[Hệ Liệt 1] Trời Già Gặm Núi Non

Chương 14




Rin đưa cho Lam Sơn một cốc nước ấm để cậu ổn định lại tinh thần của mình. Với một nụ cười tỏa nắng của cô, Lam Sơn liền thấy yên tâm.

Tay đưa ra nhận lấy cốc nước, Lam Sơn cúi đầu, khẽ nói:

" Cảm ơn chị."

Rin nhìn cậu ngại ngùng mà mỉm cười, bất giác lại nhớ đến viễn cảnh chủ tịch ôm cậu dỗ dành, mặt mũi cô cũng đỏ lên không ít.

Trời đất ơi, cảnh ấy thật là đáng yêu. Rõ ràng sự đáng yêu của Lam Sơn đã lấn át hết cái lạnh lùng của chủ tịch rồi.

Còn đang nghĩ vẩn vơ, Rin nghe thấy tiếng mở cửa phòng liền quay đầu lại nhìn, nhận ra kia là Cốc Khiếu Thiên liền cúi đầu, lui ra ngoài.

Lam Sơn nhìn thấy người thương, tâm tình chốc chốc căng thẳng. Đặt cốc nước xuống bàn, cậu ho một tiếng.

" Cảm ơn...ngài."

Cốc Khiếu Thiên vốn định ngồi ngay vào bàn làm việc của mình nhưng không hiểu lý do gì lại bắt y phải ngồi xuống đối diện Lam Sơn, ánh mắt lại cẩn thận quan sát từng chút trên người cậu.

Xem ra không bị thương gì cả.

Bây giờ ai đó mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Lam Sơn ngược lại vẫn còn hồi hộp vì sau khi bị từ chối, cự tuyệt, cậu mới gặp lại người thương như thế này. Ban nãy còn sợ quá mà ôm Cốc Khiếu Thiên không chịu buông ra nữa, khiến cho bao người phải bật cười.

Nhớ lại xấu hổ quá, không có lỗ nào để chui xuống luôn!!!

Cốc Khiếu Thiên vắt tréo chân, đầu hơi nghiêng một chút, đôi mắt nheo lại nhìn Lam Sơn:

" Ổn rồi chứ?"

Lam Sơn ngẩng đầu lên nhìn rồi nhanh chóng cúi xuống, gật gù:

" Vâng, một chút."

" Một chút thôi à?"

" Đúng a, bị như vậy ai mà không hoảng chứ?" Lam Sơn bĩu môi, " Dù sao đó cũng là thang máy của công ty thuộc quyền điều hành của ngài, ít ra...ít ra ngài cũng nên bồi thường tổn hại đi chứ nhỉ?"

Chẳng biết động lực nào thôi thúc cậu nói những điều như thế này nữa, chỉ biết là khi dứt lời thì cậu hết can đảm nhìn thẳng vào mắt Cốc Khiếu Thiên luôn.

Có khi nào bị y một phát đá ra ngoài cửa không? Hay đại loại phán một câu xanh rờn nào đó, khiến lòng mình tan vỡ rồi tuyệt tình luôn?

Hây, cái nào cũng tệ...

Lam Sơn tự suy diễn rồi hạ mi mắt, buồn hiu.

Cốc Khiếu Thiên đối lời giọng điệu bướng bỉnh không sợ trời sợ đất kia đã quá quen, hơn thế còn có những trò đùa nghịch ngợm không hồi kết của cậu nữa nên y cũng rất coi thường.

" Muốn như thế nào?"

Còn đang tiu nghỉu trong lòng, Lam Sơn nghe được một câu trơn tru như thế kia, hai mắt sáng lên, ngước mặt nhìn y.

Không ngờ người kia vậy mà cũng muốn đền bù cho mình sao? Thật như vậy sao?

