Lây mãi người cũng không chịu tỉnh Lạc Cẩn Du nổi cáu không khách khí vả bôm bốp lên gò mà tròn ủm của tiểu Đào.
"Số nhà bao nhiêu hả con nhóc kia?"
Tiểu Đào bị đánh đau nhíu mày lại mơ mơ hồ hồ trả lời:
"109."
Nói rồi cô lại tiếp tục ngủ, Lạc Cẩn Du hít vào thở ra ngửa mặt nhìn trời một lúc lâu mới đem người nằm trên đùi vác lên lưng ôm lên nhà.
Khu chung cư cũ kỹ với bốn tầng vậy mà con mẹ nó ngay cả thang máy cũng không lắp, Lạc Cẩn Du một mạch cõng tiểu Đào đi hết 3 tầng lầu.
Đến trước cửa nhà anh liền thả con ma men trên lưng xuống, tiểu Đào mắt nhắm mắt mở đứng không vững xuýt thì té ngửa, vẫn là Lạc Cẩn Du nhanh tay đem cô áp lên cửa giọng điệu anh bất hoà hỏi:
"Chìa khoá nhà đâu?"
Tiểu Đào hé mắt mờ mịt nhìn anh, còn không quên chớp mắt ngu một cái. Lạc Cẩn Du một tay đỡ eo cô một tay bóp má nâng mặt cô lên, anh cố giữ kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.
"Chìa khóa ở đâu?"
Lần này tiểu Đào đã có phản ứng lại nhưng là một cái lắc đầu mờ mịt.
"Không biết."
Lạc Cẩn Du hít sâu một hơi đè xuống tiếng chửi bậy bên miệng, nhìn cô nhóc lại có dấu hiệu nhắm mắt tiếp anh cũng mặc kệ thò tay sờ khắp người cô tìm chìa khoá.
Khi tay anh sờ đến eo, tiểu Đào bị nhột lập tức cười khúc khích hô.
"Đừng, nhột quá."
Lạc Cẩn Du tìm một hồi cũng không thấy chìa khoá đâu, ngược lại cả người anh đã nóng rứt đến khó chịu.
Cả người tiểu Đào lại mềm như bún trượt dần xuống đất, Lạc Cẩn Du chỉ đành cắn răng ôm cô vào lòng.
Có lẽ động tĩnh hai người gây ra hơi lớn cho nên người hàng xóm vẫn còn ngái ngủ đi ra trách mắng.
"Hai người muốn làm gì thì vào nhà mà làm, ồn ào như thế còn cho người khác ngủ hay không?"
Lạc Cẩn Du xoay đầu mỉm cười hoà nhã nói:
"Ngại quá, vậy làm phiền anh thêm chút nữa nhé."
Chỉ thấy dứt lời, Lạc Cẩn Du đã nhấc chân đạp bay cánh cửa trong sự ngỡ ngàng của người hàng xóm.
Anh trực tiếp bế ngang tiểu Đào lên đi vào nhà, cánh cửa đã hỏng chỉ có thể khép lại mà không khoá được nữa.
Đem người đặt trên sofa cả người Lạc Cẩn Du đã nhể nhại mồ hôi, anh nhìn cô nhóc ngủ ngon lành kia mà tức đến bật cười.
Lạc Cẩn Du anh cả đời chơi gái đều là được người hầu hạ, nào có đi hầu hạ một con nhóc miệng còn hôi sữa thế này.
"Nước."
Tiểu Đào nằm trên sofa khó chịu trở mình lẩm bẩm kêu.
"Được, coi như ông đây hôm nay làm từ thiện một hôm."
Anh xoay người đi vào bếp rót một cốc nước đi ra, đem tiểu Đào ôm dậy để tựa lên người mình anh chậm rãi đút nước cho cô.
Tiểu Đào đang khát lại được cho uống nước liền tham mà uống khá vội kết quả là sặc nước ho đến chảy cả nước mắt.
"Khụ khụ."
Lạc Cẩn Du giật mình vội thu tay về lại vô tình làm vươn không ít nước ra áo cô, tiểu Đào vẫn cứ ho không ngừng.
Anh hơi nhíu mày đưa tay vỗ lưng cho cô.
"Em bớt hành ông đây chút đi."
Tiểu Đào chớp chớp mắt men theo giọng nói trầm thấp xoay người lại nhìn anh, Lạc Cẩn Du thấy cô nhìn mình chăm chú như thế thì hơi nhướn mày.
"Em lại làm sao nữa?"
Tự dưng tiểu Đào cười hì hì một tiếng nhào lên ôm cổ anh.
"Tiểu thịt tươi ở đâu mà đẹp trai vậy hả?"
Cơ thể mềm mại dán sát lên người Lạc Cẩn Du khiến anh khẽ hít vào một hơi, tiểu Đào say vào gan lớn hơn rất nhiều tay không chút lưu tình xoa nắn gương mặt anh.
Ánh mắt Lạc Cẩn Du hơi tối anh khẽ nhếch môi vươn tay ôm lấy eo cô kéo sát vào người mình hơn, hứng thú mà nhìn cô hỏi:
"Nhà em còn có tiểu thịt tươi nào sao?"
Tiểu Đào sờ đã rồi liền mệt mỏi gục đầu lên vai anh lầm bầm.
