Năm 16 tuổi, gia đình nó gặp phải một biến cố lớn,công ty làm ăn thua lỗ,ông Đường đứng trước cảnh nợ nần chồng chất và để trả nợ người mẹ kế đã chấp nhận đưa nó đi để đổi lại một cuộc sống yên bình.Tối hôm đó:
- Thiên Hy,dì biết con đã phải chịu đựng nhiều thứ,nhưng con phải giúp bố...nếu không ông sẽ bị bọn chúng...
Bà ta ngập ngừng nói từng câu,gương mặt cầu xin của người dì như mang ơn,nhưng lòng dạ bà ta thì chẳng có chút gì tốt đẹp,bà ta vừa khóc vừa cầu xin cùng đứa con gái,từ khi dọn đến sống chung hai mẹ con nó vốn dĩ đã không ưa nó,Thiên Hy ở cái gia đình này chỉ như một người thừa,một đứa con gái như nó thì có thể làm gì,nó chỉ biết cố gắng sống qua từng ngày... Mặt nó vẫn lạnh băng không một chút biểu cảm,nó nhìn người bố đang bất lực rồi lạnh lùng cất tiếng:
- Vậy dì muốn con làm gì?
Ông Đường nhìn đứa con gái ánh mắt sụp xuống đầy thất vọng,ông dù muốn cũng không muốn con gái phải vì ông như thế,ông định nói gì đó nhưng bà ta đã kịp ngăn lại,liếc ông rồi mặt lại giả bộ như đưa đám
- Thế tốt rồi! Con vào phòng chuẩn bị đồ đi rồi mai đi với dì...
Nó biết chuyện gì,nó không nói gì chỉ lặng lặng xuống nhà,căn phòng chỉ vẻn vẹn một cái giường cùng đống đồ đạc cũ,đã gần nửa đêm nó vẫn chưa ngủ được,mai nó sẽ không còn ở đây nữa,mà cũng có thể chẳng được quay về đây,thứ quý giá nhất của nó chỉ là bức ảnh mẹ và sợi dây chuyền bạc mẹ để lại,nó lấy đeo vào cổ rồi cất bức ảnh cùng vài bộ quần áo cũ vào túi,đêm đó nó không tài nào chợp mắt...
Đến sáng,dì đã gọi nó dậy từ sớm để chuẩn bị đi đến nơi mà nó nghĩ sẽ không có gì tốt đẹp cả,nó vẫn thế lẳng lặng không nói gì,nó biết bố có lẽ cũng không muốn nó phải đi như thế, Hy nhìn bố nhưng không trách ông,từ lâu nó đã không muốn sống nữa rồi,từ khi mẹ mất và họ về đây nó đã không còn là một đứa "con gái" đúng nghĩa của ông nữa,có lẽ nó đã đủ lớn để hiểu mọi thứ,Thiên Hy vẫn còn rất thương ông,đây có lẽ là những gì nó có thể giúp ông cho những ngày tháng ấy...
Đứa em gái nhìn nó ghét ra mặt,thực ra nó cũng không phải đứa độc ác như những câu chuyện cổ tích "con của dì ghẻ" "chỉ là nó "hơi tốt hơn một chút" khi lúc nào làm gì sai cũng đổ tất cả lỗi lên đầu tôi,hôm nay nó có vẻ rơm rớm nước mắt cứ như "tôi sắp biến mất khỏi cái thế giới này đấy",từ hôm nay có lẽ nó không phải tranh giành mọi thứ với tôi nữa" mặt Thiên Hy vẫn lạnh băng,nó chào bố rồi nói
- Con chào bố! Dì và em chăm sóc bố nhé!...
- Thiên Hy, bố có lỗi với mẹ con...-Ông Đường nhìn nó,gương mặt ông nhợt nhạt thoáng buồn
Vừa nói dứt câu,dì kéo nó vội đi với nụ cười đầy đắc ý,nó lên xe và rời nhà,ngôi nhà cứ thế xa dần khỏi tầm mắt,giờ nó không biết nó phải làm gì,phải đi đâu nữa,đi được một lúc xe dừng lại ở một con ngõ hẻm,tối tăm,không một bóng người,dì bảo sẽ đưa nó đi làm thuê ở một khu nhà hàng nhưng nhìn mãi chẳng thấy cái nhà hàng nào mà chỉ giống như một khu đất bỏ hoang,xung quanh là những đống phế liệu để ngổn ngang.Tiếng xe dừng lại,dì bảo nó xuống, dẫn nó vào trong khu nhà cũ kĩ,một lúc sau đám thanh niên từ đâu đến,mặc quần áo đen,vài tên nhìn thật gớm ghiếc,trông chẳng có gì tử tế,cùng một đứa con gái duy nhất ăn mặc hở hang phì phèo điếu thuốc dúi vào tay dì một túi màu đen khá lớn,nó biết thứ gì trong đó và có lẽ đã quá muộn để nhận ra mọi chuyện
- Mày sẽ ở lại đây biết chưa con ranh! Giờ thì mày và cả mẹ mày đã biến khỏi tầm mắt hai mẹ con tao rồi!! –Bà ta giờ đã lộ rõ bộ mặt đểu giả đấy nhoẻn miệng cười đẩy nó ngã xuống đất,rồi thì thầm vào tai người phụ nữ kia điều gì đó,còn nó vừa đứng dậy phủi lại quần áo,tay bị xước nhưng nó không thấy đau,nó nhìn bà ta rồi nghĩ đến bố đang ở nhà,mặt nó vẫn lạnh tanh nó không muốn ông phải khổ vì sự xuất hiện của nó nữa,người phụ nữ kia ra hiệu cho đám người lôi nó đi vào trong,người dì của nó cũng lên xe và đi một cách vội vàng,nó cứ thế bị lôi đi
Dãy nhà dài hun hút,hai bên hành lang u ám,nó cứ thế đi khá lâu rồi mà không biết mình đi đâu,nó không suy nghĩ gì cả nhưng cái cảm giác lạnh lẽo quanh đây đang bao trùm lên tất cả,nó sẽ phải làm gì đây,những con người ở đây liệu có tốt... nó sẽ phải sống những ngày tháng tiếp theo như thế nào đây...