Hệ Liệt: Mật Tình

Chương 47: CHO EM HẾT SAO? (H)




Ngày đầu tiên đến thành Nam tiểu Đào cứ ngỡ ngàng ngơ ngác mà trôi qua như thế, lúc cô ngồi trên chiếc giường to lớn của Lạc Cẩn Du cô vẫn không thể hoàn hồn về được.

Cô biết anh giàu nhưng mà cô có nào ngờ anh giàu tới mức một mình mà ở trong căn biệt thự to tổ bố thế này!

Lạc Cẩn Du vừa tắm xong bước ra khỏi phòng tắm đã thấy cô vẫn ngơ ngác ngồi đó thất thần mà không khỏi bực mình, anh đi đến chọc vào má cô một cái.

"Đáp xuống mặt đất dùm anh, ở trên mây hoài không chán hả?"

Tiểu Đào vểnh môi vươn tay kéo anh ngồi xuống cạnh mình, nhỏ giọng nói:

"Em, vẫn chưa thích ứng được hiện thực thôi mà!"

Lạc Cẩn Du buồn chả thèm nói, anh trực tiếp ngã lưng nằm dài ra giường thuận tay kéo luôn cả cô nằm xuống.

"Biết thế anh nên vác em về đây sớm một chút cho đỡ bỡ ngỡ!"

Người bên cạnh không trả lời, Lạc Cẩn Du nhíu mày xoay đầu qua nhìn thì lại thấy tiểu Đào tiếp tục thả hồn theo mây gió.

Anh bực thật rồi trực tiếp trở người nằm đè cô dưới thân hai tay hung hăng xoa nắn khắp người cô.

"Nếu em còn tiếp tục mờ mịt nữa ngày mai anh liền sai người mở rộng diện tích biệt thự ra, cho em mờ mịt đến ngất luôn!"

Thân thể cô là do anh khai phá dưỡng thành, giờ mới bị anh trêu chọc một chút tiểu Đào đã nhịn không được thở gấp vặn vẹo cơ thể.

"Anh đừng quậy mà! Em cứ tưởng nhà chúng ta ở to lắm chỉ giống nhà chị Hy thôi, nên trong suy nghĩ của em không thể nào ngờ tới được mình sẽ phải sống trong biệt thự to thế này!"

Lạc Cẩn Du hừ một tiếng há miệng ngậm lấy vành tai cô, tay anh đã không tiếng động luồng vào váy ngủ của cô.

"Đào Đào, anh muốn em tập làm quen với những chuyện mà em không thể tưởng tượng đến như thế này. Nghe không?"

Biệt thự của Triệu Thần Huân đó chỉ là nơi mà cậu ta trồng hoa cho Mục Hy mà thôi, một khi Triệu lão gia qua đời thì nhà chính Triệu gia mới là nơi ở thật sự của cậu ta, nó cũng chả nhỏ hơn với dinh thự của Lạc gia đâu!

Suy nghĩ của tiểu Đào quá đơn giản, vì cuộc sống khó khăn từ tấm bé mà khi lớn lên mọi chuyện cô chỉ cần tốt một chút là đã thỏa mãn.

Nhà cửa cũng thế, cô không cần nhà to cửa rộng cho nên cũng chưa từng mong ước sẽ có được, vì thế khi anh đem cô về dinh thự của Lạc gia cô sẽ không có cách nào dễ dàng chấp nhận.



Anh biết cô sẽ có những phản ứng thế này nhưng anh thật không vừa mắt sự tự ti và mờ mịt của cô, cô là người của anh thì mọi thứ tốt nhất anh đều sẽ dành cho cô và cô phải tập làm quen với điều đó!

Váy áo xộc xệch, từng cái vuốt ve âu yếm, từng cái hôn như si như say của anh rơi xuống trên mỗi tấc da thịt.

Tiểu Đào có muốn suy nghĩ vẩn vơ cũng không còn tinh thần đâu, cô hé môi thở dốc ôm chặt đầu anh đang vùi trước ngực mình dần có xu hướng chuyển dần xuống phía dưới.

Cô ưỡn người thuận theo từng cái hôn của anh ánh mắt cô mê ly nhìn ánh đèn dịu nhẹ trên đỉnh đầu, mười ngón tay cô luồng vào tóc anh nắm thật chặt, cô nỉ non nói:

"Cẩn Du, thật ra... Chỉ cần có anh dù em có ở nơi tồi tàn nhất, em cũng nguyện ý."

Cô ngỡ ngàng mờ mịt thật ra chỉ vì, vì tình cảm anh dành cho cô quá lớn! Anh rất ít khi nói lời yêu thương với cô nhưng những hành động anh làm cũng đủ khiến cô cảm động đến rơi lệ.