Lam Sơn chớp chớp mắt, đầu óc bắt đầu suy tư, cố gắng nghĩ ra một thứ gì đó để bản thân được bù đắp xứng đáng. Còn đang nghĩ giữa chừng thì Cốc Khiếu Thiên lại lên tiếng:

" Hai phút suy nghĩ thôi, cậu chỉ còn một nửa thời gian."

A? Khi nãy ngài có nói đâu chứ!!!

Lam Sơn ấm ức trừng mắt nhìn y, nhưng ngay sau đó không có thời gian để làm chuyện vô bổ như vậy. Một nửa thời gian ư? Cậu phải hoạt động đại não nhiều lên nữa.

Cái gì thì bù đắp được? Cái gì đây?

Cốc Khiếu Thiên trong lòng đắc thắng, y biết cậu sẽ phân vân không biết nên chọn lựa cái gì, hoặc tệ hơn là chưa nghĩ ra được cái nào hay ho để nói ra. Giơ cổ tay lên, y liếc một cái rồi nói:

" Hết giờ!"

Cùng lúc đó Lam Sơn cũng bật ra tiếng, " Ôm tôi!"

Ngay khi y dứt lời, cậu cũng mím chặt môi lại. Cảm giác trong phòng cứ như lạnh xuống vài phần khiến cho Lam Sơn muốn khóc cũng không dám khóc.

Hức, tại sao mình lại đòi ôm chứ? Phải là hôn, là hôn!! Ngu ngốc mà!!!!

Lam Sơn nhăn mặt chun mũi nghĩ đến bản thân quá ngu si mà hờn dỗi. Còn Cốc Khiếu Thiên ngược lại không thể làm khác, dù sao lời đã nói ra không nên rút lại.

Như vậy thì quá mất mặt.

Vì thế mà y đứng dậy, vóc dáng cao ngất khí chất kia lộ ra làm Lam Sơn nhìn mê mẩn một lúc lâu. Hai mắt cậu ngây ra, trong đôi mắt ấy chỉ còn là hình ảnh đầy sức hút của Cốc Khiếu Thiên mà thôi.

" Cậu có muốn ôm hay không?" Cốc Khiếu Thiên khẽ nhướn một bên chân mày.

Lam Sơn lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy, hai bàn tay còn vì hồi hộp mà mướt mồ hôi, chùi chùi vào quần. Cậu nuốt khan, từng bước nhích lại gần chỗ y, hai tay duỗi ra, vòng qua người y.

Cái đầu còn bạo gan gục lên ngực của y nữa cơ.

Ôm Cốc Khiếu Thiên thế này đúng thực là ấm áp mà. Hóa ra ôm cũng đã đủ thỏa mãn rồi.

Lam Sơn hơi nhắm mắt, khóe miệng cong nhẹ lên, thật thích a~~

Cốc Khiếu Thiên cúi đầu nhìn mỹ thiếu niên trong lòng mình đang cười lên ngốc nghếch, có khi hồn phách lạc ra khỏi cơ thể mất rồi.

Từ trên cao nhìn xuống, Lam Sơn trở nên khá nhỏ bé khi đứng sát Cốc Khiếu Thiên khiến y có một xúc cảm muốn bảo vệ tên nhóc này. Đương nhiên, ý niệm đó rất nhanh liền bị y ném ra sau đầu.

Lam Sơn ôm hơn ba phút cũng không kéo hồn mình trở về, cứ nũng nịu vòng tay qua người Cốc Khiếu Thiên như vậy cho đến khi y tuyệt tình gỡ hai tay cậu ra.

" A..." Lam Sơn hụt hẫng khi nhìn hai tay mình không còn dính vào người ai đó nữa.

Vẻ mặt của cậu nhất thời làm Cốc Khiếu Thiên thực buồn cười, nhưng vì nét biểu cảm của y hơi khó thể hiện nên Lam Sơn không thấy được.

" Tôi không có dư thời gian cho những việc ngốc nghếch của cậu đâu. Về đi."

