Trở về biệt thự tiểu Đào liền đi thẳng vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối cho Lạc Cẩn Du, quản gia Tô lần này không cản cô nữa vì ông biết có cản cũng vô dụng.
Ông tìm thêm hai người làm tay chân nhanh nhẹn ở trong bếp phụ giúp tiểu Đào một tay, tiểu Đào tính tình dễ gần lại hiền dịu cho nên rất nhanh cô đã làm quen được với hai cô người làm.
Một cô gái hơi bầu bĩnh tên Lý Hương, một cô khác cao gầy xinh hơn một chút tên Xuân Hương. Tên hai người đều là chữ Hương nhưng Lý Hương tính tình trầm lắng còn Xuân Hương thì cứ như một hạt dẻ cười.
Tiểu Đào cũng thuộc tuýp người e lệ nên phần nhiều đều là Xuân Hương cười nói bắt chuyện với cô, thành ra cô lại thân với Xuân Hương hơn chút xíu.
Trong bếp tiếng cười nói rôm rả, quản gia Tô đứng ngoài trông vào cũng an tâm không ít.
Bữa tối tiểu Đào cũng không nấu quá cầu kỳ ba món mặn một món canh rất nhanh đã dọn lên, nhưng cô hí hửng chờ Lạc Cẩn Du về kết quả là anh có tiệc xả giao nên về nhà trễ.
Quản gia Tô nhìn tiểu Đào mím môi lủi thủi đi lên tầng mà không khỏi sốt ruột chạy theo.
"Phu nhân, ông chủ sẽ không về trễ lắm đâu. Hay cô ăn cơm trước nhé, đừng để bụng đói."
Tiểu Đào xoay người mỉm cười nói với ông.
"Cháu đi tắm trước chờ anh ấy cùng về ăn ạ, bác bảo người dọn thức ăn vào đi."
"Này..."
Quản gia Tô còn đang ngập ngừng thì tiểu Đào đã xoay người rời đi mất, nếu nói cô không thất vọng thì là giả dù biết anh bận bịu nhưng cô vẫn rất muốn được gặp anh.
Tiểu Đào ủ rũ trở về phòng tắm rửa một phen lúc cô cầm di động lên chuẩn bị xuống tầng thì thấy tin nhắn Lạc Cẩn Du gửi từ nửa tiếng trước.
(Đói thì ăn cơm trước, dám nhịn đói chờ anh xem anh về có đánh em không!)
Bất giác khoé môi cô cong cong hai mắt cũng lấp lánh ý cười, thoáng chốc tia ủ rũ đã bay biến mất tăm.
Tiểu Đào tung tăng chạy xuống tầng miệng còn ngâm nga giai điệu nào đó, quản gia Tô vẫn chờ dưới đại sảnh thấy trạng thái cô phấn khởi hơn khi nảy thì không khỏi mỉm cười tiến lên hỏi:
"Phu nhân, cô đói chưa tôi cho người dọn thức ăn lên nhé."
Tiểu Đào cười cười lắc đầu với ông.
"Không đói ạ, cháu chờ Cẩn Du về cùng ăn."
Được anh dỗ ngọt cô vui là thật nhưng còn việc cô có sợ câu uy hiếp của anh hay không thì là chuyện khác.
Quản gia Tô lắc đầu phất tay bảo Xuân Hương đem bánh ngọt lên.
"Vậy phu nhân ăn chút bánh ngọt lót dạ nhé?"
Tiểu Đào vui vẻ nhận lấy ngoan ngoãn ngồi trên sofa vừa ăn vừa xem tivi.
Thấy cô chịu ăn quản gia Tô thở phào nhẹ nhõm, cho Lý Hương cùng Xuân Hương ở lại phòng khách cùng tiểu Đào ông rời đi báo cáo với Lạc Cẩn Du đang ở tiệc xả giao nào đó.
Thật ra tiểu Đào không biết nửa tiếng trước tin nhắn Lạc Cẩn Du gửi đến cho cô thì quản gia Tô cũng nhận được một mệnh lệnh khác.
Lạc Cẩn Du thừa biết tiểu Đào sẽ không nghe lời mình nên đã căn dặn quản gia Tô nếu cô không chịu ăn cơm thì đưa lên ít bánh ngọt cho cô lót dạ trước.
