Hãy Ở Bên Anh

Chương 22




Nửa đêm,tại căn phòng nó đang ở,màn đêm tĩnh lặng,căn phòng hình như đã rất hiu quạnh từ lâu "nếu con bé còn sống giờ chắc đã bằng tuổi cháu..." Nó cầm bức ảnh rồi nghĩ về câu nói của ông ta vừa nãy "cô bé thật xinh đẹp,nếu còn sống..." Chẳng phải lại là một tiểu thư tài sắc vẹn toàn đấy chứ,thật đáng tiếc"- vừa nói nó vừa lau nhẹ qua bức ảnh,phòng cô bé để rất nhiều tranh,bức tranh dang dở vẫn còn nguyên vẹn,mọi thứ đều như mới vừa hôm qua,lạ lẫm hiu quạnh

- cô bé đó là con gái của ông ấy! -nó giật mình quay lại khi nghe thấy giọng nói từ đằng sau,A Nghiễn đang đứng dựa lưng vào cửa để ý nó nãy giờ rồi lặng lẽ đi vào,đôi mắt lơ đãng rồi bắt đầu nói

- mẹ cô bé đã chết từ khi cô mới chào đời,sau đó ông Trương đã một mình nuôi nấng cô bé,ông ấy rất mực thương yêu nhưng rồi trong một lần đi học về cô đã bị một bọn cướp bắt cóc,tống tiền... Ông Trương lúc đó chỉ là một ông trùm xã hội đen vẫn chưa có tiếng tăm,vì vậy rất nhiều kẻ ghen ghét... Khi cứu đc tiểu thư,nhưng... -Hắn nói đến đây rồi nghẹn lại,nhưng rồi cũng nói tiếp

- nhưng tiểu thư đã bị bọn khốn đó cưỡиɠ ɦϊếp,cuối cùng tiểu thư đã tự vẫn vì không chịu đc đả kích quá lớn đó... Ông ấy đã luôn dằn vặt mình những năm qua..

- Thật bất hạnh!!- Nói đến đây chợt một luồng gió mạnh thổi qua từ cửa sổ,lạnh lẽo,mang theo bao u uất của một cô gái trẻ,chợt tay nó lạnh buốt dường như có ai đó cầm lấy tay mình,kéo lại,gần hơn bức ảnh trên bàn"chụp hai bố con" -nó vẫn chưa hiểu điều gì,ngừoi cứng đơ...

- Cô không sao chứ!? Này cô kia!?

.....vài phút sau

- cô không sao chứ?! -A Nghiễn dìu nó ngồi xuống ghế,lo lắng,nhìn sắc mặt nó nãy và bây giờ cứ như vừa từ cõi chết về vậy

- uống nước đi,chắc cô vẫn còn yếu lắm!

- tôi vừa sao vậy?

- còn sao nữa,tôi đang nói thì cô ngất lịm đi!

- anh có nhìn thấy...-nó ngó nghiêng xung quanh căn phòng rồi nhìn A Nghiễn

- nhìn thấy gì?..-A Nghiễn ngạc nhiên rồi cũng ngó nhìn xung quanh theo nó

- à không có gì,nãy tôi thấy hơi chóng mặt....

.... Cốc... Cốc... Tiếng gõ cửa bên ngoài

- ông chủ!-hắn lập tức đứng dậy cúi đầu chào

- sao rồi,cháu đỡ hơn chưa cô bé? Nếu có gì cần cứ nói với ta...

- cảm ơn,thực sự rất cảm ơn ông đã cứu tôi- nó nói rồi cúi gập ngừoi

- không có gì,đừng khách khí vậy,cháu tên gì?

- Đường Thiên Hy!

- oh,cái tên rất hay,nhà cháu ở đâu,ta sẽ cho ngừoi đưa về!

- .... -nó im lặng trước câu hỏi đó,đây là lần thứ hai nó được hỏi nhu thế, phải nói ra có lẽ là một câu chuyện rất dài,nó nhớ đến tất cả mọi chuyện,nó phải trả thù cho ba mẹ,phải bắt tất cả những kẻ gây ra những tội lỗi này phải trả giá

- ông có thể để cho tôi ở đây không,tôi sẽ làm việc để báo đáp ơn cứu mạng này,chỉ cần...- nó bất ngờ quỳ sụp xuống,thực ra nó chẳng còn chỗ nào để đi,chẳng còn ngừoi thân nào bên cạnh,nó còn không biết bắt đầu mọi thứ từ đâu,nếu ông trời cho nó cơ hội sống lần này nó phải tận dụng

- này,con bé này... Thật là... Đứng lên.. Đứng lên- ông Trương cúi xuống dìu nó dậy,nhưng con bé vẫn không chịu