Lam Sơn vẫn cúi nhìn hai bàn tay của mình, chun chun mũi, tự giễu trong lòng.

Lần sau chắc chắn vừa ôm vừa ăn đậu hủ!!!

" Được rồi, tôi không làm phiền ngài nữa. Tạm biệt a~~" Mặt mũi ai đó phỡn thiệt phỡn, chân vui vẻ rời khỏi phòng.

Cửa đóng lại, Cốc Khiếu Thiên mới ngồi xuống bàn làm việc, nhu nhu huyệt thái dương. Buổi họp kia bị tên nhóc rắc rối phá hỏng, đành dời lại vào ngày mai. Còn về việc của Thích Hạ...

Cốc Khiếu Thiên nhíu mày, bảo Rin gọi Thích Hạ đến phòng của mình.

Sau khi nghe lệnh truyền lại, Thích Hạ lập tức chạy đến phòng của chủ tịch, trong lòng khá nơm nớp lo sợ y sẽ quở trách.

" Chủ tịch, tôi đến rồi."

Cốc Khiếu Thiên dời tầm mắt khỏi laptop, mang theo một biểu tình lãnh đạm nhìn Thích Hạ, nói thẳng vào vấn đề:

" Lần sau tốt nhất là cậu đừng bỏ quên thứ gì cho buổi họp nữa. Nếu có quên cũng tự thân trở về mà lấy, đã hiểu chưa?"

Thích Hạ nghe xong, đầu óc còn bận phân tích những điều y vừa nói.

Tự thân trở về? Ý của chủ tịch là gì đây? Ngài muốn trách tôi đã kêu Lam Sơn đến rồi thằng nhóc bị kẹt thang máy à?

Lỗi của tôi ư?

Thích Hạ đen mặt, " Chủ tịch à, sự việc hôm nay tôi cũng không muốn nó xảy ra a..."

" Cậu không muốn thì nó cũng đã xảy ra. Lần sau cẩn thận một chút. Đừng để vì chuyện của mình mà người khác lại gặp nạn."

"...Tôi cũng lo cho Tiểu Lam lắm mà."

Cốc Khiếu Thiên vẫn trưng ra biểu tình nghiêm khắc, mười ngón tay đặt trên bàn phím, tao nhã đánh ra vài dòng chữ.

Thích Hạ đứng bên cạnh cũng khó chịu không cách nào bày tỏ. Rõ ràng sự việc hôm nay là anh không muốn, đó là sự cố mà thôi. Bây giờ y như vậy là trách anh à?

" Đi làm việc đi, đừng đứng làm chướng mắt tôi nữa." Cốc Khiếu Thiên nhàn hạ nâng tách trà lên uống, mắt không nhìn Thích Hạ một cái.

Rời khỏi phòng chủ tịch, Thích Hạ chỉ muốn tìm một vật rồi đá văng nó, đập vỡ nó cho hả giận.

Hôm nay đúng là xúi quẩy mà!

Buổi tối về đến nhà, Thích Hạ liền ngồi phịch xuống ghế salon, tâm tình vẫn vì chuyện hồi sáng mà trở nên cáu gắt. Anh rót một cốc nước lọc đầy rồi uống cạn sạch một hơi.

Nới lỏng cravat, cởi một khuy áo đầu tiên, Thích Hạ nhắm mắt lại, ngăn cho bản thân nổi giận với Lam Sơn.

Dù sao tên nhóc đó chỉ là vận quá xấu, mình ở gần nên mới bị lây mà thôi. Lúc nào cũng làm ra những chuyện không ai hiểu được!!

Trong lúc Thích Hạ tĩnh tâm thì Lam Sơn lại vô tư mang một khuôn mặt tươi cười bước ra, định sẽ dọn cơm cho anh thì bị anh trừng mắt một cái.

" Đi chỗ khác đi, tôi đang khó chịu đấy."

