Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!

Chương 81: Bám theo Huy




" Yêu thương đúng nghĩa tự nó sẽ tìm về với trái tim, chẳng cần phải đi đâu xa tìm kiếm..."

Tan sở mọi người kết thúc công việc của mình, Hương đứng lên ra về đi qua bàn Nhi cô vỗ vai Nhi một cái.

- Về thôi!

Nhi ngẩng đầu lên nhìn Hương cười nhẹ.

- Cậu về trước đi tớ cũng gần xong rồi!

- Vậy tớ về trước nha, bye!

- Ok, bye!

Hương vẫy tay với Nhi rồi ra về, mọi người trong phòng về hết chỉ còn lại mỗi mình Nhi, cô đang hăng say với mẫu thiết kế, Nhi là vậy hễ đặt bútxuống thiết kế là không còn quan tâm đến những thứ bên ngoài, cô có mộtniềm đam mê mãnh liệt với thời trang. Thời gian cứ trôi, đồng hồ điểm từ số 5 sang số 8..... bên ngoài ánh nắng dần buông, đèn điện dần sánglên.

Ở dãy hành lang, một người con trai vừa bước ra khỏithang máy chợt đâu đó có tiếng hét làm anh dừng bước, đảo mắt nhìn xungquanh xem có ai không nhưng mọi thứ đều yên ắng vắng vẻ anh nghĩ mìnhnghe nhầm nên chân lại bước tiếp.

Lại một tiếng hét lớnphát ra từ tầng trên bây giờ là 8 giờ tối mọi người căn bản đã tan sởhết nên cảnh vật im ắng tiếng hét phát ra rất dễ nghe thấy. Huy chau mày suy nghĩ hồi lâu cuối cùng anh quyết định đi lên tầng trên xem rốt cuộc ai đang la hét ở trên đấy vào giờ này. Tầng 2 là khu vực dành cho bộphận thiết kế không khó để Huy tìm ra văn phòng nào đang có người. Từbên ngoài cửa sổ Huy nhìn thấy có ai đó đang lấp ló dưới gầm bàn, Huy mở cửa đi vào trong.

Tiếng bước chân càng gần làm cả người Nhi run lên cầm cập, đừng nói là tới rồi nhé, cô nhắm tịt mắt lại....không muốn đâu.....

Cô cảm nhận được có một dáng ngồi đang ngồi thấp xuống, bàn tay người đóđang đặt lên vai cô giật mình tim đập thình thịch, chết rồi trời ơi tìmtới nơi rồi, không biết do quá hoảng sợ hay sao mà cô la ó lên tay huơloạn xạ.

- Á... tránh ra... tránh ra... ma ơi! Làm ơn đidùm đi... năn nỉ mà.... tôi còn nhiều thứ phải làm lắm... không có thờigian đi chơi cùng đâu... đi một mình đi nhé.... hic... hic...

Huy đơ người cái cô gái này đang nổi điên gì thế? Tay Nhi cứ huơ rồi đấmloạn cả lên và xui xẻo thay gương mặt ai kia ở gần quá nên bị ăn 1 cáitát ngon lành. Huy trợn tròn mắt khi không lại bị ăn tát, Nhi vẫn đangbất bình thường Huy bèn giơ tay ra giữ chặt hai bàn tay đang múa máy của Nhi gằn giọng.

- Điên đủ chưa?

Nhi vừa nghetiếng nói ấy cất lên thì im bặt mắt hí một bên bên kia mở ra từ từ, vừamở mắt gương mặt ai kia đang nằm gọn trước mắt, cô há hốc miệng rồi cuối gầm mặt xuống luôn, xấu hổ quá mà. Lúc nãy đèn trong phòng bỗng chớptắt, cô nghe có tiếng động hay tiếng bước chân ai đó nên bèn ló đầu raxem thử ai ngờ vừa ló đầu ra thì bắt gặp một bóng người lướt qua chẳngkịp nhận thức ai với ai cô đã hét toáng lên. Bóng người kia không chịubuông tha cô mà mò đến tận phòng nghe tiếng dép thế là cô chui tuột vàogầm bàn luôn, từ bé đến giờ ngoài rắn ra cô rất sợ ma.