Lạc Cẩn Du ngẩng đầu ánh mắt anh nhuốm đầy dục vọng nguyên thủy nhất, môi anh nhẹ cong lên một độ cong tà mị, anh gấp gáp tiến thẳng vào trong cô.

"Đào Đào em nhớ kỹ, anh là của em, tất cả của anh đều là của em!"

Tiểu Đào hé môi thở dốc bên tai anh, cô nghịch ngợm há miệng ngậm lấy vành tai anh.

"Cho em hết sao?"

Lạc Cẩn Du thúc mạnh một cái, ghì chặt lấy eo cô đâm sâu vào. Anh trầm thấp cười khẽ lưu manh nói:

"Ừ, cho em hết. Cho em tới khi tòi ra một tiểu quỷ mới thôi."

Tiểu Đào bật cười khanh khách chủ động hôn lên môi anh, ôm chặt anh đến không muốn tách rời.

Một đêm mây mưa đến điên đảo, lần đầu tiên sau cái đêm Giao thừa ấy Lạc Cẩn Du lần nữa thoải mái phóng thích hết tất thảy dục vọng vào sâu trong cô.

Tiểu Đào lúc này cũng chẳng muốn suy nghĩ gì nữa, mọi chuyện cứ để tự nhiên đi vậy.

Sáng hôm sau biệt thự hiếm khi lại nhộn nhịp vui tươi, Lạc Cẩn Du nhàn nhã ngồi trên bàn ăn uống cafe đọc báo lâu lâu lại liếc nhìn tìm kiếm bóng lưng nhỏ nhắn của tiểu Đào.

Cô thức dậy khá sớm muốn tự mình nấu bữa sáng cho anh, Lạc Cẩn Du cũng tùy ý cô nhưng quản gia Tô thì lo sốt vó cả lên lọ mọ đi theo sau tiểu Đào mãi.

"Phu nhân, cô ăn gì để tôi nấu?"

"Phu nhân, cô thả cái dao xuống đi!"



"Phu nhân, cô để người làm làm là được rồi!"

Quản gia Tô chạy qua chạy lại khiến tiểu Đào chóng hết cả mặt, cô phụng phịu giơ ngay cây dao trong tay lên.

"Bác yên nào!"

Quản gia Tô ngớ người gương mặt già nua nhăn nhó như quả mướp đắng.

"Phu nhân, cô thả dao xuống đi! Cô mà đứt tay đứt chân ở đâu ông chủ cạo đầu già này mất!"

Từ một tháng trước ông chủ đã hạ lệnh sắp xếp lại biệt thự để đón phu nhân về, tuy quản gia Tô chả biết ông chủ lấy vợ từ khi nào nhưng Lôi Kiệt có mách nhỏ với ông rằng:

(Bà chủ còn nhỏ, việc gì cũng phải tỉ mỉ thận trọng nếu không ông chủ phát hoả lại chỉ khổ đám người làm.)

Nhưng giờ gặp rồi ông mới biết bà chủ nào có nhỏ mà còn non nữa kìa quá lắm chỉ hơn đứa cháu của ông vài tuổi, các cô gái trẻ hiện giờ mấy ai vào bếp mà chả lóng ngóng tay chân nên sáng ra đã thấy cô xuống bếp cầm dao không khỏi doạ cho ông hoảng hồn.

Tiểu Đào bị xem như bảo vật quốc gia khiến cô rất không vui, nhưng cô không thể phát giận với bác Tô nên trực tiếp tìm kẻ đầu xỏ.

"Lạc Cẩn Du!"

Lạc Cẩn Du đảo mắt một vòng không tình nguyện lắm đứng lên đi vào phòng bếp.

"Chuyện gì?"

Tiểu Đào thái nhỏ hành tím bỏ vào chảo nóng thuần thục xào thịt, cô không quay đầu lại chỉ nói:

"Anh dẫn bác Tô ra ngoài đi, em nói mà bác ấy không chịu đi."

Lạc Cẩn Du thở ra một hơi hờ hững liếc mắt nhìn quản gia Tô, anh không nói hai lời nắm cổ áo ông kéo ra ngoài.

"Đừng làm phiền cô ấy, cô ấy có đốt phòng bếp thì ông cho người gọi cứu hoả là được."

"Vâng vâng vâng!"

Lôi Kiệt đứng một bên nhìn hết từ đầu chí cuối, anh ta chớp mắt hai cái liền nhìn đăm đăm vào tiểu Đào với ánh mắt như thấy vàng.