Lam Sơn đứng ngốc một chỗ, hộp sữa trái cây trên tay cũng ngừng bị hút. Cậu không rõ vì sao Thích Hạ lại nổi giận như vậy, càng không nghĩ là do mình gây ra nên cậu cứng đầu ngồi an ủi.

" Mãn Đông lại chọc anh sao? Hay cậu ta giận anh?"

Lam Sơn căn bản không biết cái gì gọi là an ủi.

Thích Hạ đang bực bội Cốc Khiếu Thiên, nguyên nhân lại là vì cậu. Bây giờ con người nào đó không biết lửa đang dần lớn mà còn châm thêm dầu mang tên "Mãn Đông" càng khiến ngọn lửa kia bùng lên dữ dội.

" Cậu đấy! Cậu làm cho tôi điên lên được đấy!"

Lam Sơn vốn ngồi rất gần Thích Hạ, chẳng hiểu sao lại bị quát một tiếng làm cậu bật ngửa, hộp sữa trên tay cũng rơi xuống đất, tràn ra sàn nhà một ít chất lỏng màu trắng đục.

Thích Hạ chán ghét nhìn sàn nhà bị đổ sữa, đứng dậy, " Không hiểu sao tôi lại rước cậu về đây nữa! Phiền phức!"

Sau đó bỏ đi vào phòng ngủ của mình.

Lam Sơn ngồi xổm trên đất, nhìn vệt sữa ngày càng lan rộng ra trên sàn mà không có chút nhận thức nên dọn đống hỗn độn ấy.

Mình, phiền phức lắm?

Sáng hôm sau, Thích Hạ không ăn sáng ở nhà mà liền chạy xe đến công ty. Lam Sơn ngồi ngốc ở trong phòng bếp, nhìn mấy món mình chuẩn bị không được người kia động vào nửa đũa, cậu chớp mắt, đứng dậy, dọn dẹp.

Đến nơi làm của Lâm Võng, Lam Sơn vẫn trưng ra bộ mặt lạc quan như mọi hôm, hoàn toàn xem chuyện Thích Hạ tức giận và cho mình ăn bơ là một chuyện không quan trọng.

Nhưng nào ai biết, sâu thẳm trong tim cậu đau đến nhường nào. Dù sao hai người cùng ở chung nhà khá lâu rồi, ít ra lâu hơn Cốc Khiếu Thiên, cho nên...cảm giác thân thiết là không thể không có.

Một thân Pikachu vàng chóe đứng trước cổng nhảy múa, nhảy một hồi, Lam Sơn gặp được một cậu bé tóc xoăn tít như cọng mì, mắt lại ti hí, da thì trắng nõn, ngón tay múp múp bám vào Pikachu.

Bên trong Pikachu, cậu liếc mắt nhìn cậu bé cực kỳ đáng yêu kia, nhịn không được liền khom người, đưa tay vỗ vỗ mặt bé.

Trong tay lập tức chìa ra viên kẹo, ăn kẹo không?

Cậu bé kia cười tít mắt, nhận lấy kẹo rồi bay vào ôm cậu thêm lần nữa. Sau đó thì mới chịu theo mẹ vào tiệm bánh.

Pikachu đáng yêu lắc lắc cái mông tròn, quay lại nhìn theo bóng dáng bé con tóc xoăn, chợt nhớ trước đây mình cũng được mẹ dẫn đi như vậy.

Không biết bao lâu rồi cậu mới nhớ tới ngôi nhà thực sự của mình nhỉ? Không biết bây giờ ba mẹ với ông anh thối tha kia như thế nào rồi? Họ có còn đau lòng khi không thấy mình nữa không?

Nhờ cái đầu Pikachu to tướng đã che khuất đi một khuôn mặt đang bật khóc như con mèo bị bỏ rơi, tiếng khóc rấm rứt bị lớp bông dày cản lại.