Huy nhìn cô gái trước mặt đang cuối gầm mặt xuống mà hỏi lại.

- Cô bị lên cơn à?

Bị tát một cái đau điến nên câu hỏi nào của Huy giọng điệu đều rất khónghe, Nhi ức lắm nếu là Huy của trước đây sẽ không hỏi cô mấy câu khónghe này đâu, cô là do sợ mà có phải nổi điên gì đâu cứ tức thật cái con người này.

- Sao? Lúc nãy la hét dữ dội lắm mà giờ im re vậy?

Thật là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Nhi ngẩng đầu lên nhìn Huy trừng trừng chẳng còn mắc cỡ gì nữa cả.

- Này vừa phải thôi nhé! Tôi có lên cơn cắn anh chưa hả?

Cái giọng điệu này Huy nghe thấy rất quen thuộc nhưng không nhớ nỗi là ai nói, Huy nhìn Nhi từ tốn nói tay chỉ vào má bên phải.

- Không cắn mà tát!

Nhi kêu ôi một tiếng rồi lấy tay che miệng lại, bên má phải của Huy ửng đỏin cả 5 dấu tay, Nhi không ngờ mình ra tay nặng như thế, cô cảm thấymình có lỗi nên ấp úng.

- Tôi... xin lỗi! Tôi không cố ý!

Huy không nói gì chỉ cảm thấy thích thú trước biểu hiện bối rối rồi lại hối lỗi này của Nhi.. có một chút gì đó đáng yêu nhỉ?

Nhi chờ mãi vẫn chưa thấy Huy lên tiếng cô cứ nghĩ anh giận không chịu tha lỗi cho mình bèn nhẹ giọng.

- Thật sự là tôi không cố ý mà... lúc nãy... lúc nãy... tôi thấy ma... nên...

-Ma?

Huy nhắc lại với vẻ mặt buồn cười, cô gái này thú vị thật đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn sợ ma, bó tay luôn.

- Anh không tin? Thật đó tôi thấy có bóng đen cứ lướt qua lướt lại... ở ngoài đấy!

Cô chỉ tay ra ngoài rồi chợt lại thấy bóng dáng ai lấp ló đi tới, cô hét lên không suy nghĩ nhiều nhào đến ôm chặt Huy.

- Á....ma.....

Cứ phải nói là quá bất ngờ Huy chỉ biết bất động nhìn Nhi.... đang ôm chặt lấy anh. Tự nhiên anh cảm nhận như có một luồn điện chạy dọc cơ thể vàcuối cùng còn lại trong anh là cảm giác ấm áp nào đó. Huy đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai Nhi như bảo cô không có chuyện gì đâu, Nhi ở trong lòng Huy đã bớt sợ hơn, bao giờ cũng thế chỉ cần có Huy Nhi chẳng sợ hãi gì nữa, anh như một bóng cây lớn cao to vững chắt che chắn cô khỏi nắng gắt gió lớn, ở bên cạnh anh cô thấy tim mình bình yên đến lạ.

"Người ta nói khi ở bên cạnh người bạn thích bạn sẽ thấy ngượng ngùng ethẹn, nhưng khi ở bên cạnh người mình yêu bạn sẽ chỉ thấy bình yên màthôi!"

Chợt tiếng nói thứ ba cất lên, cả Huy và Nhi đều giật mình.

- Ai ở trong đó giờ này chưa về hả?

Nhi ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, Huy cũng buông Nhi ra đứng dậy, cánhcửa mở một người đàn ông đẹp trai đứng trước mặt cả hai.

- Bác... bác là bác á?

Thật sự là quá bất ngờ vì cái bóng đen lúc nãy và người trước mặt là bác bảo vệ, thấy Huy và Nhi bác chỉ cười nói.

- Thì ra là hai người tôi cứ tưởng trộm.

Huy lắc đầu thật hết biết thì ra ma mà Nhi sợ là bảo vệ.