- ông phải đồng ý đã... -nó ngang nghạnh ko chịu đứng lên



- Được rồi...ta đồng ý

- thật chứ ạ!! Cảm ơn ông!- Thiên Hy vui mừng đứng dậy

- Từ giờ ta sẽ nhận con hãy làm con nuôi của ta,hãy ở đây nếu con không nơi nào để đi,- ông Trương nở nụ cừoi hiền hậu,A nghiễn nãy giờ thì mừng ra mặt,hắn vốn thích cô bé đó giờ lại được ở gần,lần đầu tiên hắn thấy ông chủ đã vui đến thế sau gần ấy năm,cô bé này rất giống tiểu thư,đến tính cách cũng làm hắn gợi nhớ ra nhiều điều,hắn đã ở cái nhà này từ nhỏ,sống với ông chủ từ bé đến giờ,phục tùng giúp ông ấy bao nhiêu việc nhưng lần này hắn mới thấy mọi thứ trọn vẹn,căn nhà này lâu rồi mới có tiếng cừoi như thế....

- A Nghiễn,từ giờ nếu con bé cần gì,thì hãy giúp con bé..., hãy coi ở đây như nhà của mình

- cảm ơn ông... -nó sắp khóc đến nơi,ân huệ này nhất định nó sẽ ko bao giờ quên

- con bé này... Hãy gọi ta một tiếng" cha" xem nào...

- Cha...! -ông Trương xoa đầu con bé âu yếm,ông cuối cùng cũng mãn nguyện,nó rất giống đứa con gái đã mất của ông...

- Giờ con nghỉ ngơi đi,ta thường xuyên không có ở nhà,nên A Nghiễn sẽ chăm sóc con...

- Vâng,thưa ông chủ!

Nói rồi ông Trương bước ra ngoài,A Nghiễn sau đó cũng bước theo sau khép cửa lại,nó ngồi đó,hít một hơi thật dài,bước đến bên cửa sổ,đưa đôi tay ra ngoài

- Sương đêm thật lạnh! Ngày mai sẽ là một ngày mới... "Tôi sẽ ở đây,cô hãy yên tâm,nơi ấy cô hãy an nghỉ..."

Sáng hôm sau,nó đã có một giấc ngủ thật ngon lành trên chiếc giường êm ấm,nó nhớ lại những kí ức trước kia ở nhà Quách,những gì đã trải qua,càng thấm thía hơn những giây phút này,nó sẽ bắt đầu lại mọi thứ...

- tiểu thư!! -ôi giật cả mình,từ đâu đã có hai người hầu đứng gần cửa trên tay cầm bộ đồ đưa trước mặt tôi

- tiểu thư thay đồ đi ạ!!

Vài phút sau,tôi làm vệ sinh cá nhân xong rồi thay đồ,đứng trước gương trong bộ trang phục chẳng khác gì công chúa,đừng nói mình sẽ mặc cái váy hồng này rồi ở căn nhà này chỉ ăn vs ngủ chứ,bộ váy này so với bộ đồ ngừoi hầu trước thì chắc bộ đó còn thỏai mái hơn,bộ váy bó sát khiến tôi muốn ngạt thở

- A...A Nghiễn... Anh giúp tôi được không,thực sự thì tôi không hợp với mấy bộ này!! -A Nghiễn thấy tôi xoay sở với bộ váy liền đứng cười thích thú

- này...anh kia,a còn đứng đó cười được hả!!

- ....- anh ta lắc đầu,ra hiệu cho tôi vào trong thay đồ,sau đó thì đưa tôi đến một khu mua sắm nổi tiếng,vài tiếng sau tôi đã có mặt tại một khu phố mua sắm sầm uất,hắn đưa tôi đi hỏi tôi thích gì hắn liền lập tức đưa tôi vào trong

- cô hợp với kiểu này hơn đấy!!!

- tôi cũng nghĩ thế,!!

- ... Lấy tôi bộ này,và bộ kia nữa!!

- sao anh lấy nhiều thế!!!

...-bộ này,vài đôi nãy cô ấy thử nữa! -hắn bơ tôi không thèm trả lời đứng sai mấy cô nhân viên gói đồ...

- ... Giờ xem nào!! -hắn nhìn lướt qua tôi một lượt

- đi theo tôi! -hắn nhìn tôi đăm chiêu rồi bắt đầu kéo tôi đi vào một hiệu làm tóc và trang điểm.Sau một hồi lâu thì mái tóc nham nhở xơ xác của tôi đã được tỉa gọn gàng,mái tóc đen dài giờ được nhuộm màu lâu sáng,sau đó tôi được nhân viên trang điểm,gần mấy tiếng đồng hồ,A Nghiễn vẫn kiên nhẫn ngồi chờ tôi,hắn đôi lúc còn liếc nhìn tôi cười

- xong roii!!!