Quản gia Tô vốn thấy tiểu Đào không vui ông sợ cô ngay cả bánh cũng không ăn, nhưng Lạc Cẩn Du đã quả quyết nói:
(Ông cứ đưa lên, cô ấy chắc chắn sẽ ăn.)
Vì anh hiểu rõ cô sẽ không tùy hứng mà gắt gỏng với người khác, cô có thể từ chối ý tốt lần đầu nhưng lần thứ hai chắc chắn sẽ do dự.
Lạc Cẩn Du cũng khá đau đầu với cái tính này của cô, cô mà ở một mình thì kiểu gì cũng bị người khác đè đầu cưỡi cổ!
Mà dĩ nhiên mọi chuyện đều nằm trong tính toán của Lạc Cẩn Du, tiểu Đào ngoan ngoãn ở phòng khách ôm gối xem tivi chăm chú chờ anh về.
Lâu lâu có buồn chán thì cô ngước mắt quan sát cái đèn chùm pha lê trên đầu đánh giá xem nó đắt bao nhiêu.
Bỗng ở cửa vang lên tiếng nói của vệ sĩ:
"Thưa chú ba, ông chủ hiện tại không có ở biệt thự ạ."
Lạc Vĩnh Sơn lâu ngày không xuất hiện đột ngột đến Lạc gia, thần thái ông ta vẫn như xưa nếu có khác là cánh tay phải mềm oặt kia và ánh mắt có phần tối tăm đôi chút.
Ông ta cười cười, nghiêm giọng nói:
"Sao nào, ông chủ các người không có ở nhà! Thì người chú này không thể vào trong ngồi đợi nó hay sao?"
Vệ sĩ hơi bối rối, vì theo thân phận Lạc Vĩnh Sơn vẫn là chú ruột của Lạc Cẩn Du hơn nữa anh cũng chưa từng hạ xuống mệnh lệnh nào để họ có thể đối xử vô phép tắc với ông ta.
Nhưng mà bây giờ bên trong nhà còn có người mà các anh ta không thể không suy xét cẩn thận việc để cho người lạ vào nhà.
Lạc Vĩnh Sơn cười cười nheo mắt trầm giọng nói:
"Còn không tránh ra."
Vệ sĩ ngập ngừng nhưng vẫn đứng chắn ở cửa khiến Lạc Vĩnh Sơn phải xụ mặt xuống.
"Có chuyện gì vậy?"
Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên cắt ngang cục diện dằn co hiện tại, Lạc Vĩnh Sơn kinh ngạc mà đưa mắt nhìn vào trong nhưng tiếc là vệ sĩ đã chắn lại nên ông ta không thể nhìn rõ.
Tiểu Đào ngồi trên ghế sofa vốn muốn ra ngoài xem thì vệ sĩ đã từ bên ngoài chạy vào, cung kính thưa:
"Phu nhân, bên ngoài là chú ba của ông chủ đến tìm. Tôi đã nói ông chủ không có ở nhà nhưng ông ấy vẫn muốn vào trong đợi."
Tiểu Đào hơi ngồi thẳng người dậy.
"Nếu thế cứ mời chú ấy vào đi."
Cô và Lạc Cẩn Du vẫn chỉ mới là quan hệ bạn trai bạn gái, còn chưa gả vào nhà người ta cũng không nên làm phật lòng bậc cha chú.
Vệ sĩ ngập ngừng.
"Nhưng ông chủ..."
Quản gia Tô đúng lúc đi lên ngăn lại lời vệ sĩ.
"Làm theo lời phu nhân đi."
Vệ sĩ lúc này mới gật đầu xoay người rời đi, tiểu Đào có hơi khó hiểu với hành động ngăn cản của vệ sĩ cô hỏi khẽ quản gia Tô.
"Bác Tô, Cẩn Du anh ấy không thân thiết với họ hàng sao ạ?"
Có hay không cô nhiều chuyện rồi?
Quản gia Tô cười cười lắc đầu, đáp:
"Ông chủ không thân lắm với họ hàng, nhưng phu nhân muốn gặp thì cứ gặp thôi ạ."
Vì dù sao ông cũng đã báo tin cho Lạc Cẩn Du biết rồi.