- Hì.. hì... cháu tan ca muộn..

- Không sao, thôi cháu cứ làm việc đi, ta đi tuần không phiền hai người nữa.

Bác bảo vệ xua tay rồi khép cửa rời khỏi phòng trả lại nơi đây một bầukhông khí kì lạ. Hiểu Nhi đứng tại chỗ cuối mặt nhìn xuống đất, thật sựlà xấu hổ quá đi... còn Huy thì nhìn chằm chằm Nhi rồi cười mỉm, đúngthật là thú vị.

- Tôi về đây!

Bỏ lại cho Nhi một câu Huy đi thẳng ra ngoài, sau một hồi đứng im tại chỗ Nhi bỗng giật mình quơ vội túi xách đuổi theo Huy.

Xe Huy lái khỏi bãi đổ rời khỏi công ty, vừa chạy đến cổng công ty anh vội thắng gấp tiếng ma sát chói tai vang lên. Huy vẫn còn chưa hoàn hồn đưa mắt nhìn người con gái đang ôm mặt đứng trước mũi xe, nếu anh khôngthắng kịp thì không biết chuyện gì đã xảy ra nữa. Anh bực bội mở cửabước xuống khi đã đứng trước mặt Nhi anh gắt lên.

- Cô muốn chết hả?

Tự nhiên xe của anh đang lái ra thì Hiểu Nhi bất ngờ nhào tới chặn lại, thật khó hiểu.

Nhi tiếng nói quen thuộc thì mừng rỡ bỏ bàn tay đang che mặt ra, cô tưởngmình đi gặp diêm vương rồi chứ lúc nãy sợ Huy sẽ chạy mất nên Nhi lao ra như một bản năng để chặn chiếc xe và Huy lại thôi. Nhi cười nói vớiHuy.

- Đâu có, tôi định đi nhờ anh một đoạn!

Nghe Nhi nói Huy mở mắt tròn xoe nhìn cô.

- Đi nhờ?

- Đúng.

Nhi gật đầu cái rụp.

- Vì đi nhờ mà cô lao ra xém chết ư?

- Ờ thì... thì tại tôi sợ anh đi mất!

Cô ấp úng chẳng dám nhìn Huy, cô đoán chắc anh đang nhìn cô như người trên sao họa lạc xuống trái đất quá, hic... ấn tượng lần đầu mà cô dành choanh lúc nào cũng tệ hết năm năm trước là cho anh ăn một cái tát và chửirủa xối xả vì nghĩ anh là tên sở khanh bỏ Vy, bây giờ thì lại gây rabiết bao chuyện xấu hổ. Trời ơi, Nhi vỗ và đầu một cái than thầm, có lẽtrong lòng Khắc Huy thì Hiểu Nhi cô lúc nào cũng vụng về, hậu đậu, bướng bỉnh và hay gây ra nhiều rắc rối cho anh.

Huy cũng hếtbiết nói gì với cô gái này đành lạnh lùng quay vào xe, Nhi ngơ ngác nhìn theo cho đến khi Huy cất tiếng phàn nàn Nhi mới lật đật leo lên.

- Có đi hay không mà đứng đó mãi thế?

Thắt dây an toàn xong Nhi quay sang cười hì hì Huy lắc đầu lên ga phóng xeđi, Hiểu Nhi giật mình vịnh chặt tay vào cửa xe, cái tên này lái xe chảbao giờ chậm nổi.

- Này! Chạy chậm thôi!

Bỏngoài tai lời nói của Nhi Huy vẫn thản nhiên tăng tốc, biết không thểlay chuyển được anh cô đành nhắm mắt lại dựa người vào ghế.... mấy phútsau cô đã hiu hiu đi vào giấc ngủ.

Bên ngoài gió lớn thổivào ô cửa kính, bờ vai mỏng manh nhỏ bế ấy run lên Huy nhìn sang thấyvậy bèn cởi áo khoát trên người đắp nhẹ lên người Nhi.