Hắn ngủ gật trên chiếc ghế sofa

- Này!!! Này anh làm gì mà nhìn tôi khôg chớp mắt thế hả?? -tôi đưa tay quơ quơ trước mặt hắn

- cô xinh quá!!! Thực sự rất xinh! -hắn nhìn tôi như lạ lắm suốt cả buổi,ngồi trên xe đôi lúc cũng quay sang nhìn,nó thì nhìn lỡ đãng ra ngoài cửa xe nhìn con đường đi qua, chẳng buồn quan tâm đến hắn,bất chợt nó hỏi hắn

- Này,A Nghiễn,ông Trương làm gì thế? Ý tôi là bố nuôi tôi...-Thiên Hy ngập ngừng nhìn A Nghiễn dò hỏi,thực ra cô chỉ muốn biết ông ấy làm gì

- ...

- tôi không coa ý gì cả,... À không,dù sao thì tôi cũng muốn làm gì đó... A Nghiễn!!!

- tôi hiểu... Tôi sẽ đưa cô đến đây... -A Nghiễn vòng tay lái phóng xe đi

Một lúc sau,xe dừng lại một quán bar khá lớn,nó nhìn sang bên cạnh,đúng như nó nghĩ,ông ấy cũng không phải dạng tầm thường,hai lần cùng một trường hợp,nó đều ở những nơi như thế này,nhưng điều gì sau đó chắc nó cũng ko thể biết được.A Nghiễn dẫn nó vào trong,quán bar lớn,hai bên là những tên đàn em xăm trổ đầy mình,thấy A Nghiễn cả bọn cúi đầu chào,bọn chúng nhìn nó như lạ lắm,vài tên đứng đó nhắng nhít hỏi

- Đai ca!! Ai đây?? Người yêu đại ca đấy hả?! Hay người mới,đại ca giới thiệu em.... Đại ca!!

- bọn này,im hết cho tao!! Đây là tiểu thư ông chủ nhận nuôi,các ngươi dám nói nữa,ta cho trận đó...!! -vài bọn đứng đo im re,cũng ngạc nhiên ko kém khi nghe chuyện đó,nhốn nháp thích thú vì đây là lần đầu tiên thấy đại ca dẫn một cô gái vào một nơi như thế này...

- bọn em chào tiểu thư!! Tiểu thư xinh quá!!! -bọn chúng nhao nhao cho đến khi vào trong,tiếng nhạc ồn ào,một khán đài lớn vào đứa con gái sεメy đứng nhảy khiêu ngợi,đông nghẹt người,vài đôi nam nữ hôn hít,nó thấy khá bức bối,đây là quán bar khá lớn,thấy nét mặt nó có vẻ ko ổn,có lẽ quá ồn ào

- nếu không quen,tôi sẽ đưa tiểu thư ra ngoài!... Không sao chứ?! -Vừa nói A Nghiễn vừa đưa tôi vào căn phòng ít ồn ào hơn

- à... Tôi không sao?!... À A Nghiễn tôi muốn hỏi một việc?

- Tiểu thư cứ nói...

- Chỗ này có cần người làm không?

- Ý tiểu thư là..!!! -A Nghiễn đăm chiêu nhìn nó

- Việc này...tôi sẽ hỏi qua ông chủ, sau đó...

- nhưng thực sự cô muốn làm hả? -A Nghiễn hỏi lạnh lùng,thực ra a biết nhưng nơi như thế này,con gái như cô ấy sẽ gặp nhiều chuyện ko hay ho

- dù sao thì tôi cũng ko thể ở không như thế được,không sao mà,tôi co thể làm được mà...!! A Nghiễn,khi cha về tôi sẽ nói với ông sau!được chứ?!

- Đại ca!! Để tiểu thư ở đây đi,có nhiều việc mà!!!- A Nghiễn đảo mắt sang nhìn rồi cũng rút điện thoại nói chuyện gì đó,xong quay ra chỗ nó...

- được rồi,cô biết pha đồ uông hay đại loại biết về nhạc chứ!

- tôi có thể!! -Được rồi,vậy mai tôi sẽ đưa cô đến,giờ cũng muộn rồi chúng ta về thôi. A Nghiễn sau đó đưa nó ra xe,trên đường ra về,nó tỏ ra khá thích thú,A Nghiễn quay sang

- chắc cô cũng biết việc ông Trương làm chứ,những người như chúng tôi chẳng biết lúc nào sẽ găp nguy hiểm,ông Trương đã nuôi tôi từ nhỏ,chính ông ấy đã cứu tôi khi mà tôi gần như đã cận kề cái chết...- nói đến đây A Nghiễn chợt ngựng lại vài giây suy nghĩ thoáng qua- tôi nợ ông Trương rất nhiều...

- A Nghiễn...!!!

Nó ngập ngừng ánh mắt ko dời khỏi A Nghiễn...