Hai tay sụi lơ, Pikachu đứng đó, khóc đến tủi thân.

Giờ nghỉ trưa, Lam Sơn cởi trang phục Pikachu ra khỏi người xong lập tức chạy vào phòng vệ sinh, rửa sạch mặt mũi. Ngước mắt nhìn vào gương, cậu thấy mắt mình đỏ hết trơn rồi, lại cúi xuống rửa thêm một trận nữa.

Ra bên ngoài, Lam Sơn bất ngờ khi thấy Lâm Võng đứng khoanh hai tay, chờ cậu trước cửa phòng vệ sinh.

Anh nghe động tĩnh liền quay lại, " Em lại có chuyện gì à?"

Lam Sơn chuyển từ chế độ buồn bã sang hờ hững, " Bộ nhìn tôi giống đứa sầu cảm lắm hả?"

Lâm Võng nhún vai, " Ừ."

"..."

Ngồi ăn trưa cùng Lâm Võng, Lam Sơn tùy tiện hỏi thăm nhà của anh ở đâu, gồm bao nhiêu phòng, có rộng không, tiện nghi chứ, có ai sống cùng không, vân vân và vũ vũ.

Sau một hồi hỏi thăm, Lam Sơn vỗ vai Lâm Võng, chớp mắt:

" Chậc, nếu như tôi bị bỏ rơi thì anh nhớ cưu mang tôi nha~"

Lâm Võng nhìn thiếu niên kia đang cố gắng cười lên, trong lòng thêm một trận xót xa.

" Nhất định!"

Buổi tối hôm đó, Lam Sơn mượn Lâm Võng bộ trang phục Pikachu rồi đem nó đến trước một cây cầu lớn.

Ánh nắng đã buông xuống hết, chỉ còn lại những ngọn đèn lung linh mờ ảo. Đứng trên cầu, Lam Sơn bận thân phục Pikachu, trên tay là một cuốn sổ hình chữ nhật khổ lớn.

Giương tầm mắt ra phía xa, Lam Sơn nhìn mọi thứ qua đôi mắt màu đen của Pikachu, lại thẫn thờ một lúc lâu. Cho đến khi cậu vô tình quay đầu nhìn qua thì phát hiện người mình đang đợi đã đến.

Hít lấy một hơi thật sâu, Lam Sơn không quan tâm người ta đang hiếu kỳ nhìn Pikachu ngộ nghĩnh này, cậu chỉ quan tâm người đang đứng đối diện cậu, gương mặt lạnh lùng kia đã bao lần làm cậu đau lòng.

Bước đến trước mặt Cốc Khiếu Thiên, Pikachu nâng cuốn sổ lên, bình tĩnh lật từng trang giấy.

Nét mực rõ ràng, nét chữ nắn nót, lời lẽ nghiêm túc.

| Xin chào, tôi là Lam Sơn!|

Cốc Khiếu Thiên nhìn trang giấy đầu tiên, bước chân khựng lại, chăm chú quan sát Pikachu.

Sự việc này xảy ra khi mà vào buổi chiều, Lam Sơn đã mượn điện thoại của Lâm Võng để bảo Cốc Khiếu Thiên ra gặp mình một chuyến, có chuyện quan trọng.

Khi y nhận được tin nhắn, chín phần mười đã đoán ra đó là loại chuyện gì. Và không rõ lý do gì đã thôi thúc y phải đến đúng địa điểm đã hẹn để nhìn một tên ngốc bày tỏ tình cảm.

Lam Sơn nhìn thấy hình ảnh mờ mờ ảo ảo kia đã dừng bước, cậu lại lật qua trang giấy thứ hai.

| Tôi thích một người, là Cốc Khiếu Thiên!|

| Tôi muốn ôm một người, là Cốc Khiếu Thiên!|

| Tôi muốn hôn một người, là Cốc Khiếu Thiên!|

| Bên tôi nhé?|

| Vì tôi thích ngài lắm!|

Cốc Khiếu Thiên trầm mặc nhìn từng dòng chữ dần hiện ra, tâm tình cũng dao động không ít. Nhưng vì chuyện này khá đường đột và nghĩ đến việc cả hai người cách tuổi quá nhiều, y đã không muốn đối mặt với nó.