Ngủmột giấc đã đời Hiểu Nhi choàng tỉnh dậy, cô mở mắt ra vươn vai rồi vỗnhẹ vào mặt, làm áo ở trên người rơi xuống, thấy cái áo khoát đen lạ lạcô nhặt lên nhìn ngắm cái hiệu này, cái kiểu này.... chỉ có một ngườidùng... thế là cô quay sang và bị giật mình một phen Huy đang nhìn côvới ánh mắt kì lạ chẳng biết là Huy đang nghĩ gì, cô mạo mụi nói.

- Trả anh cái áo nha! Tôi vào nhà đây!

Nhi mở cửa bước xuống nhưng mới đặt được một chân chạm đất cô đã quay ngược trở lại.

- Cho tôi hỏi một chút nhé!

Huy nhún vai, Nhi hỏi.

- Sao anh biết tôi ở đây mà đưa về thế?

Anh không trả lời mà giơ điện thoại ra cho Nhi, cô nhìn thấy điện thoạiquen quen lại nhìn thấy cánh hồng phía sau thì vội giật lại, Huy nói.

- Anh Nam gọi nên tôi mới biết.

Nhi chu mỏ cất điện thoại vào túi rồi vẫy tay với Huy.

- Thôi tôi vào nhà! Tạm biệt anh! Cảm ơn vì hôm nay đã đưa tôi về.

Nhưng Nhi vừa định bước xuống Huy đã kịp níu tay cô lại, cô nhìn xuống tayHuy rồi lại ngẩng lên nhìn anh với vẻ khó hiểu, Huy lưỡng lự rồi cũngnói.

- Có phải chúng ta có từng quen biết không?

Câu hỏi của Huy làm Nhi mừng lắm vậy là Huy đã cảm nhận được điều gì đórồi. Nhi rất muốn gật đầu nói với Huy rằng anh và cô không những từngquen biết mà còn yêu nhau nữa nhưng mà rất nhanh gương mặt Nhi xị xuống. Nói ra thì được gì? Huy đã hoàn toàn mất hết trí nhớ có nói ra anh cũng chẳng nhớ chỉ làm anh thêm bận tâm và day dứt về những chuyện đấy thêmthôi. Cô không muốn gây áp lực hay khiến anh buồn chỉ vì cái danh bạngái, nếu nói với anh rằng cô là bạn gái anh, cô là người mà anh yêu thìanh cũng không thể nhớ ra được hãy cứ để từ từ cô sẽ làm anh nhớ lại,nhanh thôi...

- Không... chúng ta chỉ mới gặp nhau vào hôm qua và hôm nay thôi!

Nhi lắc đầu, Huy suy nghĩ gì đó rồi cũng buông tay Nhi ra.

- Ừ thôi cô vào đi!

Cô bước xuống xe, qua ô cửa kính cô thấy anh có nhìn cô bằng ánh mắt rấtlạ rồi cũng quay đi lái xe rời khỏi. Nhi vào nhà, vừa bước đến phòngkhách đã bị hai vợ chồng nhà này chặn lại hỏi han.

- Huy đưa mày về á? cậu ấy có nhớ ra được gì không?

Vy đã rất bất ngờ khi Huy là người bắt máy điện thoại của Nhi, cô nghĩchẳng lẽ Huy đã nhớ lại nhanh vậy sao? Hỏi ra mới biết bạn thân cô ngủlì ở trên xe người ta, thật là làm mừng hụt.

- Không nhớ gì cả...

Nhi đi thẳng lên lầu trong lòng cô cũng có một chút gì đó buồn buồn, đứngtrước mặt người mình yêu nhưng người ấy lại không nhận ra mình đau khổlắm chứ nhưng không sao cô sẽ cố gắng. Tắm rửa xong xuôi Nhi xuống nhàtìm chút gì đó ăn, cô tự làm cho bản thân một tô mì rồi bê ra sân trướcnhà ngồi ăn cho nó mát, hôm nay cô cũng muốn ngắm sao xem ngôi sao nàosáng nhất, đêm qua cô vừa mới mơ thấy Quân mà. Giá mà lúc này có Quân ởbên cạnh cô thì hay biết mấy, anh sẽ an ủi cô và nói cho cô biết tiếptheo nên làm gì, chứ không như bây giờ một mình cô phải đối mặt với khókhăn.

