu lại, rất bực bội mà kéo cô ngồi dậy quát một câu.

"Hùng hổ lắm mà? Sao mới đánh có hai cái đã khóc rồi hả?"

Nước mắt không nghe lời mà rơi xuống như mưa, tiểu Đào nấc nghẹn thành tiếng cũng chẳng buồn quan tâm đang ngồi trên đùi anh, cô vừa khóc vừa nói:

"Có phải anh thấy tôi ngu ngốc lắm không? Nên cứ bắt nạt tôi!"

Cuộc đời cô bấp bênh chòng chành đi được 20 năm cứ tưởng sẽ dần an ổn hơn, vậy mà đến năm 21 lại gặp phải tên khốn này.

Lên giường không nói, giận dữ bỏ đi cô không màng, cứ xem như họ cắt đứt từ đây. Vậy mà chưa hết ngày anh đã quay lại, hiên ngang như vị tướng quân tối cao mà xông vào nhà giành đồ ăn của cô, còn đánh cô nữa!

Lạc Cẩn Du nhìn cô khóc nước mắt nước mũi tèm lem thì tặc lưỡi một cái, nâng tay lau nước mắt cho cô còn rất ghét bỏ mà chùi ngược lại vào áo cô.

"Chỉ mới ăn của em có miếng pizza thôi mà, không ấy tôi mua phần khác đền lại cho em được chưa?"

Nghe cái giọng điệu này đi!

Tiểu Đào khóc đến hai mắt đỏ bừng gạt tay anh ra.

"Tôi không cần! Tôi chỉ muốn anh đi đi!"

Lạc Cẩn Du ngược lại rất tự nhiên vòng tay ôm lấy eo cô, lười nhác nói:

"Không đi, tối nay tôi sẽ ở lại đây."

"Tôi không cho!"

Tiểu Đào phản đối ngay lập tức khiến cho sắc mặt Lạc Cẩn Du dần xấu đi, anh đưa tay bóp cằm cô bắt cô phải đối diện với ánh mắt của mình, anh hỏi:

"Tại sao em cứ muốn đuổi tôi đi thế hả?

Tiểu Đào mím mím môi cái miệng nhỏ vì mếu máo mà bẹt ra trong rất buồn cười, nhưng mỗi cái chớp mắt của cô sẽ là một giọt nước mắt rơi xuống khiến Lạc Cẩn Du cười không nổi, chỉ nghe cô nức nở đáp:

"Dù tôi và anh có xảy ra quan hệ nhưng tôi không muốn dây dưa bắt anh chịu trách nhiệm gì cả, tôi chỉ muốn mọi chuyện kết thúc tại đây sau này cuộc sống của ai thì tự người đó sống..."

Cuối câu cô còn nấc nghẹn hai tiếng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống như mưa, chân mày Lạc Cẩn Du hơi giãn ra hiếm khi nghiêm túc mà nhìn cô thật kỹ.

Sau một hồi anh khe khẽ thở dài đưa tay kéo cô vào lòng vỗ vỗ bả vai run run của cô, trêu chọc nói:

"Nói em ngu thì ra là ngu thật, chỉ cần em khóc nháo bắt chịu trách nhiệm không lẽ tôi còn không bỏ ra được vài tấm chi phiếu cho em cả đời không lo cơm áo sao? Tôi giàu lắm đó!"



Uất ức như thế mà vẫn còn mạnh miệng đuổi anh đi, thì ra mặt ngoài cô bình tĩnh là thế chứ bên trong sớm suy sụp đến đỗ nát rồi.

Tiểu Đào ngẩng đầu lên đưa tay quẹt nước mắt lung tung, hậm hực nói:

"Tôi mới không cần tiền của anh!"

Lạc Cẩn Du bật cười đưa tay lau nước mắt cho cô nhưng lần này không có chùi vào áo cô nữa, lau xong còn tiện tay véo hai cái má phúng phính của cô nói:

"Em không cần tiền vậy có cần người không? Ông đây cho em chơi miễn phí dài hạn."

Tiểu Đào đang còn sụt sùi cũng câm nín mà nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh, Lạc Cẩn Du nhướn mày nói tiếp.

"Sao nào, còn muốn từ chối hả? Nói cho em biết, con người tôi đáng giá ngàn vàng tặng cho em thì chỉ có thể nhận mà không được từ chối, bằng không ngày mai tôi tìm Mục Hy nói một chút về chuyện của chúng ta."

Hai mắt tiểu Đào mở thật to vội vã nói:

"Không được."

Lạc Cẩn Du là bạn của tổng giám đốc Triệu, nếu để chị Hy biết cô có gian díu với bạn của chồng chị ấy thì chị ấy sẽ nghĩ gì về cô đây?

Lạc Cẩn Du hài lòng mỉm cười, anh đã sớm nhìn ra Mục Hy có một sức ảnh hưởng nhất định trong lòng cô nhóc này đúng lúc đem ra uy hiếp cũng hiệu quả phết.

Anh vui vẻ mà cười tươi rói đưa tay hết xoa lại nắn gương mặt nhỏ nhắn của tiểu Đào.

"Vây thì tốt thôi, bắt đầu từ bây giờ em liền ở cạnh tôi. OK! Cấm cãi."

Tiểu Đào cắn cắn môi, sao khóc một hồi cũng không đuổi được người đi ngược lại còn đi theo hướng lệch lạc này nhỉ?

Cô đưa tay gạt đi hai cái tay xấu xa của Lạc Cẩn Du ra khỏi mặt mình, đính chính nói:

"Cái gì mà ở cạnh anh? Tôi chỉ cho tối nay anh ngủ lại đây mà thôi!"

Nói rồi cô bổ sung thêm.

"Ngủ ở sofa."

Lạc Cẩn Du nhếch môi cười không đồng ý cũng không phản bác cô, anh hiện tại cũng không rõ lắm cảm giác của mình.

Hứng thú nhất thời mới đem cô lên giường, cô như một con thỏ nhỏ vừa mềm mại vừa nhút nhát khiến anh không ngừng muốn trêu chọc.

Nhưng đêm nay nhìn cô khóc, nghe cô nói rõ lý do đuổi anh đi. Khiến Lạc Cẩn Du anh lần đầu tiên động lòng trắc ẩn với phụ nữ.

Thì ra vẫn còn có người không cần tiền của anh và cũng không cần anh nốt. Lý do nghe ra khiến anh hơi bực nhưng nhiều hơn là ý muốn nhất định phải có được.

Đàn ông là sinh vật rất kỳ lạ đặc biệt là loại đàn ông được phụ nữ săn đón, họ được cung phụng quá lâu lại bị bạn xem nhẹ thì trong mắt họ bạn là một người khác biệt, mà khác biệt thì sẽ chú ý, mà chú ý rồi thì kiểu gì cũng muốn phải có được bạn bằng mọi giá.