" Cậu muốn tôi trả lời thế nào?" Cốc Khiếu Thiên hai tay cắm vào túi quần, gương mặt bằng lặng như mặt hồ.

Nghe hỏi, Lam Sơn vội vã nhìn cuốn sổ của mình, bàn tay Pikachu hơi lớn nên động tác bị cản lại không ít. Tìm một lúc, cậu cũng tìm ra được một trang ghi hai chữ, | Đồng ý!|

Cốc Khiếu Thiên lại bật cười, " Sao tôi phải đồng ý?"

Lam Sơn lần nữa gấp đến độ muốn khóc, vừa ngại lại vừa lo sợ nên cậu lật tung cả cuốn sổ, chọn ngay trang vừa rồi.

| Vì tôi thích ngài lắm!|

Cốc Khiếu Thiên nhìn động tác của cậu, càng hiểu được bên trong lớp vỏ Pikachu kia là một thiếu niên đang đỏ bừng mặt, có khi đã căng thẳng mà thút thít thành tiếng.

Nhưng vẫn là vì nhiều thứ xung quanh ảnh hưởng, y đã hạ quyết tâm, chọn lựa cách đau lòng nhất.

" Xin lỗi, tôi không thích cậu được."

Lam Sơn mặc dù dự đoán trước tình huống này thật nhiều lần rồi, nhưng khi nghe thẳng thừng một câu như vậy, tim cậu thật sự thắt lại đến khó thở.

Đôi mắt cố gắng trừng lớn ngăn mình không khóc, sau đó lại vội vã tìm một trang giấy nào đó thật động lòng người.

Cho đến khi tìm được thì người đã đi mất.

Trên cầu chỉ còn vương lại ánh đèn đường buồn hiu hắt, người qua người lại, không còn quan tâm đến một con Pikachu lầm lũi trong bóng tối nữa.

Bên cạnh là cái đầu khổng lồ của Pikachu, Lam Sơn ngồi trên thảm cỏ xanh, trong lòng đã sớm không còn cảm giác gì nữa. Đôi mắt mơ màng nhìn xuống mặt hồ sóng sánh kia, cậu bỗng nghĩ đến một việc.

Chỉ một việc duy nhất.

Cậu, muốn về nhà! Cậu thật sự muốn về nhà!

Sáng sớm ngày hôm sau, vòng tuần hoàn sinh hoạt của Cốc Khiếu Thiên vẫn diễn ra rất bình thường. Thức dậy, thay đồ, ăn sáng, đến công ty làm việc.

Cốc Khiếu Thiên giống như không bị hình ảnh đêm qua làm cho suy nghĩ vương vấn cho đến khi đặt chân vào công ty, nhìn thấy hai cô nàng Mễ Ly và Mỹ Lê đang bàn luận sôi nổi.

" Công việc có gì sôi nổi lắm sao?" Cốc Khiếu Thiên bước đến trước mặt hai cô nàng, lãnh đạm nói.

Mễ Ly còn đang chăm chú nhìn vào điện thoại, nào ngờ bị dọa một cái mà trắng mặt. Mỹ Lê ngược lại bình tĩnh hơn, chỉ cười nói:

" Chủ tịch à, chúng tôi xin lỗi. Chỉ là...tin tức hôm nay sốt dẻo quá ý mà."

" Tin tức?"

Mễ Ly lấy lại bình tĩnh, gật đầu liên tục, " Đúng a. Hôm nay báo vừa đăng tin có một thiếu niên đêm qua đã nhảy sông tự vẫn vì bị từ chối tình cảm."

Hết chương 14.