Bóng Vy từ trong nhà đi ra, Vy ngồi xuống cạnh Nhi do cái bụng bầu 8 tháng nên ngồi xuống có vẻ khó khăn.

- Ngoài này gió lớn lắm, mày đang có thai ra đây làm gì?

- Thấy bên ngoài sáng đèn biết mày ở đây nên tao ra nói chuyện chơi với mày cho đỡ buồn!

Vy cười Nhi cũng không nói gì.

- Mày định sẽ thế nào? Cậu ấy không nhớ ra mày.....

Nhi cười thì thầm.

- Làm anh ấy nhớ lại!

Vy thắc mắc.

- Bằng cách nào?

- Bằng tất cả kỉ niệm mà tao với anh ấy có!

Nhi đã quyết định rồi, mỗi ngày cô sẽ lại nhắc cho Huy nhớ về kỉ niệm trước đây, cô không tin anh chẳng có một chút ấn tượng nào về chúng.

- Sao mày không trực tiếp nói với cậu ấy!

Vy nghĩ nếu Nhi nói ra khoảng cách giữa Nhi và Huy có thể sẽ được rút ngắn lại, Nhi lắc đầu.

- Mày thử nghĩ đi nếu có một ngày một người đến trước mặt mày nói cậu ấylà bạn trai mày còn mày lại chẳng nhớ hay biết một chút gì về cậu ấy thì sao? Anh ấy giờ đang sống rất yên ổn với cuộc sống của mình chỉ làtrong trí nhớ của anh ấy không có sự tồn tại của tao mà thôi.

- Vậy mày nghĩ mày có thể làm sống lại kỉ niệm trong trí nhớ cậu ấy sao?Lỡ như cậu ấy mãi không nhớ lại thì sao? mày sẽ cứ thế này ở bên cạnhcậu ấy sao? Hay mày nghĩ cậu ấy sẽ lại yêu mày với tư cách là một ngườixa lạ? khó lắm Nhi à!

Nhi biết chứ, cô cũng sợ lắm.... côsợ cô rồi sẽ trở thành một người xa lạ chẳng thể bước vào trái tim anh,bước vào cuộc sống của anh nữa nhưng mà cô còn sự lựa chọn khác sao? côchẳng còn sự lựa chọn nào cả việc cô cần làm là đưa Huy trở về ngày xưa, nơi mà kí ức của anh có cô.

- Không sao... mày tin tao chứ? tao sẽ không để anh ấy như vậy mãi được.

Vy thở dài, nhưng cũng động viên Nhi.

- Ừ tao tin mày, cố lên!

Nhi gật đầu, suy nghĩ về những thứ tiếp theo mà cô cần phải làm.

.............................................................................

Hôm nay công ty có cuộc họp dự án mới, Nhi là nhà thiết kế chính nên hiểnnhiên cũng có một chỗ ngồi trong cuộc họp này rồi. Huy đi vào, anh mặcquần âu đen và áo sơ mi trắng bỏ áo vào quần rất lịch sự và bãnh bao,phải nói cái hình ảnh này Nhi vẫn chưa quen nên cứ nhìn suốt cả buổihọp. Huy rất muốn tập trung vào công việc nhưng mà ánh mắt ai kia nhưngọn lửa thiêu đốt anh làm anh chẳng thể tập trung nổi. Huy rất muốn nói gì đó với Nhi nhưng ở đây lại có nhiều người như vậy thật không tiện,thế là không biết nghĩ gì Huy lại cắt ngang lời của trưởng phòng thiếtkế là chị Như rồi nói.

- Tôi muốn cô ấy đứng lên trình bày về bản thiết kế!

Nhi thấy Huy chỉ tay về mình thì như tỉnh lại đứng phắt dậy và bắt đầutrình bày về bản thiết kế, vậy là Huy được thoải mái một chút, anh cũngchăm chứ lắng nghe ý tưởng của Nhi.