"Tiền đâu mà bao nuôi tiểu thịt tươi!"
Lạc Cẩn Du hơi ngã lưng ra ghế trực tiếp xem tiểu Đào như gấu bông mà ôm chặt, tay rất vô lại mà dời xuống mông cô vỗ vỗ.
"Vậy có tiền thì em sẽ bao nuôi tiểu thịt tươi sao?"
Tiểu Đào cọ cọ mặt vào hõm vai anh đúng lý hợp tình đáp:
"Chứ sao! Có tiền thì phải tìm tiểu thịt tươi thật đẹp về bao nuôi, ít nhất phải đẹp như Lạc Thần."
Nụ cười trên môi Lạc Cẩn Du nhạt đi, đem người kéo đến trước mặt hỏi:
"Em thích Lạc Thần à?"
Tiểu Đào lắc lư không yên òm òm hỏi ngược lại.
"Tại sao lại thích Lạc Thần?"
Nghe được đáp án, Lạc Cẩn Du khá hài lòng cười cười hỏi tiếp:
"Vậy em thích ai?"
Tiểu Đào lắc lư đến choáng váng lại ôm chặt lấy cổ anh, cô hé mắt nhìn chăm chú gương mặt như yêu nghiệt trước mặt này mà không hề suy nghĩ đáp:
"Anh nha, tiểu thịt tươi đẹp trai."
Nói rồi cô lại cười hì hì, Lạc Cẩn Du nhìn cái má lúm đồng tiền nho nhỏ bên má phải của cô mà nhịn không được cũng cười theo dịu giọng nói:
"Vậy em có muốn làm gì đó với tiểu thịt tươi không?"
Tiểu Đào chớp mắt ngu ngơ hỏi:
"Làm gì?"
Khoé môi Lạc Cẩn Du lại cong lên một chút, khiến tiểu Đào nhìn mà ngất ngây. Anh nói:
"Em, há miệng."
Tiểu Đào nghe lời há miệng, chỉ thấy Lạc Cẩn Du híp mắt lại như hồ ly một tay ấn lấy cổ cô xuống chuẩn xác hôn lên môi cô.
Tiểu Đào há miệng lại cảm nhận được cái gì đó mềm mềm ấm ấm luồng vào dây dưa cùng lưỡi của cô, hơi thở đàn ông mạnh mẽ tràn ngập ở khoang mũi khiến cô nhíu mày kháng cự.
Nhưng vô tác dụng vì tay người đàn ông đã luồng vào trong áo cô thăm dò.
"Ưm."
Tiểu Đào rùng mình khó chịu kêu lên một tiếng nức nở, Lạc Cẩn Du cuối cùng cũng rời khỏi môi cô.
Ánh mắt anh nóng rực nhìn cô nhóc hai mắt ngập nước trong lòng, anh cười khẽ.
"Luôn nói em là con nhóc, thì ra cơ thể phát triển không tệ nhỉ?"
Tay anh đã đặt trước nơi mềm mại của cô nhẹ xoa, tiểu Đào thở hỗn hển dựa lên người anh mềm nhũn như bún.
Cảm nhận hơi thở như lan của cô gần kề, ở nơi bàn tay là xúc cảm vô cùng tuyệt vời, cô gái trong lòng lại không ngừng uốn éo, Lạc Cẩn Du mà còn nhịn được thì cạo đầu đi tu cho rồi.
Anh rút tay về trực tiếp cởi áo trên người cô ra ném sang một bên để lộ ra bầu ngực trắng noãn được bao bọc bên trong áo lót màu đen.
Hơi thở Lạc Cẩn Du dần nặng nề anh đưa tay tháo dây buộc tóc của cô ra, để mái tóc dài bung xoã sau lưng.
Lý trí Tiểu Đào vẫn còn bị chất cồn điều khiển khiến cho thần trí mơ hồ, nên cô không nhận ra được ánh mắt của người đàn ông trước mặt có bao nhiêu nguy hiểm.
Tay anh không chút do dự tiếp tục đưa ra sau lưng cởi móc khóa áo lót của cô ra, hiện tại bầu ngực hoàn toàn lộ ra trước mắt anh.
Lạc Cẩn Du anh chạm qua vô số phụ nữ, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên thèm muốn một cô nhóc còn đang trong tình trạng thần trí không rõ ràng.
Nhưng anh cũng không phải chính nhân quân tử gì, mỡ đã dâng tới miệng thì làm sao anh có thể bỏ qua?
Lạc Cẩn Du cúi đầu há miệng ngậm lấy nụ hồng nhỏ xinh kia, thoáng chốc khiến cả cơ thể tiểu Đào cong lên nức nở một tiếng.
"Ân."
Theo động tác của cô càng khiến anh dễ dàng ngậm lấy thứ mềm mại kia hơn, Lạc Cẩn Du như một con cáo già gian xảo thành thục từng bước nuốt trọn con thỏ nhỏ.
Anh ngẩng đầu lên nhìn gương mặt nhỏ nhắn hồng nhuận vì nhiễm sắc tình của cô gái, anh rất hài lòng cười cười tay lại chưa từng rời khỏi ngực cô.
"Hy vọng sáng hôm sau, em sẽ không khóc toáng lên. Cưng à!"