- Tôi nghĩ chúng ta nên thiết kế kèm phụ kiện như thế sẽ thu hút khách hàng hơn. Ý tưởng củatôi chỉ có thế thôi! cảm ơn mọi người đã lắng nghe!

Ai nấy đều đồng loạt vỗ tay khi Nhi dứt lời, chị Như nói.

- Quả là có tài năng, ý tưởng này khá hay đấy!

- Đúng là hay, thường khi mua trang phục mọi người sẽ chọn thêm phụ kiệnđi kèm cho phù hợp giờ chúng ta tiến thêm một bước thật là không gìbằng.

Mọi người đều gật đầu đồng tình, Nhi thấy vậy vuilắm, cô lén nhìn xem phản ứng của Huy nhưng chỉ thấy anh im lặng làm bao nhiêu hứng thú tuột hết.

- Tổng giám đốc cậu thấy ý tưởng này thế nào?

Khánh lên tiếng hỏi, cậu cũng khá hài lòng về ý tưởng này của Nhi.

- Thứ nhất, ý tưởng này khá mới từ trước đến nay công ty chúng ta chưatừng áp dụng tôi duyệt. Thứ hai, lần ra mắt bộ sưu tập mới này giao chocô!

Huy nhìn Nhi nói, cô đứng dậy gật đầu.

- Anh.... à tổng giám đốc anh yên tâm tôi sẽ cố gắng hết mình!

- Được! mọi người tan họp.

Huy gật đầu, rời khỏi phòng họp, Nhi quơ vội vài văn kiện trên bàn rồi chạy theo Huy vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc làm mọi người nhìntheo với ánh mắt kì lạ chỉ có mỗi chị Như là mỉm cười vì chị biết mốiquan hệ của hai người này.... họ là người yêu của nhau mà.

Nhi thở hổn hển trong thang máy còn Huy nhìn cô không chớp mắt, Nhi chỉcười đưa tay lên vẫy vẫy với Huy. Cô không biết là từ khi có Huy xuấthiện cô đã cười nhiều hơn, nói nhiều hơn không còn lầm lì như trước đâynữa.

- Vào đây theo tôi làm gì thế?

Huy nhìn cô hỏi.

- À...

Nhi cũng không biết mình chạy theo Huy vào đây làm gì nữa, chỉ là cô muốn ở bên cạnh Huy thôi, cô quên mất giờ Huy chỉ xem cô là nhân viên cấp dưới và một đứa con gái xa lạ vừa phiền phức vừa không bình thường nữahaizz, Nhi thở dài. tưng.... bóng đèn sợi đốt sáng choang lên trong đầucô.

- À tôi định rủ anh đi ăn trưa! đúng rồi đi ăn trưa bây giờ cũng trễ rồi!

- Tôi không đói!

Huy từ chối thẳng thừng chẳng nề hà gì cả, Nhi vẫn không bỏ cuộc, cô biếtcái tên này rất lười ăn trước đây cũng là cô lôi kéo dữ lắm Huy mới chịu ăn uống đúng bữa giờ chứng bệnh lại tái phát nữa rồi.

- Không được, anh phải đi ăn với tôi, nếu ăn không đúng bữa anh lại đau bao tử, dạ dày nữa đấy!

Nhi vừa dứt lời Huy đã quay sang nhìn Nhi chằm chằm.

- Sao cô biết?

Thôi chết cô hớ lời rồi, Nhi vội lấp liếm.

- Thì ai mà chẳng thế! ăn không đúng bữa là bị thôi!

Ánh nhìn của Huy đã dịu đi đôi chút.

- Không sao, cô cứ ăn đi!

Cửa thang máy mở, Huy đi ra tiến thẳng về phòng làm việc ai ngờ chưa mở cửa vào phòng Nhi đã chắn ngang.

- Anh nhất định phải đi!

Đúng thật là Huy không thể hiểu nổi cô gái này luôn, sao cứ đi theo anh mènheo mãi thế. Nhưng Huy lại chẳng thấy bực bội chút nào.

- Không.

- Phải đi!

- Không.

- Cái tên sao chỗi đáng ghét này sao anh lắm lời thế? Em đã nói là đi rồi mà!

Huy lại được dịp trợn tròn mắt nhìn Nhi, sao thái độ lại quay ngoắc 180 độthế này? Như nhận ra mình vừa làm một hành động quá lố Nhi bèn kéo thẳng Huy vào thang máy xuống căn tin công ty, nhưng là căn tin dành riêngcho các bộ phận chủ quản và tổng giám đốc chứ ở căn tin nhân viên chắcmai cô ở nhà không dám ló mặt tới công ty nữa quá. Hai người ngồi xuốngmột cái bàn trống, Nhi cầm menu lướt một dọc rồi bắt đầu gọi món vàkhông quên căn dặn phục vụ.

- Một phần đừng để ớt nha! cảm ơn!

- Cô không ăn ớt? - Huy thắc mắc

- Không tôi ăn mà, phần đấy kêu cho anh, chẳng phải anh bị dị ứng ớt à!

Và cứ như thế Huy bị Nhi đưa từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, saoNhi lại biết rõ về anh như vậy chứ, anh thích ăn món gì Nhi đều gọi hết , kể cả việc anh bị dị ứng không ăn được ớt cô cũng biết. Anh thực sự cảm thấy lạ, cô nói chưa hề quen anh mà, việc gì lại biết rõ như vậy chứ,hay là cô có gì đó giấu anh.

- Có thật là cô không hề quen biết tôi trước đó!

- Thật mà!

Nhi gật dầu cái rụp.

- Vậy sao cô biết tôi thích ăn gì và bị dị ứng ớt?

Lộ rồi à? sao cô bất cẩn thế... nghĩ một lúc cô nói.

- Tôi có nghe anh Nam và Vy nói qua.

Huy vẫn nhìn Nhi đầy nghi ngờ nhưng rồi lại thôi khi phục vụ mang thức ănra, cả hai cùng ăn. Chốc chốc Huy lại nhìn Nhi như tìm kiếm một sự quenthuộc nào đó từ cô, anh luôn cảm giác cô gái trước mặt rất quen, rất rất quen,hình bóng người con gái mà luôn hiện lên trong đầu anh có dáng vóc y hệt Nhi, điều đó làm anh nghi ngờ nhiều hơn. Nhưng rồi Huy lại nghĩlỡ đâu chỉ là một sự trùng hợp thì sao? đâu phải chỉ mỗi mình Nhi cóhình dáng này chứ, lỡ đâu mai này bạn gái "N" nào đó của anh trở về thìsao? đầu Huy cứ rối tung lên.

Kết thúc bữa ăn trưa Nhi trở lại phòng làm việc, cô còn rất nhiều thứ phải làm.

Huy đứng ở cửa sổ nhìn xuống lòng đường đang tấp nập xe cộ, đêm đã buôngxuống không khí mát mẻ hơn hắn. Huy nhớ lại những việc đã xảy ra ngàyhôm nay những việc liên quan đến Hiểu Nhi, tự nhiên anh lại thấy nhớ cô, lạ thật anh đã gặp biết bao người con gái nhưng chỉ có cô là đặc biệtnhất, vừa hậu đậu vừa vụng về lại thích gây chuyện thế mà anh lại thấyđáng yêu, thú vị. Bàn tay Huy vô thức đưa lên cổ chạm vào sợi dây chuyền hình giọt nước ấy hai kí tự N.H lấp lánh dưới ánh đèn điện, thật ra "N" là Nhi hay là ai khác?

Sáng thứ ba,điện thoại Nhi cứ reo lên inh ỏi, hôm nay là ngày lễ nên công ty chonghĩ một ngày cô cứ tưởng được ngủ yên thân rồi ai ngờ cái điện thoạichẳng chịu cho cô yên thân một chút nào. Hiểu Nhi vươn tay ra khỏi chănvới lấy cái điện thoại đặt trên bàn.

- Alo, ai đấy?

Cô nói bằng chất giọng ngáy ngủ khiến bên kia tức xì khói.

- Trời đừng nói là mày vẫn còn ngủ đấy nhé con kia? hôm nay là ngày thử áo cưới đấy!

Tiếng linh oang oang làm Nhi tỉnh luôn, cô quên mất hôm nay có hẹn với Linhđi thử áo cưới vậy mà đêm qua làm việc muộn quá dậy không nổi, lần nàychết mất thôi.

- Tao xin lỗi... đợi một chút tao tới ngay!

Cúp máy Nhi ba chân bốn cẳng chạy ngay vào nhà vệ sinh VSCN, rồi thay quầnáo tức tốc đến điểm hẹn. Nhi bước vào một cửa hàng áo cưới khá lớn, vừavào đã thấy Linh và Tuấn ngồi đó, Nhi bèn chạy đến ăn năn.

- Đừng giận mà! tại tao ngủ quên! - Nhi lay lay vai Linh năn nỉ

- Hứ...

Linh giận dỗi quay mặt sang hướng khác thế là Nhi lại chạy sang cười hì hì năn nỉ tiếp tục.

- Đừng giận mà mày giận làm cô dâu sẽ không đẹp nữa đâu.

- Thật á? - Linh hỏi lại.

- Thật!

Nhi gật đầu chắc nịt, Linh bèn cười trở lại.

- Thế này làm cô dâu sẽ đẹp!

Thật hết nói nổi Linh. Một người bán hàng đẩy theo một dãy móc treo đầy sarê đủ kiểu, tất cả đều là màu trắng. Linh đứng bật dậy chạy đến cầm lênmột bộ ướm thử.

- Đẹp không?

Tuấn giơ ngón tay lên gật đầu, Nhi cũng khen đẹp thế là Linh vào phòng thử, Tuấn cũngmang theo bộ đồ chú rể của mình vào trong thử. Lát sau cả hai cùng đira, Tuấn nhìn Linh không chớp mắt, không ngờ cô dâu của anh lại xinh đẹp đến như vậy. Nhi thấy Linh bèn đứng lên tiến về phía cô.

- Đẹp thật đấy lấy bộ này đi!

- Ừ, chị ơi em lấy bộ này!

Và Linh thử thêm 3 bộ nữa bộ nào cũng đẹp hết thấy tiếc Linh lấy cả 3 luôn.

- Đến lượt mày đấy! đồ phụ dâu đây này.

Linh cầm một bộ váy màu kem sữa rất đẹp, thiết kế khá đơn giản nhưng tạođiểm nhấn rất đặc biệt. Nhi bước vào trong thay, lát sau cô bước ra vớiánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người, phải nói cô có một nét đẹp pha lẫngiữa trẻ con ngây thơ thuần khiết với một chút chững chạc và không kémphần ương bướng.

- Đẹp lắm! mày đẹp hơn cả cô dâu rồi đấy!

Nhi cười chợt nghĩ cô là phù dâu vậy ai là phù rể?

- Ai là phù rể thế?

- Một người rất hợp với mày yên tâm đi, cậu ấy sắp đến bây giờ đấy!

Nhi rất thắc mắc. Một lát sau có một chiếc ô tô màu đen bóng loáng đậutrước cửa, một chàng trai đeo kính đẩy cửa bước vào, người này trôngquen Nhi nghĩ thế và rồi... cô ngỡ ngàng khi anh ta bỏ kính xuống cấttiếng.

- Tôi đến rồi!

- Anh... anh...

Nhi ấp úng, Huy nghe tiếng thì quay sang thấy Nhi anh mỉm cười, cứ tưởngngày nghỉ không gặp được cô chứ thật trùng hợp, anh cũng đang thấy nhớcô.

- Đây phù rể đây! Khắc Huy chịu chưa?

Linh cười nói không quên nháy mắt với Nhi.

Nhi chỉ cười không nói gì nhưng trong lòng lại vui như nở hoa.